- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường
- Chương 53: Thù Lao Tốt Nhất.
Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường
Chương 53: Thù Lao Tốt Nhất.
Lúc Hà Tứ Hải về đến nhà đã sắp mười một giờ rồi.
Đào Tử đã sớm nằm ngủ trên vai hắn.
Buổi tối, sau khi mưa tạnh, Hà Tứ Hải đã muốn mang Đào Tử quay về.
Thế nhưng Tôn Nhạc Dao nhiều lần giữ lại.
Thậm chí muốn Hà Tứ Hải để Đào Tử ở lại, bảo là nhà nàng nhiều phòng, nhiều thêm hai người cũng không sao cả.
Thế nhưng, làm khách thì được, lưu lại thì không cần thiết.
Tôn Nhạc Dao thấy Hà Tứ Hải kiên trì muốn về, cũng chỉ có thể tha thiết chờ mong nhìn Lưu Vãn Chiếu đưa bọn họ rời đi.
Quả nhiên, Hà Tứ Hải mới vừa vào thang máy, đèn trên tay Huyên Huyên đang được Tôn Nhạc Dao dắt lập tức tắt đi.
Huyên Huyên đương nhiên là cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
"Muộn như vậy, gây phiền phức thêm cho anh rồi."
Hà Tứ Hải ôm Đào Tử đang ngủ say bước xuống từ trên xe.
Ngay vào lúc xuống xe, Hà Tứ Hải nói: “Cô không cần xuống xe, về sớm một chút đi."
"Được, vậy sáng sớm ngày mai tôi lại tới nữa."
Hà Tứ Hải cũng không từ chối.
Nàng lại khởi động xe, vẫy tay một cái đối với Hà Tứ Hải rồi lái xe mà đi.
Nhìn đèn xe đi xa, giống như hai con đom đóm yếu ớt.
Hà Tứ Hải mới nói với bên cạnh: "Đi ra đi."
Sau đó liền thấy Lâm Hóa Long chui nhả đi ra từ bên cạnh.
"Người anh em, lợi hại nha." Lâm Hóa Long giơ ngón tay cái lên.
Hà Tứ Hải không quản hắn, mà là nhìn về phía một người bên cạnh hắn.
Người này chính là người trẻ tuổi mặc quân trang đứng ở dưới ánh đèn bên đường tối hôm qua.
Nhìn qua thì tuổi tác của hắn cũng không lớn, trên khóe môi thậm chí còn có thể nhìn thấy một ít râu. Hắn thẳng tắp đứng ở nơi đó, tự có một cỗ khí thế.
"Đây là Triệu Đại Quân, Triệu anh hùng." Lâm Hóa Long vội vàng giới thiệu.
"Tôi không phải anh hùng, tôi chỉ là một quân nhân bình thường." Triệu Đại Quân phản bác một câu.
Sau đó đối kính cái quân lễ với Hà Tứ Hải.
"Hà tiên sinh, Triệu Đại Quân đoàn 18 sư đoàn 41 quân đoàn 14 chào anh."
"Ây. . . , xin chào."
Dáng vẻ nghiêm túc cứng nhắc của hắn đúng là làm cho Hà Tứ Hải sợ hết hồn.
"Hắn đúng là một anh hùng chiến đấu, tôi gặp phải hắn ở bên trong nghĩa trang liệt sĩ." Lâm Hóa Long ở bên cạnh lập tức nói.
"Tôi không phải là anh hùng, tôi chỉ là một tên lính rất bình thường, bảo vệ quốc gia là chức trách của tôi." Triệu Đại Quân nghe vậy thì lập tức phản bác.
"Cho nên, anh còn có tâm nguyện gì chưa xong? Tôi có thể giúp đỡ gì không?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Tôi muốn gặp mẹ tôi, nói với nàng một tiếng là tôi đã trở về. . ." Triệu Đại Quân nói.
"Được."
Hà Tứ Hải không chút do dự mà gật gật đầu, nếu như không có bọn họ bảo vệ quốc gia, nào có những năm tháng yên bình như hiện tại?
"Chỗ của tôi có chút xa, tôi cũng không cái gì có thể giao cho anh làm thù lao, chỉ có cái này."
Triệu Đại Quân đưa bàn tay đến trước mặt Hà Tứ Hải, chỉ thấy trong lòng bàn tay của hắn có một tấm quân công chương cũ kỹ.
"Tôi tiếp nhận nhiệm vụ này đã là thù lao tốt nhất rồi." Hà Tứ Hải nói nghiêm túc.
Triệu Đại Quân nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc cuối cùng cũng có chút kích động, sau đó lại chào Hà Tứ Hải một cái rồi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Nhìn thấy Triệu Đại Quân biến mất, Lâm Hóa Long mở miệng nói: "Nhà hắn thật sự có chút xa, ở tỉnh Vân Nam."
"Tỉnh Vân Nam?"
Này đâu chỉ là xa, tỉnh Vân Nam và Hợp Châu, một cái là trời nam, một cái là đất bắc, khoảng cách khá là xa.
"Tôi lúc trước không phải là chết ở trên biển sao. Sau khi tôi lên bờ thì vẫn đi về phía trước, lúc đi ngang qua tỉnh Vân Nam thì gặp hắn, đừng nhìn dáng vẻ có nề nếp của hắn, trên thực tế lúc hắn chết, tuổi còn không lớn bằng tôi. . ." Lâm Hóa Long lại mở ra hình thức lải nhải.
"Lúc hắn tòng quân đã từng bảo đảm với mẹ rằng nhất định sẽ về nhà. . ."
"Tôi từ nhỏ đã vô cùng kính nể quân nhân, sau khi gặp được anh, tôi đặc biệt đến tỉnh Vân Nam một chuyến, nói cho hắn chuyện liên quan tới anh."
"Tôi đang nói mấy ngày nay sao không thấy bóng dáng của anh, nhưng mà anh đúng là có tâm."
Ấn tượng của Hà Tứ Hải đối với Lâm Hóa Long hoàn toàn đổi mới, trước nghe nói hắn là chết bởi vì chơi thể thao mạo hiểm.
Trong lòng luôn cảm thấy hắn không chỉ là không chịu trách nhiệm đối với tính mạng của mình mà còn không chịu trách nhiệm đối với người quan tâm hắn.
"Nhưng mà, gặp được anh là quỷ vận của tôi tốt, những tâm nguyện kia chưa xong thì phải lưu lại nhân gian. Nếu như quỷ không gặp được anh thì không phải là sẽ rất đáng thương sao."
"Không cần quái gở, đến từ đâu thì về đó đi, tôi phải về nhà ngủ rồi."
"Khà khà, vậy tôi đi, không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, nhưng mà anh đừng quên chuyện của tôi đó." Lâm Hóa Long cười làm lành nói.
"Yên tâm đi, bọn họ chẳng mấy chốc sẽ. . ."
"Cái gì?"
"Tôi nói yên tâm đi, không quên được, đi nhanh một chút."
"Tốt lắm, tôi lại đi vòng vòng." Lâm Hóa Long nói xong một cái liền xoay người biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Người xách đèn, đốt đèn cho người sống, dẫn đường vì người chết.
Hà Tứ Hải cảm giác sau này phải bận bịu rồi.
Hy vọng có thể gặp được quỷ có tiền, có thể thực hiện cuộc sống lái xe sang, ở biệt thự, dưỡng lão của hắn.
Hắn thực sự không muốn phấn đấu nữa, phấn đấu quá mệt mỏi rồi, nào có vui vẻ bằng nằm thẳng.
Hà Tứ Hải nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng đắc ý.
. . .
"Tiểu nha đầu, tiểu thí hài, rời giường thôi, đừng ngủ nữa, nhanh rời giường nào."
Hà Tứ Hải vỗ hai cái lên người Đào Tử.
Tiểu gia hỏa ngày hôm qua chơi đùa quá mức với Huyên Huyên, cộng với Tôn Nhạc Dao nhiều lần giữ lại, trở về cũng trễ, cho nên sáng sớm khó tránh khỏi ỷ lại giường.
Tiểu gia hỏa mơ mơ màng màng, lăn một vòng ở trên giường, rồi quấn chăn quanh người giống như một con gà béo.
"Này, con đừng tưởng rằng trốn trong chăn là có thể ngủ tiếp?" Hà Tứ Hải đưa tay, nhẹ nhàng gãi gãi ở phần eo của nàng.
"Ừ ~" Đào Tử vặn vẹo một hồi giống như là một con rắn nhỏ.
Nhưng mà bởi vì bị chăn quấn lấy cho nên không thể động đậy, đương nhiên cũng không tránh né được.
Giãy dụa hai lần, cuối cùng cũng mở mắt ra: "Ba ba, con còn muốn ngủ nữa."
"Không được, đợi lát nữa, mấy người dì Lưu sẽ đến đây, không phải đã nói là ngày hôm nay sẽ cùng chị Huyên Huyên đi đến nhà ông nội bà nội của nàng sao?"
"Chị Huyên Huyên."
Nói đến Huyên Huyên, tiểu gia hỏa lập tức lên tinh thần, người cũng không buồn ngủ nữa.
Trở mình một cái đã ngồi dậy, nhưng mà bởi vì bị chăn quấn lấy, cho nên nhìn giống như một con sâu xanh xám, giãy dụa mấy lần.
Sau đó giống như cá ướp muối mất đi lý tưởng, nằm ở trên giường cũng không nhúc nhích, nhìn Hà Tứ Hải với vẻ tha thiết mong chờ.
Hà Tứ Hải nhịn cười, giúp nàng mở ra.
"Hừ." Tiểu gia hỏa hầm hừ bò dậy.
Hà Tứ Hải đưa tay nhéo một cái trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng.
"Đừng hừ nữa, lại hừ nữa thì mặt trời cũng phơi mông rồi, nhanh rời giường một chút."
"Chị Huyên Huyên sẽ tới sao?" Tiểu gia hỏa cầm quần áo trên giường rồi tự mình mặc vào.
"Còn chưa đến, nhưng mà cũng sắp đến rồi."
Hẹn trước là bảy giờ, đợi lát nữa hẳn là đến.
Hà Tứ Hải vừa mới dứt lời, đã nghe tiếng động cơ xe ở bên ngoài.
"Hẳn là mấy người Huyên Huyên đến rồi." Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn ra bên ngoài thông qua cửa sổ.
Quả nhiên là gia đình Lưu Trung Mưu.
. . .
"Hà Tứ Hải, dậy rồi sao?"
Lưu Vãn Chiếu dẫn đầu, còn chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng.
"Đã dậy, các người chờ một chút." Hà Tứ Hải nói.
"Đào Tử vừa mới dậy sao."
Lưu Vãn Chiếu thấy cửa mở thì trực tiếp đi vào, trong tay còn mang theo một vài thứ, Huyên Huyên đi theo phía sau nàng.
"Đại khái là ngày hôm qua chơi với Huyên Huyên quá mệt mỏi rồi, sáng sớm có chút lười biếng."
"Chào dì." Đào Tử ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Sau đó nhíu nhíu cái mũi nhỏ về phía Hà Tứ Hải, hầm hừ nói: "Con mới không có lười biếng, chỉ là đang đùa với ba thôi."
"Há, có đúng không? Vậy là ba lầm rồi." Hà Tứ Hải không có phản bác.
Hắn đúng là hi vọng Đào Tử có thể càng thêm sáng sủa một chút.
"Hẳn là còn chưa ăn sáng đúng không, tôi có mang cho các người một ít, mẹ tôi làm vào sáng sớm đó."
Lưu Vãn Chiếu nhấc hộp cơm và bình giữ ấm trong tay lên, ra hiệu một hồi.
Huyên Huyên chạy tới từ phía sau, hai tay nâng đèn l*иg, nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt đầy chờ mong.
Hà Tứ Hải mỉm cười, đưa tay điểm nhẹ một cái ở trên đèn l*иg.
Huyên Huyên lập tức xuất hiện ở trước mặt mọi người.
w(Д)w
Đào Tử kinh ngạc đến trợn tròn con mắt.
"Ba ba, ba ba, chị lại xèo. . . Xèo một cái ~(@_@)~ liền xuất hiện đây."
"Biết rồi, biết rồi, chị cũng đã đến rồi, nhanh xuống giường một chút."
Hà Tứ Hải đưa tay ôm Đào Tử xuống từ trên giường.
Đào Tử lập tức kích động chạy đến trước mặt Huyên Huyên.
"Chị, chị làm sao biến ra vậy, chị lại biến một hồi cho em nhìn một chút, xèo. . . Xèo. . . , chị thật là lợi hại."
"Ha ha ~, chị lợi hại không."
Huyên Huyên cắm đèn l*иg ở sau lưng, chống nạnh, ngước cổ, mặt vô cùng đắc ý.
"Hừm, ừm, chị siêu lợi hại, chị cũng dạy cho em một chút đi, có được hay không?"
"Ây. . ."
------
Dịch: Nhóm Dịch Kim Long
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường
- Chương 53: Thù Lao Tốt Nhất.