Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường

Chương 59: Cuộc Sống Bình Thản.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hà Tứ Hải lại khôi phục cuộc sống ngày xưa.

Chỉ có điều không cần đi làm việc nữa.

Cho nên được một ngày ngủ nướng hiếm hoi.

Trái lại là Đào Tử, đại khái bởi vì đã hình thành đồng hồ sinh học, sáng sớm đã tỉnh rồi.

Ngồi ở đầu giường xem sách tranh.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải tỉnh dậy, tràn đầy đắc ý nói: "Ha ha, mặt trời phơi đến mông rồi."

Hà Tứ Hải ngồi dậy, chậm rãi xoay người, cảm thấy trong thân thể dồi dào tinh lực.

Cảm thấy rất hài lòng đối với công pháp dưỡng sinh giấc ngủ này.

"Con tỉnh rồi, tại sao không gọi ba?" Hà Tứ Hải đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của nàng.

"Bởi vì con muốn ba ba ngủ thêm một lát, ba ba đã rất vất vả rồi." Đôi mắt to của Đào Tử nhìn hắn không hề chớp mắt.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì sửng sốt một chút.

Hắn không nghĩ tới Đào Tử sẽ nói lời như vậy.

Trong lòng cảm động không gì sánh được: "Không sao, chỉ cần ở cùng với Đào Tử thì sẽ không khổ cực nữa."

Hà Tứ Hải ôm lấy nàng, thuận tay vuốt vuốt đám tóc lộn xộn cho nàng.

Sau đó nhìn xung quanh gian phòng một vòng, Huyên Huyên không ở đây, có thể là đi về nhà rồi.

Từ sau khi Huyên Huyên chính thức vào chức, thời gian nàng chờ ở bên cạnh Hà Tứ Hải cũng nhiều lên.

Nhưng mà, hiện tại trong tay Hà Tứ Hải còn có hai cái nguyện vọng chưa hoàn thành, tạm thời chưa dùng tới nàng.

"Ba ba, ngày hôm nay ba không cần đi làm ban sao?" Đào Tử hỏi.

"Ngày hôm nay không cần, ngày hôm nay chúng ta đến xem ông Đặng và chú Trương đi." Hà Tứ Hải nói.

"Được."

Đào Tử rất yêu thích trạm thu mua của Trương Hải Đào, mỗi lần đi luôn có thể phát hiện một số đồ vật mới mẻ, đối với nàng mà nói, đây không phải rác rưởi, đó là núi bảo tàng, bên trong cất giấu đủ loại bảo vật.

Hà Tứ Hải mặc đồ cho Đào Tử, lại làm hai bát mì trứng gà.

Đào Tử có chút ngạc nhiên hỏi: "Ba ba, ngày hôm nay là sinh nhật của con sao?"

"Không phải."

"Vậy là sinh nhật của ba sao?"

"Cũng không phải, ngày hôm nay không phải là sinh nhật của con rồi, sao lại đột nhiên hỏi như vậy, con muốn ăn bánh ngọt sao?"

Hà Tứ Hải nghe vậy thì trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.

"Vậy tại sao lại ăn mì trứng gà? Bà nội nói sinh nhật mới ăn mì trứng gà." Đào Tử ngước cổ, mặt đầy ngây thơ.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì trong lòng hơi chua xót, sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói: "Không cần sinh nhật cũng có thể ăn, nếu sau này con muốn ăn thì cứ nói với ba ba, ba ba có thể làm cho con bất cứ lúc nào."

"Được."

Đào Tử nghe vậy thì rất vui vẻ.

Bất cứ lúc nào cũng có thể ăn mì trứng gà, đối với nàng mà nói đã rất hạnh phúc rồi.

Ăn xong bữa sáng, Hà Tứ Hải kéo một thùng rượu từ dưới đáy giường ra rồi đặt ở phía trên bàn đạp xe điện.

Sau đó hai người xuất phát.

Thùng rượu này có bốn bình.

Đặng Đại Trung và Trương Hải Đào mỗi người hai bình.

Cảm ơn sự giúp đỡ của bọn họ trong khoảng thời gian này dành cho hắn.

Đào Tử ngồi ở phía sau, ôm ba ba, tò mò nhìn người đi tới đi lui trên đường.

Nàng đều cảm thấy mới mẻ và tò mò đối với mọi thứ trên thế giới này.

Oa, tại sao tóc của anh trai kia lại là màu xanh vậy?

Tóc của chị gái kia lại là màu cầu vồng, thật là lợi hại.

Hahaha~

Còn có một người có đeo vòng trên lỗ mũi, hắn là con trâu sao?

. . .

Đào Tử ngồi ở phía sau cảm thấy rất vui vẻ.

"Đào Tử?"

"Ừm."

"Con đang làm gì?"

"Con đang dùng con mắt nhìn nha."

"Dùng con mắt nhìn cái gì?"

"Ừm ~, nhìn mùa hè."

. . .

Cuộc nói chuyện ngắn gọn tẻ nhạt nhưng lại rất ấm áp.

"Đào Tử."

"Sao vậy ạ?"

"Không có chuyện gì, chỉ là muốn gọi con một chút."

Hahaha, ba ba chơi thật là vui.

"Ba ba."

"Sao thế?"

"Không có chuyện gì, con chỉ là muốn gọi ba một chút."

. . .

Hay nha, nhìn ba ép con thành bánh này.

Thân thể của Hà Tứ Hải thoáng nghiêng về sau một chút.

Đào Tử lập tức cảm nhận được sự đè ép.

"Con là sói xám lớn, con muốn cắn ba, gào gừ, gào gừ. . ."

Đào Tử há miệng, cắn một cái về phía lưng của Hà Tứ Hải.

"Ai yo, con dám cắn thật sao."

Hahaha, con đúng là lợi hại.

. . .

Dọc theo đường đi, tất cả đều là tiếng hoan hô, tiếng nói cười của bọn họ.

"Chú Trương, dì Ngô."

Hà Tứ Hải trực tiếp lái xe điện vào bên trong trạm phế liệu.

Từ phía xa đã có thể nhìn thấy Trương Hải Đào và vợ của hắn Ngô Hương Liên đang thu dọn phế phẩm.

"Tứ Hải, sớm như vậy sao. " Dì Ngô ngẩng đầu lên bắt chuyện.

"Chú Trương, dì Ngô." Đào Tử ngó đầu nhỏ ra từ phía sau lưng của Hà Tứ Hải, gọi một tiếng.

"Đào Tử đến rồi, ăn sáng hay chưa?"

Vừa rồi Hà Tứ Hải chào hỏi Trương Hải Đào còn không ngẩng đầu, giờ nghe vậy thì lập tức ngẩng đầu lên, trên mặt là nụ cười như một đóa hoa sen.

"Ăn rồi ạ, ba ba làm mì trứng gà, ăn rất là ngon." Đào Tử lập tức đáp lại.

"Mì trứng gà? Mì trứng gà thì có gì ngon, buổi trưa cháu ở lại đây ăn cơm, chú sẽ làm mì thịt bò cho con." Trương Hải Đào bỏ công việc trong tay xuống, xoa xoa tay ở trên tạp dề.

"Đúng đấy, chú Trương con trước đây từng mở quán mì, làm mì rất ngon." Ngô Hương Liên cười nói.

"Kinh nghiệm nhân sinh của chú Trương đúng thật là phong phú." Hà Tứ Hải lập tức bày ra vẻ mặt khâm phục.

Trương Hải Đào nghe vậy không nói gì, thế nhưng vẻ đắc ý trên mặt làm sao cũng không che giấu nổi.

"Tiểu Trương, cậu bảo đảm an toàn không thành vấn đề chứ?"

Đặng Đại Trung đi ra từ sau nhà.

"Ông."

"Ông."

Hà Tứ Hải và Đào Tử gọi một tiếng.

"Tứ Hải, Đào Tử, các cháu đến sớm như vậy sao?" Đặng Đại Trung lập tức cười híp mắt rồi tiến lên đón.

"Ông không phải là cũng sớm như vậy sao?"

"Tiểu Trương lắp cho ông mô-tơ của xe ba bánh, ông tới xem một chút." Trương Hải Đào cảm thấy Đặng Đại Trung mỗi ngày đạp ba bánh quá cực khổ rồi, thế là lắp cho hắn một hồi, đương nhiên đây là phi pháp, phải xem có người điều tra hay không.

"Cháu còn chuẩn bị lúc trở về sẽ qua bên ông nhìn một chút, hiện tại vừa vặn, cháu không cần đi nữa."

Hà Tứ Hải nói xong liền ôm Đào Tử xuống, chống xe điện, sau đó mở thùng rượu trên bàn đạp ra rồi lấy ra hai bình.

"Ông, rượu này là cho ông?"

"Cho ông sao?" Đặng Đại Trung rất kinh ngạc.

"Đương nhiên, không phải là rượu gì ngon, ông đừng ghét bỏ!"

Nói xong trực tiếp nhét vào trong l*иg ngực của hắn.

"Ô ~ "

Đặng Đại Trung còn có chút sững sờ.

Sau khi phản ứng lại, cũng không khách sáo, trực tiếp cầm tới, trong miệng liền nói tốt, tốt. . .

"Hừ"

Trương Hải Đào bên cạnh hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục vùi đầu làm việc.

"Chú Trương, đây là của chú."

Hà Tứ Hải lấy hai bình còn lại sao.

"Cho tôi?"

Trương Hải Đào lấy tay lau lau ở trên tạp dề, sau đó không chút khách sáo nhận lấy.

"Bày mấy thứ như này thì có tác dụng gì, lãng phí tiền. Cậu tự đi tìm thứ mình muốn đi, để Đào Tử ở đây là được, có dì Ngô trông coi rồi."

Trương Hải Đào bày ra dáng vẻ thiếu kiên nhẫn.

"Cảm ơn chú Trương."

"Con cũng phải đi cùng ba ba." Đào Tử hét lên.

"Dò bảo vật" chính là một chuyện rất thú vị.

"Trời nóng như vậy, chạy ra phía sau với ba con làm cái gì?"

Ngoài miệng Trương Hải Đào nói như vậy, lại thuận tay lấy mũ rơm trên đầu xuống rồi đội lên cho Đào Tử.

Mũ rơm quá to rồi, che lại cả con mắt của Đào Tử.

Hahaha, Đào Tử xuyên qua khe hở của mũ rơm, nhìn thấy bầu trời xanh xanh, cảm giác thế giới này lại không giống bình thường.

Chơi thật vui, thật mới mẻ!

------

Dịch: Nhóm Dịch Kim Long