- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường
- Chương 61: Đều Sẽ Tốt Lên.
Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường
Chương 61: Đều Sẽ Tốt Lên.
Có 10.000 tệ Trương Hải Đào cho, Hà Tứ Hải cảm thấy trong tay dư dả rất nhiều.
Cộng với hơn 10.000 mà mình tích góp được, hắn đã có hơn hai mươi ngàn gửi tiết kiệm, như vậy có thể giúp hắn hòa hoãn một quãng thời gian.
Buổi chiều không ở lại trạm thu hồi, ăn cơm xong liền trở về.
Hắn còn muốn đến công trường một chuyến.
Trước khi rời đi, cần lên tiếng chào hỏi với sư phụ, lần này đi chính là chào từ biệt với hắn.
Ngoài ra còn có Diêu Thúy Hương.
Tuy rằng chỉ ở công trường khoảng chừng mười ngày, thế nhưng mỗi ngày Đào Tử đều do nàng chăm sóc.
Hiện tại nếu như rời đi mà không chào hỏi một tiếng, vậy thì quá không biết làm người rồi.
Cho nên sau khi Hà Tứ Hải bỏ "Hàng nhập" vào trong nhà thì trực tiếp mang theo Đào Tử đi thẳng đến công trường.
Trên đường đi, còn thuận tiện ghé siêu thị mua một gói thuốc lá, một thùng sữa bò và một ít trái cây.
Tuy Hà Tứ Hải keo kiệt, thế nhưng chỗ nên tiêu tiền thì hắn sẽ không keo kiệt.
"Con là Ma pháp sư nhỏ, nhìn con này, biến heo."
Đào Tử ngồi ở phía sau, dùng cây gậy phép thuật đã hỏng điểm nhẹ ở trên lưng Hà Tứ Hải một hồi.
Phía trên cây gậy phép thuật này là hình trái tim, hai bên có một đôi cánh, ở giữa là một ngôi sao màu đỏ.
Trên tay cầm có lẽ có pin, nhưng mà hiện tại hỏng rồi, cái nắp trên đó cũng không thấy nữa.
Thế nhưng như này cũng không ảnh hưởng đến sự yêu thích của Đào Tử.
Dọc theo đường đi, nàng không ngừng vung vẩy gậy phép thuật đổi tới đổi lui.
Lúc thì biến xe điện thành voi lớn.
Lúc thì biến ba ba thành heo.
Lúc thì lại biến mình thành mèo con.
. . .
"Đào Tử."
"Dạ."
"Chờ lúc gặp bà Diêu và ông Lý, nhớ cảm ơn bọn họ khoảng thời gian này đã chăm sóc con."
"Được." Đào Tử đáp ứng một tiếng.
Sau đó giọng điệu có chút sa sút mà hỏi: "Chúng ta sau này có phải là sẽ không tới gặp bà Diêu và ông Lý nữa đúng không?"
"Đương nhiên sẽ không, rảnh rỗi ba sẽ mang con đến thăm bọn họ, hơn nữa ba cũng có số điện thoại của bọn họ."
"Được."
Tâm tình của trẻ nhỏ đến nhanh đi cũng nhanh, nghe vậy lại cảm thấy vui vẻ.
Thế giới này, chuyện rời đi là chuyện bình thường, công trường cũng vậy.
Lúc Hà Tứ Hải đến công trường, cũng chẳng có cảnh tượng bận rộn bao nhiêu.
Bởi vì quá nóng, rất nhiều người đều nghỉ ngơi ở chỗ bóng mát, chờ hơi râm mát một chút rồi lại nói.
"Ồ, Tứ Hải, sao cậu lại đến đây?"
"Đúng vậy, cậu không phải nói không làm sao?"
"Hiện tại đang phát tài ở chỗ nào, kiếm được tiền sao? Đừng làm khổ Đào Tử."
"Nếu như không được thì trở về đi."
". . ."
Mọi người nhìn thấy Hà Tứ Hải thì dồn dập bắt chuyện.
Hà Tứ Hải chia trái cây vừa mua cho mọi người, mọi người cũng đều không khách sáo.
Đi tới lều, Diêu Thúy Hương đang thu dọn cơm thừa canh cặn sau bữa trưa của mọi người.
Hà Tứ Hải mang theo Đào Tử tiến lên bắt chuyện một tiếng.
“Trời nóng như vậy mang Đào Tử tới làm gì? Nghe sư phụ cháu nói, cháu không làm nữa, hiện tại đang làm gì? Thời gian này không cần đi làm sao? . . ."
Diêu Thúy Hương thật giống như muốn hỏi hết tất cả nghi vấn của mình.
"Dì Diêu, cháu hiện tại đang bày quán vỉa hè, chuyện làm ăn vẫn tạm được." Hà Tứ Hải nói.
"Bày quán vỉa hè? Kia có thể được sao?" Diêu Thúy Hương có chút nghi hoặc.
Nàng cũng đã từng bày quán vỉa hè, nói thật thì thật sự rất khổ cực, còn không dễ kiếm tiền.
"Dì Diêu, cháu biết dìi đang lo lắng cái gì, cháu còn có thể gạt dì sao."
"Vậy được rồi, nếu như thật sự không được thì cháu lại trở về làm."
Diêu Thúy Hương vừa nói chuyện vừa cầm dưa chuột rửa một chút, sau đó đưa cho Đào Tử đứng ở bên cạnh.
"Cảm ơn bà." Đào Tử không hỏi ba ba nữa, trực tiếp đưa tay nhận lấy.
Bởi vì được Diêu Thúy Hương chăm sóc quá nhiều, Đào Tử cũng đã nuôi thành thói quen rồi.
"Dì Diêu, đây là cho dì."
Hà Tứ Hải đặt sữa bò và một ít trái cây còn lại ở trên bàn.
"Cháu đây là làm gì?" Diêu Thúy Hương hơi kinh ngạc.
"Những ngày gần đây Đào Tử đã gây thêm rất nhiều phiền phức cho dì rồi."
"Chó má." Diêu Thúy Hương bỗng chửi tục.
"Đào Tử ngoan như thế, nào cần dì chăm sóc, con cầm những thứ đồ này về đi." Diêu Thúy Hương tức giận nói.
Thế nhưng sao Hà Tứ Hải có thể cầm về được chứ.
Trực tiếp lôi kéo Đào Tử đi ra ngoài.
"Con mang Đào Tử đi tìm sư phụ, chờ sau này rảnh rỗi sẽ trở lại thăm dì."
"Ai, ai, tiểu tử thối này. . ."
Hà Tứ Hải mang theo Đào Tử mới vừa sải bước tới trước xe điện, Diêu Thúy Hương lại đuổi theo từ trong lều.
Trong tay nàng cầm hai trăm tệ, trực tiếp nhét ở trong ngực Đào Tử.
"Cái này là mua đồ ăn cho Đào Tử, chăm sóc nàng thật tốt, sống cho thật tốt." Diêu Thúy Hương nói.
"Dì Diêu, như này không được, làm sao có thể lấy tiền của dì được chứ."
"Cầm, ngày hôm nay nếu như con không cầm thì đừng có đi."
Diêu Thúy Hương mạnh mẽ kéo xe điện của Hà Tứ Hải lại.
Hai người khăng khăng với nhau một hồi, Hà Tứ Hải cuối cùng bất đắc dĩ nhận lấy hai trăm tệ này.
Một chuyến này nói là đến thăm Diêu Thúy Hương, nhưng quà tặng gộp lại cũng không đáng hai trăm.
Hà Tứ Hải tìm tới Lý Đại Lộ, hắn đang ở trong phòng làm việc.
"Tiểu tử con đúng là, đến đột nhiên như thế, thầy còn tưởng rằng con sẽ kiên trì đến cuối tháng đây."
Nhìn thấy Hà Tứ Hải, Lý Đại Lộ cũng rất vui mừng.
"Khà khà, sư phụ, xin lỗi, chủ yếu là xảy ra chút chuyện." Hà Tứ Hải gãi đầu một cái, nói.
"Xảy ra chuyện gì rồi? Quan trọng không?" Lý Đại Lộ nghe vậy thì lập tức lo lắng hỏi.
"Việc nhỏ, đã xử lý tốt rồi. Đây là thuốc con mua cho thầy. Sư phụ, thầy vẫn nên hút ít một chút." Hà Tứ Hải đưa thuốc lá tới.
Lý Đại Lộ đúng là không khách sáo, trực tiếp nhận lấy.
"Tiểu tử thối này, lần đầu mua thuốc cho thầy, liền không nỡ rồi?" Lý Đại Lộ trợn mắt, nói.
"Sư phụ, sao có thể chứ."
"Ai biết được? A, đây là tiền công của con, thầy đã tính toán giúp con, hôm nay ngày nắng to, mang Đào Tử cút đi, đừng chậm trễ thầy làm việc."
"Cảm ơn sư phụ."
Hà Tứ Hải đương nhiên sẽ không từ chối tiền lương của mình, trực tiếp nhận lấy rồi cất ở trong túi.
"Tiểu tử, sao không đếm một chút, không sợ thầy đưa thiếu sao?"
"Sao có thể chứ, sư phụ, con không tin được ai, còn không tin được người sao?"
"Tiểu tử con đúng là biết nói chuyện, thầy thấy con bày sạp được, sau này kiếm được tiền thì nhớ tới đến thăm thầy."
"Nhất định, nhất định."
"Nếu con không nỡ mua thuốc, vậy thì mua rượu đi."
". . . Được rồi, sư phụ."
"Được rồi, mang theo Đào Tử cút ngay."
Lý Đại Lộ vỗ nhẹ một cái ở trên đầu hắn, sau đó ngồi xổm xuống tiếp tục làm việc, không phản ứng đến hắn nữa.
"Sư. . ."
Hà Tứ Hải há miệng, nhưng lại không biết nói cái gì.
Lúc trước hắn một mình từ trong nhà đi ra ngoài làm công, đối mặt hoàn cảnh xa lạ, thành thị xa lạ, Lý Đại Lộ chính là người đồng hành cùng hắn.
Mặc dù là người hơi thô tục, thế nhưng lại thành tâm đối xử tốt với hắn.
"Đào Tử, nói chào tạm biệt với ông đi."
"Chào ông, hẹn gặp lại." Đào Tử vừa gặm dưa chuột vừa vẫy vẫy tay.
"Hẹn gặp lại, đi đi, đi đi." Lý Đại Lộ nói mà không ngẩng đầu lên.
Hà Tứ Hải mang theo Đào Tử đi ra ngoài, mới vừa đi về phía trước một đoạn.
Đã nghe thấy tiếng nói vọng ra của Lý Đại Lộ: "Tứ Hải, nếu như ở bên ngoài không được thì trở lại."
"Được."
"Con cũng biết số điện thoại di động của thầy, trong thời gian ngắn sẽ không đổi, nhớ gọi điện thoại cho thầy."
"Đã biết."
. . .
Trên đường trở về, đi ngang qua ngân hàng, Hà Tứ Hải quyết định gửi tiền.
Mang theo "Khoản tiền kếch xù" ở trên người không yên lòng cho lắm.
Trương Hải Đào cho 10 ngàn, Diêu Thúy Hương cho hai trăm, còn có Lý Đại Lộ đưa hắn tiền lương mười ngày 1,800.
Tổng cộng chính là 12,000 tệ.
Nhưng mà sau khi gửi vào, hắn mới phát hiện, dư ra 1,200 tệ.
Bởi vì Lý Đại Lộ căn bản không phải đưa cho hắn 1.800, mà là 3.000 tệ.
Hà Tứ Hải cho rằng Lý Đại Lộ nhầm lẫn, vội vàng cầm điện thoại gọi cho hắn.
"Sư phụ, thầy cho con quá nhiều tiền công, thầy không phải là lấy tiền của mình bỏ vào đó chứ?"
"Không sai, lẻ tẻ vụn vặt, thầy tập hợp lại cho con luôn."
"Nhưng mà. . . , tập hợp hai trăm tệ là được rồi, một ngàn hai thì quá nhiều."
"Tiểu tử con học nói nhảm từ đâu mà nói nhiều như vậy, đừng chậm trễ thầy làm việc."
Lý Đại Lộ nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
Hà Tứ Hải nghe điện thoại Tút Tút thì có chút sững sờ.
Mãi đến tận khi Đào Tử kéo vạt áo của hắn, hắn mới phản ứng lại được.
"Đào Tử."
"Dạ."
"Sau khi con lớn lên, nhất định phải nhớ tới những người từng đối tốt với con."
"Vâng ạ."
"Đi thôi."
Hà Tứ Hải ôm nàng lên xe điện, đón ánh chiều tà mà đi về nhà.
Mọi thứ đều sẽ tốt lên thôi.
------
Dịch: Nhóm Dịch Kim Long
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường
- Chương 61: Đều Sẽ Tốt Lên.