- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường
- Chương 65: Ôm Gạch Vàng.
Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường
Chương 65: Ôm Gạch Vàng.
Đám người Tôn Nhạc Dao vẫn cho rằng Hà Tứ Hải chỉ là có gương mặt hơi trẻ.
Dù sao Đào Tử đều bốn tuổi rồi.
Cho dù Hà Tứ Hải có nhỏ đi chăng nữa thì ít nhất cũng hai mươi ba hai mươi bốn.
Bọn họ không nghĩ tới Hà Tứ Hải dĩ nhiên mới 19 tuổi.
Vậy Đào Tử?
Trong lòng bọn họ không khỏi hơi nghi hoặc một chút.
Đồng thời đem ánh mắt nhìn về phía Đào Tử đang nghe Lưu Vãn Chiếu đọc sách tranh.
Nhưng mà Lưu Vãn Chiếu rất hiển nhiên đã mất tập trung, nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Tôn Nhạc Dao, nàng cũng nhìn về phía Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải ra hiệu nói nhỏ thôi.
Sau đó nhìn về phía Đào Tử, vừa vặn đón nhận ánh mắt sáng quắc của Lưu Vãn Chiếu.
Đối phương không nghĩ tới Hà Tứ Hải lại đột nhiên nhìn sang, gò má ửng đỏ, hoảng loạn vội vàng cúi đầu.
Hà Tứ Hải cũng không hề để ý, thấy Đào Tử chính đang cúi đầu nhìn sách tranh, lúc này mới nhỏ giọng nói ở bên tai Tôn Nhạc Dao: "Trên thực tế Đào Tử là em gái của cháu."
Hà Tứ Hải vừa nói như vậy, trong lòng Tôn Nhạc Dao càng cảm thấy nghi hoặc.
Nàng biết đây chính là thời cơ hỏi dò tốt nhất, nhiều nhất cũng sẽ bị Hà Tứ Hải cho rằng là bà tám một chút mà thôi.
Nếu như bỏ qua cơ hội này, muốn hỏi nữa sẽ không tiện mở miệng.
Thế là trực tiếp lôi kéo Hà Tứ Hải sang một bên.
Đồng thời còn nói với Lưu Trung Mưu: "Ông trông hàng giúp Tứ Hải một chút."
Đi tới chỗ hơi hơi xa một chút, Tôn Nhạc Dao lúc này mới tiếp tục dò hỏi: "Cháu đừng trách dì nhiều chuyện, cháu năm nay mới mười chín tuổi, cái tuổi này hẳn là tuổi học đại học, sao lại đi ra làm công vậy, là trong nhà có khó khăn sao? Nếu như thật là như vậy, dì đồng ý giúp đỡ cháu. Vãn Vãn hiện tại lớn rồi, cũng không cần bọn dì nuôi, điều kiện của dì và chú cũng coi như không tệ, giúp đỡ cháu đến lúc tốt nghiệp đại học hoàn toàn là chuyện không có vấn đề. . ."
Tôn Nhạc Dao không thể nghi ngờ là một người có EQ rất cao.
Nàng cũng không có trực tiếp hỏi chuyện liên quan tới Hà Tứ Hải và Đào Tử.
Mà là lấy phương thức này để tìm kiếm nguyên nhân thực sự khiến Hà Tứ Hải mang theo em gái ra ngoài làm công.
Hơn nữa dùng phương thức này, cho dù Hà Tứ Hải thật sự đồng ý đến trường thì bọn họ cũng là vô cùng đồng ý, cũng không phải chỉ là nói suông.
Tuy Hà Tứ Hải thông minh, nhưng chuyện từng trải sao có thể theo kịp Tôn Nhạc Dao, sau khi nghe nói thì rất là cảm động.
Thế là kể lại chuyện của chính mình với Tôn Nhạc Dao một lần.
Tôn Nhạc Dao nghe vậy thì chợt bừng tỉnh.
Nhưng mà nàng chợt nhớ tới một chuyện, nếu Hà Tứ Hải có thể để cho Huyên Huyên lưu lại trên thế giới này, có phải là cũng có thể dùng một loại phương thức nào đó để giữ cha mẹ nuôi của hắn lại trên thế giới này hay không.
"Chuyện này thật sự không có. Cháu trở thành người tiếp dẫn cũng là chuyện sau khi trưởng thành, khi đó cha mẹ nuôi của cháu bởi vì không còn tâm nguyện gì đã sớm rời đi. Hơn nữa, Huyên Huyên có thể trở thành người xách đèn, là cơ duyên của nàng. Cháu cũng không có năng lực muốn giữ ai ở trên đời này là có thể giữ được."
Hà Tứ Hải cũng không ngốc, đương nhiên sẽ không nói ra hết.
Đồng thời cũng không có khuyếch đại năng lực của mình, có câu, năng lực càng lớn thì trách nhiệm lại càng lớn, làm cho người ta tràn ngập hi vọng đối với mình, đến lúc mình không làm được thì sẽ càng dễ khiến lòng người sinh oán hận.
Hà Tứ Hải vừa nói như vậy, Tôn Nhạc Dao lại cảm thấy càng hợp lý.
Nếu như Hà Tứ Hải thật sự có thể thích lưu giữ người nào ở lại trên thế giới này thì lưu giữ, vậy thế giới này sớm muộn gì cũng sẽ lộn xộn, hơn nữa sợ rằng phải là "Tiên quan" càng lớn hơn mới được.
Nhưng mà, hắn là sau khi trưởng thành mới đảm nhiệm?
Tôn Nhạc Dao đánh giá Hà Tứ Hải từ trên xuống dưới.
"Sao thế ạ?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.
"Không có gì, nhưng mà Tứ Hải, cháu có muốn lên đại học một lần nữa hay không, dì và chú Lưu đồng ý giúp đỡ cháu cho đến khi tốt nghiệp."
"Cũng đã gần ba năm rồi, còn lên đại học gì nữa, lại nói, cháu lên đại học rồi thì ai sẽ chăm sóc Đào Tử?"
"Dì và chú Lưu có thể chăm sóc Đào Tử, bọn dì ở nhà cũng không có chuyện gì, thân thể cũng đang còn tốt, trông coi Đào Tử là chuyện không thành vấn đề." Tôn Nhạc Dao lại vội vàng nói.
Trong lòng Hà Tứ Hải thật là cảm động, cũng có chút động lòng, nhưng mà suy nghĩ một chút vẫn là từ chối.
Trên thế giới này, Đào Tử chỉ còn lại hắn, hắn cũng chỉ còn có Đào Tử, cho nên hắn sẽ không giao Đào Tử cho bất kỳ người nào chăm sóc, cho dù hai vợ chồng Lưu Trung Mưu là người rất tốt.
"Cảm ơn dì Tôn, nhưng vẫn là không được, qua thời gian dài như vậy, cháu đã quên gần hết kiến thức trên sách giáo khoa rồi. Cháu vẫn nên cố gắng kiếm tiền, chuyên tâm chăm sóc Đào Tử thì hơn."
Thấy Hà Tứ Hải nói như vậy, Tôn Nhạc Dao cũng không tiếp tục khuyên, mà là nói: "Dựa vào bản lĩnh của cháu, cho dù không lên đại học cũng nhất định sẽ có thể làm nên."
Bởi vì xã hội này là xã hội ân tình, tuy Hà Tứ Hải trợ giúp quỷ, nhưng trợ giúp thứ không phải là người, hơn nữa lấy thân phận thần bí của hắn thì sau một quãng thời gian tuyệt đối sẽ hình thành một mạng lưới liên lạc khổng lồ.
"Cháu cũng cảm thấy như vậy, ha ha." Hà Tứ Hải cười nói.
"Nếu như vậy thì cháu lúc nào chuyển tới? Nếu không ngày mai đến đi? Ngày mai dì cũng ở nhà, lúc đến có thể cháu đi xem một chút, còn thiếu cái gì thì sẽ thêm vào cho cháu."
Tôn Nhạc Dao vỗ nhẹ tượng trưng vài cái lên CMND của Hà Tứ Hải rồi trả lại cho hắn.
"Ngày mai không được, ngày mai cháu muốn đi một chuyến đến Long Hà." Hà Tứ Hải nói.
"Ồ? Trấn Long Hà, có chuyện gì không?" Tôn Nhạc Dao thì hỏi theo bản năng.
Nhưng nhìn thấy Hà Tứ Hải cười cười mà không trả lời, nàng có chút bừng tỉnh.
"Là dì lắm miệng rồi, đi thôi, chúng ta quay lại đi." Tôn Nhạc Dao lôi kéo cánh tay Hà Tứ Hải, đi trở về.
Xa xa nhìn thấy Huyên Huyên đang ngồi xổm ở trước quầy hàng giống hệt cha mình, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười.
. . .
"Không nghĩ tới Hà Tứ Hải dĩ nhiên mới 19 tuổi, trước đó anh vẫn cho rằng cậu ấy chỉ là có gương mặt hơi trẻ." Một nhà Lưu Trung Mưu thu sạp trở về, Lưu Trung Mưu đang lái xe bỗng thở dài.
"Ai nói không phải đâu, nhưng mà như vậy càng tốt hơn." Tôn Nhạc Dao cười nói.
"Đúng rồi, vậy chuyện của Đào Tử là sao vậy?" Lưu Trung Mưu hỏi.
Lưu Vãn Chiếu ngổi ở ghế sau cũng dựng thẳng lỗ tai.
Tôn Nhạc Dao kể lại chuyện đã xảy ra một lần.
Lưu Trung Mưu nghe vậy thì cau mày, một hồi lâu mới cảm thán một câu, "Xem ra cha mẹ ruột của Hà Tứ Hải nhất định không phải là người bình thường."
"Anh cũng nghĩ như vậy sao?" Tôn Nhạc Dao cười nói.
Chỉ có Lưu Vãn Chiếu ngồi ở phía sau là một mặt mờ mịt.
"Vì sao lại nói như vậy?"
"Con nhìn Hà Tứ Hải lớn lên mày rậm mắt to, ngũ quan lập thể, đường viền sâu sắc, ngoại trừ da dẻ bởi vì thường ở công trường mà hơi đen một chút ra thì là một cậu nhóc rất đẹp trai. Hơn nữa giữa hai lông mày cậu ấy còn tự có một cỗ khí thế, vừa nhìn liền biết không phải xuất thân từ gia đình bình thường." Tôn Nhạc Dao giải thích.
Lưu Trung Mưu tiếp lời: "Cho nên, lai lịch của cha mẹ ruột Hà Tứ Hải rất không bình thường, nhất định không phải là người bình thường, thậm chí không phải là người."
"Nếu không thì tại sao sau khi cậu ấy trưởng thành mới trở thành người tiếp dẫn? Mà không phải là người khác? Trên đời nào có đĩa bánh đột nhiên rơi xuống từ trên trời."
"Huyên Huyên không phải vậy à?" Lưu Vãn Chiếu tiếp lời.
"Cho nên là, vì Huyên Huyên, chúng ta phải giữ gìn mối quan hệ với cậu ấy mới được. Đúng rồi, ngày mai cậu ấy sẽ chuyển tới sao? Gian nhà kia đã lâu như vậy rồi không có người ở, có phải là nên thu dọn một chút hay không." Lưu Trung Mưu nói.
"Ngày mai chưa đến, Tứ Hải nói ngày mai muốn đến trấn Long Hà một chuyến." Tôn Nhạc Dao nói.
"Ngày mai con sẽ đi cùng." Lưu Vãn Chiếu ở phía sau nói theo bản năng.
"Ồ?"
Lưu Trung Mưu và Tôn Nhạc Dao nhìn nhau một chút.
"Có phải là lớn hơn một chút?"
"Nữ đại tam, ôm gạch vàng."
"Nhưng mà hơn ba mà?"
"Lão già đáng chết này, nắm nhiều như vậy làm gì? Ôm hai khối không được à."
"Ba, mẹ, các người đang nói cái gì đó? Con và Hà Tứ Hải không có gì, hơn nữa con còn chưa hỏi hai người, nhà có chuyện gì? Không phải là mua cho con sao? Làm sao mà con chưa đồng ý mà đã cho thuê rồi."
"Đều sắp hơn mười giờ rồi, đường sao còn tắc như thế chứ?"
"Trung tâm và cửa hàng vừa đóng cửa, chính là kỳ đỉnh cao đấy."
"Há, nhiều năm rồi không ra ngoài buổi tối, cũng không biết nữa."
"Có đúng không, vậy sau này chúng ta đi dạo buổi tối nhiều hơn một chút."
"Đúng rồi, mang theo Huyên Huyên nữa."
"Huyên Huyên, Huyên Huyên, con ở trên xe không?"
. . .
Lưu Vãn Chiếu: (* ̄︿ ̄)
------
Dịch: Nhóm Dịch Kim Long
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường
- Chương 65: Ôm Gạch Vàng.