- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường
- Chương 62: Thuê Phòng.
Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường
Chương 62: Thuê Phòng.
Bởi vì mấy câu nói trước đó của Lưu Vãn Chiếu, Hà Tứ Hải cố gắng giảm việc cho Đào Tử ăn cơm ở bên ngoài.
Có thể làm được ở nhà thì sẽ tự mình làm.
Trên thực tế, việc này tiết kiệm hơn một ít, chỉ là có chút phiền phức.
Bởi vì buổi tối phải đi bày sạp sớm một chút.
Hà Tứ Hải năm giờ đã làm xong cơm tối rồi ăn qua cùng Đào Tử, sau đó liền xuất phát đến chợ đêm.
Đi đến sớm, mới có thể tìm được vị trí tốt nhất.
Bởi vì rất nhiều người đều muốn bày sạp, cho nên tuyệt đối không nên đến sau sáu giờ, như vậy thì vị trí tốt hầu như đều bị người ta chiếm mất.
Hà Tứ Hải mang theo đồ của mình, lôi kéo Đào Tử, một đường tìm kiếm.
Tuy rằng đến sớm, nhưng rất nhiều nơi đều đã bị người chiếm.
"Tứ Hải, nơi này, nơi này. . ."
Xa xa đã nghe thấy có người gọi hắn, quay đầu nhìn lại phát hiện là dì Tề, nàng đã sớm chiếm được một vị trí.
"Dì Tề, hôm nay đến sớm thế."
Hà Tứ Hải cười đi tới.
"Xếp ở đây, ở đây. . . , ngày hôm nay ở nhà không có chuyện gì nên đến sớm một chút."
Dì Tề thu quầy hàng của nàng lại, nàng bán nhiều món đồ chơi trẻ em, diện tích trải ra rất lớn. Sau khi thu dọn bớt thì muốn bày ra cho Hà Tứ Hải một vị trí là việc hoàn toàn không thành vấn đề.
"Cảm ơn dì Tề."
Hà Tứ Hải cũng không khách sáo, trực tiếp thả đồ vật của chính mình miếng.
"Bà Tề."
Đào Tử gọi một tiếng, sau đó ngồi ở trên ghế nhỏ xem sách tranh của mình.
Quầy hàng của Hà Tứ Hải vẫn chưa hoàn toàn mở ra, Lưu Vãn Chiếu đã đến rồi.
Nàng trực tiếp đặt quầy hàng ở bên cạnh Hà Tứ Hải.
"Dịch vào bên trong một chút, chiếm chỗ lớn như vậy làm gì?" Lưu Vãn Chiếu tự nhiên bày quầy hàng của mình ra.
Quầy hàng của nàng rất nhỏ, chiếm không nhiều chỗ.
Hà Tứ Hải bất đắc dĩ kéo vào bên trong, từ bỏ lối đi nhỏ ban đầu.
"Đào Tử, ăn cơm tối chưa?" Lưu Vãn Chiếu hỏi Đào Tử.
"Ăn rồi ạ."
"Có đúng không? Ăn cái gì?"
"Ăn cơm nha, còn có thịt nữa." Đào Tử vui vẻ nói.
Buổi tối Hà Tứ Hải làm cho Đào Tử một bát canh thịt viên và một miếng thịt nướng, Đào Tử ăn không ít.
"Chỉ ăn thịt cũng không thể được, phải ăn cả rau dưa nữa, đến, ăn chút salad trái cây này đi."
Lưu Vãn Chiếu lấy một hộp cơm thủy tinh ra, bên trong là trái cây đã cắt gọn.
Đào Tử nghe vậy thì nhìn về phía Hà Tứ Hải.
"Nhìn ba ba con làm gì? Đây là đồ dì cho con, ăn đi, ăn xong lại xem."
Nói xong trực tiếp lấy sách tranh trên tay Đào Tử đi rồi đặt hộp cơm lên trên tay nàng, phía trên còn đặt một chiếc nĩa in hình động vật nhỏ đáng yêu, lập tức thu hút ánh mắt của nàng.
"Ăn đi." Hà Tứ Hải ở bên cạnh nói.
Sau đó nhìn bên cạnh Lưu Vãn Chiếu một chút, Huyên Huyên dĩ nhiên không theo tới đây.
"Đợi lát nữa nếu như Đào Tử ăn không hết thì anh ăn đi. Tuy Đào Tử thích ăn thịt, nhưng anh cũng không thể cứ nấu thịt cho nàng ăn được, phải ăn thêm rau dưa, chính anh cũng vậy."
"Há, được, tôi biết rồi." Hà Tứ Hải đáp lại theo bản năng.
Nhưng mà chờ sau khi nói xong, cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Nhưng mà lúc này Lưu Vãn Chiếu đã tiếp tục sắp xếp quầy hàng của mình.
Dì Tề vẫn dựng thẳng lỗ tai bát quái.
Lúc này thấy Lưu Vãn Chiếu rời đi, lập tức nói với Hà Tứ Hải: "Tiểu Hà, lần trước dì không phải đã nói sẽ giới thiệu đối tượng cho cháu sao? Dì có một người, thứ bảy này có rảnh rỗi hay không, các cháu gặp gỡ một chút đi?"
Dì Tề đang nói với Hà Tứ Hải, nhưng ánh mắt thì lại hướng về Lưu Vãn Chiếu đang sắp xếp quầy hàng của mình.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì có chút lúng túng, chủ yếu là dì Tề nói quá lớn rồi, giống như kiểu chỉ lo là người khác sẽ không biết.
"Dì Tề, cảm ơn ý tốt của dì, nhưng vẫn là quên đi, cháu tạm thời không cân nhắc chuyện cá nhân." Hà Tứ Hải vội vàng nói.
"Vậy thì thật là đáng tiếc rồi, điều kiện của nhà gái rất tốt, tự mình mở một quán nhỏ. Nếu như các cháu kết hôn thì sẽ không cần khổ cực bày sạp ở bên ngoài nữa rồi."
Dì Tề bày ra vẻ mặt tiếc hận, đồng thời lại lặng lẽ liếc Lưu Vãn Chiếu một cái.
"Được rồi, dì Tề, không nói chuyện này nữa, lần trước con nhờ dì chú ý nhà giúp con một chút, có căn nào thích hợp không?" Hà Tứ Hải vội vàng chuyển chủ đề, chỉ lo nàng lại nói thêm gì nữa.
"Có, có, ngày hôm trước đã tìm được, nhưng mà hai ngày nay cháu đều không tới bày sạp, cháu đi đâu vậy? Đúng nha, hình như cũng không thấy cô Lưu đâu cả." Dì Tề nói với ý vị sâu xa.
Hà Tứ Hải còn chưa nói, Đào Tử ngồi ở trên ghế nhỏ ăn Salad đã lập tức nói: "Chúng cháu đến nhà dì Lưu chơi."
Nghe vậy ánh mắt dì Tề lập tức sáng lên, lập tức lặng lẽ đến gần, dùng ngón tay cái ra dấu, cười xấu xa hỏi, "Cháu và cô Lưu ở chung sao?"
"Không thể nào, dì Tề, dì chớ nói lung tung."
"Có thì nói có, cũng không phải là việc gì không thể lộ ra ngoài." Dì Tề nghe vậy thì hơi bất mãn.
Hai người bọn họ khẳng định là có cái gì đó, vừa nãy nàng cố ý nói giới thiệu đối tượng cho Hà Tứ Hải có để ý đến vẻ mặt Lưu Vãn Chiếu, quả nhiên là rất không đúng.
"Được rồi, dì Tề, chúng ta vẫn nên nói chuyện nhà đi, ở nơi nào, cách nơi này xa không? Lớn bao nhiêu, một tháng bao nhiêu tiền?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Ở cách đây không xa, năm mươi lăm mét vuông, một phòng khách một phòng ngủ, có phòng vệ sinh và nhà bếp, 1100 một tháng."
"Đắt như vậy sao?"
"Này còn đắt? Nhà trọ như này đã rẻ lắm rồi, nếu như mà cháu thấy đắt thì có thể tìm người thuê chung, một tháng đại khái sáu, bảy trăm tệ."
"Vậy thì thôi đi."
Hà Tứ Hải không quá yêu thích việc thuê chung với người xa lạ, huống hồ còn mang theo Đào Tử.
"Giá cả có thể thấp hơn một chút không?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Dì cũng không biết nữa, tự con đi chém giá với chủ nhà trọ đi."
"Vậy được rồi, dì giúp cháu liên lạc với chủ nhà trọ một chút, hỏi một chút xem người ta lúc nào có thời gian, con sẽ đến xem nhà."
Hà Tứ Hải quyết định vẫn là đến xem trước một chút rồi lại nói.
. . .
"Ồ, mẹ, sao mẹ lại đến đây?"
Lưu Vãn Chiếu mới vừa dọn xong quầy hàng đã thấy Tôn Nhạc Dao đeo túi đi tới.
"Mẹ không có chuyện gì, liền tới xem một chút." Tôn Nhạc Dao cười nói.
Sau đó vẫy vẫy tay với Đào Tử và Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải bởi vì đang nói chuyện với dì Tề cho nên không qua được.
Còn Đào Tử thì bưng hộp cơm, lon ton chạy tới.
"Bà."
"Nhìn cháu ăn kìa, dính đầy cả mặt rồi kìa."
Tôn Nhạc Dao móc khăn tay ra cẩn thận lau gương mặt nhỏ giúp nàng.
"Bà, chị Huyên Huyên đâu?" Đào Tử hỏi.
"Nó ở nhà, cháu muốn quay về với bà, chơi cùng Huyên Huyên không?" Tôn Nhạc Dao suy nghĩ một chút rồi nói.
Đào Tử vừa muốn gật đầu thì nhớ tới ba ba.
"Vậy cháu phải hỏi ba ba mới được."
"Được, vậy cháu đi đi." Tôn Nhạc Dao vỗ nhẹ ở trên lưng nhỏ của nàng.
Đào Tử lập tức chạy về phía Hà Tứ Hải.
"Bọn họ đang nói chuyện gì đây?" Tôn Nhạc Dao thuận miệng hỏi Lưu Vãn Chiếu.
"Hỏi chuyện phòng ốc." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Nhà, nhà gì?"
"Hà Tứ Hải muốn thuê phòng lần nữa, nhờ dì Tề để ý giúp anh ấy." Lưu Vãn Chiếu cũng không để ý lắm.
"Thuê nhà?"
Vẻ mặt Tôn Nhạc Dao đầy kinh ngạc, giọng cũng cao hơn không ít.
"Đúng vậy, con nói này. Nếu như mẹ muốn qua đây thì vừa nãy trực tiếp đi qua cùng con là được rồi, làm gì phải một thân một mình chạy tới, giống như là đang theo dõi con vậy."
Ngoài miệng Lưu Vãn Chiếu nói như vậy, trên tay không ngừng làm việc, rất nhanh đã dọn xong quầy hàng.
"Sau khi con di ra ngoài, mẹ mới nhớ tới." Tôn Nhạc Dao nói.
Nghe giọng điệu thuận tiện ứng phó của Tôn Nhạc Dao, Lưu Vãn Chiếu hiển nhiên là không tin.
Vừa muốn nói tiếp.
Đã thấy Hà Tứ Hải dắt Đào Tử lại đây rồi.
"Dì Tôn, sao ngày hôm nay dì lại qua đây vậy? Chú Lưu không tới sao?"
"Không có, hắn ra ngoài rồi, dì ở nhà một mình tẻ nhạt, cho nên tới xem Vãn Vãn một chút, thuận tiện đi dạo chợ đêm."
"Há, hóa ra là như vậy, vừa nãy Đào Tử nói với cháu là muốn đến nhà dì chơi, thật sự xấu hổ, vẫn là không làm phiền thì hơn, để qua một quãng thời gian rồi nói sau đi, gần đây cháu cũng khá bận."
Tuy hắn có liên quan đến một nhà Lưu Trung Mưu, thế nhưng hắn cũng không muốn bởi vậy mà thường đến quấy rối nhà người ta.
Tôn Nhạc Dao nghe vậy thì trên mặt lóe lên một tia mất mác.
Thế nhưng rất nhanh lại cười nói: "Vừa nãy nghe Vãn Vãn nói, cháu muốn thuê phòng?"
"Đúng, cháu chuẩn bị chuyển sang nơi khác, chỗ ở hiện tại, sống cùng Đào Tử không tiện lắm." Hà Tứ Hải sờ đầu nhỏ của Đào Tử rồi nói.
"Là muốn thay một chỗ có môi trường tốt hơn một chút, hơn nữa Đào Tử năm nay bốn tuổi rồi, có thể đi nhà trẻ rồi. . ."
Ồ, Hà Tứ Hải còn không nghĩ tới điểm này, dù sao hắn lớn lên ở nông thôn, khi còn bé căn bản chưa từng đi nhà trẻ, cho nên quên mất chuyện này.
Cho nên thuê phòng, còn phải cân nhắc xung quanh có nhà trẻ hay không.
Hà Tứ Hải nhíu mày.
------
Dịch: Nhóm Dịch Kim Long
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường
- Chương 62: Thuê Phòng.