“Ba ba, ba nhìn xem con phát hiện cái gì này?"
Đào Tử cao hứng giơ tay nhỏ lên.
"Đồ gì vậy?" Hà Tứ Hải vô tình ngẩng đầu lên.
Nghĩ thầm đơn giản chỉ là một số món đồ chơi nhỏ thôi.
Nhưng mà. . .
Mẹ nó.
Đây là giả đúng chứ?
"Cho ba nhìn một chút."
Hà Tứ Hải vội vàng đưa tay cầm nó lại đây.
Bởi vì đây là một chuỗi dây chuyền vàng, phía dưới còn treo một viên ngọc thạch.
Hà Tứ Hải cân nhắc một chút, cảm giác không giống là giả.
Bên trong phế phẩm dĩ nhiên cũng có thể đào ra vàng?
Vận may đúng là quá tốt rồi.
"Ba ba, nhìn có được hay không?" Đào Tử lúc này lại hỏi lần nữa.
"Rất đẹp."
Thật sự rất đẹp, thợ làm vô cùng tinh xảo, vừa nhìn là biết giá cả không ít.
Nếu như cầm đi bán, chỉ tính vàng phía trên, muốn bán 10, 20 ngàn tệ hẳn là không thành vấn đề.
Như vậy có cần nói cho Trương Hải Đào hay không, hay là mình lén lút cầm đi?
Trong lòng Hà Tứ Hải rất đấu tranh.
Hơn nữa điều này cũng không tính là trộm, chỉ có thể coi là "cầm" mà thôi.
Huống hồ hắn hiện tại đang rất thiếu tiền.
Nhưng là vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của Đào Tử.
"Làm sao vậy, ba ba?"
"Không có chuyện gì, con cầm đi chơi trước đi, đợi lát nữa sẽ trả lại cho chú Trương."
Hà Tứ Hải cố nén tâm tư muốn che giấu nó, đưa trả lại cho Đào Tử.
Đào Tử vui vẻ đeo nó lên cổ của mình.
Có chút lớn, đều sắp rơi xuống bụng nhỏ của nàng rồi.
Hà Tứ Hải lật một số tranh chữ vô danh, sách vở lưu trữ, mấy món đồ cũ kỹ, hài lòng chuẩn bị sắp xếp trở lại.
Đào Tử cũng thu hoạch được khá dồi dào.
Một cái đèn hỏng rồi là gậy phép thuật, một hộp ma pháp với mấy quả trứng nhỏ, một cái súng bắn nước, một ít sách tranh và một cái dây chuyền vàng ngọc thạch.
"Thu dọn xong hết đồ rồi sao?" Nhìn thấy Hà Tứ Hải mang theo Đào Tử trở về, Trương Hải Đào đang thu dọn đồ đạc ngẩng đầu lên hỏi.
Đặng Đại Trung đang ngồi xổm ở nơi đó, lên dầu cho xe ba bánh của hắn.
Ở dưới sàn xe ba bánh được lắp thêm một cái động cơ, Trương Hải Đào còn giúp gia cố lại một phen.
"Hừm, đồ vật đều ở nơi này." Hà Tứ Hải thả túi ở trên tay xuống.
"Thả ở đó trước đi, lát nữa tôi sẽ cân giúp cậu." Trương Hải Đào nói.
"Chú Trương, còn nhặt được một dây chuyền vàng ngọc thạch, cũng không biết có phải là thật hay không."
Hà Tứ Hải thuận tay lấy chiếc dây chuyền trên cổ Đào Tử xuống rồi đưa tới.
Đặng Đại Trung đang bận việc và Ngô Hương Liên đều ngừng công việc trong tay và nhìn lại.
Trương Hải Đào sửng sốt một chút, sau đó đưa tay nhận lấy.
Ước lượng trong tay hai lần.
"Là vàng." Hắn nói.
Sau đó thuận tay lấy ngọc thạch trên dây chuyền ra rồi đưa trả lại cho Hà Tứ Hải.
"Cái này bán không được giá, cho Đào Tử chơi."
Hà Tứ Hải thuận tay nhận lấy, đưa cho Đào Tử với vẻ mặt đầy chờ mong ở bên cạnh.
"Ngọc thạch không đáng giá sao?" Hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
"Đáng giá, thế nhưng phải xem người bán, bán cho ai, quá phiền phức rồi." Trương Hải Đào nói.
Sau đó thuận tay đem dây chuyền vàng đưa cho Ngô Hương Liên ở bên cạnh: "Em đi đến nhà Tào Tuấn Minh một chuyến, lại đi một chuyến đến tiệm món kho, mua chút món kho trở về, buổi trưa hôm nay bọn người Tứ Hải ở lại đây ăn cơm."
Ngô Hương Liên nghe vậy thì trực tiếp nhận lấy, xoa xoa tay, tháo tạp dề rồi rời đi.
Mà Trương Hải Đào đi tới, giúp đỡ phân loại và cân đống đồ mà Hà Tứ Hải nhặt được.
Về phần mấy món đồ chơi nhỏ mà Đào Tử tự nhặt thì Trương Hải Đào xưa nay đều không cân.
"Khá lắm, lão Đặng tôi không nhìn lầm người." Đặng Đại Trung giơ ngón tay cái về phía Hà Tứ Hải.
"Khà khà, không có, thật ra cháu cũng muốn trực tiếp che giấu đi, thế nhưng cháu không thể làm tấm gương xấu cho Đào Tử được."
"Đúng là thành thật, là ông thì ông cũng có ý nghĩ như thế." Đặng Đại Trung cười nói.
Con người đều có du͙© vọиɠ, huống hồ là người nghèo, thấy chút tiền sẽ nổi máu tham không phải chuyện mất mặt gì, thế nhưng có thể lý trí khắc chế, đó chính là một chuyện đáng để tán thưởng.
“Ông Đặng, ông đừng khen cháu như vậy nữa, cháu đều cảm thấy xấu hổ rồi."
Hà Tứ Hải cào cào sau gáy, vẻ mặt thành thật, thiết lập nhân vật không thể vỡ.
"Cháu ngoan, buổi trưa phải uống với ông một chén mới được." Đặng Đại Trung nói.
"Vậy không được rồi, lái xe không uống rượu, uống rượu không lái xe." Hà Tứ Hải lập tức lắc đầu từ chối.
"Lái xe?"
Đặng Đại Trung nhìn về phía xe điện của Hà Tứ Hải.
"Lái xe điện cũng coi như là lái xe sao?"
"Không tính sao?"
"Tính sao?"
". . ."
Đào Tử thấy hai người nói chuyện thú vị, ở bên cạnh cũng đùa theo.
Trương Hải Đào ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong tay Đào Tử cầm súng bắn nước.
Hắn chỉ chỉ vào vị trí vòi nước, "Tự mình đến đó lấy nước đi."
Sau đó nói với Hà Tứ Hải: "Tổng cộng 115, cậu đưa tôi một trăm là được."
Trương Hải Đào trực tiếp báo giá cả, cũng không nói bao nhiêu cân.
"Cảm ơn chú Trương."
Hà Tứ Hải cũng không phí lời, trực tiếp móc tiền.
Bởi vì Trương Hải Đào và Đặng Đại Trung nhiều lần giữ lại, Hà Tứ Hải và Đào Tử đành ở lại, chuẩn bị ăn cơm trưa rồi lại đi.
Ngô Hương Liên mang theo một túi lớn món kho trở về, chay mặn đều có.
Đặc biệt là một cái đùi vịt lớn, nàng bảo người bán món kho không cần cắt, vừa về liền cho Đào Tử. Nàng cầm trong tay không ngừng gặm, ăn đến miệng chảy đầy mỡ.
"Nơi này có chút đơn sơ, cháu bỏ qua cho." Trương Hải Đào bảo Hà Tứ Hải và Đào Tử ngồi xuống.
Mấy tấm ván gỗ ghép thành bàn, ghế thì được chuyển đổi từ giá đỡ dây điện, nhìn qua quả thực rất đơn sơ.
Nhưng mà món ăn trên bàn lại rất phong phú.
Thịt bò, thịt heo, thịt gà, thịt vịt, tất cả đều có.
Đương nhiên đều là món kho mua được.
Ngô Hương Liên lại làm thêm hai món nóng, mọi người ngồi vây chung một chỗ rồi bắt đầu ăn.
Trước khi ăn cơm, Trương Hải Đào mở chiếc túi nhựa màu đen mà Ngô Hương Liên mua về ra.
Bên trong tất cả đều là tờ tiền trăm tệ.
"Sợi dây chuyền kia bán được 21,300 tệ." Trương Hải Đào nói.
Sau đó cầm lấy một xấp trong đó rồi ném đến trước mặt Hà Tứ Hải.
"Đây là phần của cậu." Hắn nói.
"Ồ?"
Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc, thế nhưng vẫn vội vàng chối từ: "Cháu đây cũng không thể cầm được."
"Cầm đi, nếu không phải là cậu phát hiện ra, cuối cùng có lẽ cũng sẽ bị bán lẫn với đống phế phẩm kia, cuối cùng cũng không biết là ai được lợi."
Hà Tứ Hải còn chuẩn bị nói thêm thì Đặng Đại Trung bên cạnh đã mở miệng: "Nếu tiểu Trương cho cháu thì cháu cứ cầm đi, hắn lại không thiếu chút tiền này."
"Ây. . ."
Lời này nói, Trương Hải Đào nhìn cũng không giống với người có tiền, nếu không cũng sẽ không thu đồng nát làm gì.
"Tiểu tử cậu, không nên xem thường cái trạm thu hồi phế phẩm này, hàng năm kiếm được một triệu cũng là chuyện không thành vấn đề." Đặng Đại Trung cười nói.
"Chú Đặng, nào có nhiều như vậy, mấy năm qua đều là làm ăn lỗ vốn." Trương Hải Đào nghe vậy thì lập tức khóc than theo thói quen.
Đặng Đại Trung nghe vậy thì lườm một cái, rất hiển nhiên là cũng không tin.
"Trạm phế phẩm có thể kiếm như thế sao?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc.
Đồng thời hắn cũng động lòng rồi, bản thân mình có nên mở một cái trạm phế phẩm hay không.
"Chuyện này cũng tùy người. Tiểu Trương là làm từ sớm, tất cả đồng nát trên Hợp Châu trên căn bản đều đưa tới chỗ này. Mặt khác chính là vấn đề địa điểm, sân bãi lớn như vậy không hề rẻ, cũng bởi vì sớm cho nên mảnh đất này mới không tốn lắm . ."
Đặng Đại Trung vừa nói như vậy, Hà Tứ Hải lập tức dập tắt suy nghĩ làm trạm phế phẩm.
"Nhưng mà, vậy mà lại có người làm mất dây chuyền vàng."
"Chuyện này thì có gì mà ngạc nhiên."
Trương Hải Đào biểu thị rằng hắn đúng là thiếu kiến thức.
Không chỉ vàng, hắn đã từng nhặt được nhẫn kim cương, đồng bạc, tiền lớn trăm tệ, tiền đầu tư ngân hàng gì gì đó.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì trợn mắt ngoác mồm.
Hiện tại người thật sự có tiền, sao lại cam lòng ném mấy thứ đó đi chứ.
Thực tế hiện tại con người còn không giàu có đến mức độ này, rất nhiều tình huống đều là do để lẫn với mấy thứ đồ bỏ đi, đặc biệt là mấy thứ đồ nhỏ như nhẫn, rất dễ bị ném đi rồi bán đi cùng với phế phẩm.
Cuối cùng không phải là bán phế phẩm được lợi, mà chính là ông chủ trạm phế phẩm như hắn được lợi.
------
Dịch: Nhóm Dịch Kim Long