Đào Tử cuối cùng cũng được Tôn Nhạc Dao dỗ.
Bởi vì nàng dùng đại chiêu.
Chuẩn bị cắt bánh ngọt.
Hai đứa nhóc sớm đã thèm nhỏ dãi đối với chiếc bánh gato lớn.
Nhưng mà người lớn nói, ăn cơm xong thì phải đợi bụng hơi đói một chút thì mới được ăn.
Cho nên hai đứa nhỏ vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi.
Hiện tại vừa nghe muốn cắt bánh ngọt, Đào Tử liền không khóc nữa.
Huyên Huyên cũng không nghe truyện rồi, hai đứa nhóc giống như là chó con vậy, víu ở cạnh mép bàn, tha thiết mong chờ.
"Ngày hôm nay là sinh nhật của chị gái sao? Bánh gatô lớn có ngon hay không?" Đào Tử đang còn nghẹn ngào, tò mò hỏi Tôn Nhạc Dao.
Hà Tứ Hải có chút dở khóc dở cười, quả nhiên trẻ con vẫn là trẻ con, vừa nãy còn khóc bù lu bù loa, hiện tại lại quan tâm có phải là sinh nhật chị gái hay không, bánh ngọt ăn ngon hay không.
"Ngày hôm nay không phải là sinh nhật của chị, bà cũng không biết bánh ngọt ngon hay không, đợi lát nữa con nếm thử rồi nói cho bà nó có ngon hay không, có được không?"
"Được ạ."
Đào Tử biểu thị bảo đảm cháu sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
"Còn có con, còn có con." Huyên Huyên ở bên cạnh gấp đến độ nhảy cả lên.
"Đúng, còn có con, con cũng phải nói cho mẹ biết." Tôn Nhạc Dao sờ sờ đầu nhỏ của nàng.
Cảm xúc ấm áp nói cho nàng, con gái còn sống sót, thật tốt. . .
Tuy rằng chiều cao hay là IQ của nàng vẫn ở lúc năm tuổi.
Nàng cũng đã lặng lẽ hỏi qua Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải nói với nàng, thân thể là vật dẫn linh hồn, sau khi linh hồn rời khỏi thân thể thì thiếu hụt vật dẫn, linh hồn sẽ không trưởng thành, ký ức mới cũng sẽ không kéo dài, đều rất ngắn ngủi, thế nhưng lại không bỏ sót bất kỳ chuyện gì trước đó.
Đương nhiên những thứ mà Hà Tứ Hải biết chính là nghe Lâm Hóa Long nói với hắn.
Thật ra nói chuyện với quỷ, có lúc rất thú vị, còn được mở mang kiến thức.
"Phải thổi nến sao?" Huyên Huyên ngước cổ hỏi mẹ.
Mặc dù là hỏi, thế nhưng trong đôi mắt lại tràn đầy chờ mong.
"Con muốn thổi sao?"
“Muốn."
Trẻ nhỏ mới sẽ không che giấu suy nghĩ của mình.
"Vậy thì thổi cây nến đi, hai người các con cùng nhau thổi."
"Nhưng mà hôm nay không phải là sinh nhật của con nha." Huyên Huyên hơi nghi hoặc một chút.
"Không phải sinh nhật cũng không sao cả, chờ đến lúc sinh nhật con thì mẹ sẽ lại mua cho con một cái bánh ngọt." Tôn Nhạc Dao cười nói.
"Sinh nhật?"
Đào Tử nghe vậy thì nghiêng đầu nhỏ, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.
Sau đó nàng giống như nhớ tới cái gì.
Cao hứng nói: "Con cũng có sinh nhật."
"Đương nhiên, người người đều có sinh nhật, sinh nhật con là ngày nào?" Tôn Nhạc Dao nghe vậy thì có chút buồn cười, nói.
Đào Tử nghe vậy thì nhìn về phía Hà Tứ Hải.
"Mười sáu tháng tám." Hà Tứ Hải nói.
"Ồ, cùng tháng với Huyên Huyên nha, còn lớn hơn Huyên Huyên mười mấy ngày." Tôn Nhạc Dao hơi kinh ngạc.
"Oa, vậy con là chị sao?" Đào Tử nghe vậy thì vui vẻ nói.
"Đương nhiên không phải, tuy ngày sớm hơn Huyên Huyên, thế nhưng Huyên Huyên sinh trước con một năm." Tôn Nhạc Dao cười giải thích.
Chờ sau khi giải thích xong mới phát hiện hình như cũng không đúng, nếu như dựa theo số tuổi thật sự để tính thì Huyên Huyên đâu chỉ là sớm hơn một năm.
"Sinh nhật đều phải ăn bánh ngọt sao?" Đào Tử có chút ngạc nhiên hỏi.
"Đương nhiên rồi, sinh nhật phải ăn bánh sinh nhật." Huyên Huyên ở bên cạnh lớn tiếng nói.
Đào Tử nghe vậy thì gãi đầu một cái, "Nhưng mà bà nội nói sinh nhật thì nên ăn mì và trứng gà, ăn rất ngon nha."
"Đúng, ăn mì cũng được, mì trường thọ." Tôn Nhạc Dao cười sờ sờ đầu của nàng.
Sau đó vội vàng đổi chủ đề, sợ nàng lại nhớ tới bà nội.
"Các con một người năm tuổi, một người bốn tuổi, chúng ta liền cắm chín cây nến có được hay không?"
"Được."
Hai đứa nhóc vui vẻ đáp một tiếng.
Trên thực tế chín cái là bao nhiêu, các nàng không nhất định là biết rõ, chỉ cần đồng ý là được rồi.
"Lão Lưu, tắt đèn."
Tôn Nhạc Dao đốt nến, sau đó nói với Lưu Trung Mưu.
Bởi vì bên ngoài đang mưa to, bầu trời âm u, sau khi đèn tắt thì trong nhà liền tương đối tối.
Mấy cây nến sáng rực và chiếc đèn l*иg phía sau Huyên Huyên phát ra ánh sáng màu đỏ, còn rất có bầu không khí.
"Mau nhắm mắt lại, ước nguyện đi."
Huyên Huyên nghe vậy thì lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Đào Tử lại có chút mờ mịt không biết làm sao.
Hà Tứ Hải đi tới bên cạnh, ngồi xổm người xuống, nhỏ giọng dạy nàng.
Đào Tử rất nhanh đã rõ.
Sau đó nhắm mắt lại, lớn tiếng nói: "Con muốn ăn bánh ngọt."
". . ."
Mọi người nghe vậy thì đều cười vui vẻ.
Một nguyện vọng hay, ngay lập tức sẽ được thực hiện rồi.
"Bà, bánh ngọt rất là ngon nha."
Giống như một con hamster nhỏ, Đào Tử nhét một miệng đầy bánh ngọt, còn không quên nói với Tôn Nhạc Dao.
"Đúng, ăn rất là ngon." Huyên Huyên cười tươi như hoa, nàng đã chờ đợi miếng bánh ngọt này quá lâu, quá lâu. . .
"Thích ăn thì ăn nhiều một chút." Tôn Nhạc Dao yên lặng mà cắt cho Huyên Huyên thêm một miếng, đặt ở bên cạnh nàng.
Sau đó lại nói với Đào Tử: "Chờ đến lúc sinh nhật con, bà cũng mua cho con một cái, mua một cái bánh ngọt thật lớn."
Đào Tử nghe vậy thì nhìn về phía Hà Tứ Hải.
"Đào Tử, cảm ơn bà đi."
"Cảm ơn bà."
Đào Tử ngồi ở trên ghế, hai chân treo lủng lẳng nghe vậy thì vui sướиɠ đá đá bàn chân nhỏ.
"Mẹ, mẹ ăn thử đi, rất ngon nha."
Huyên Huyên nhìn thấy Tôn Nhạc Dao ngồi ở bên cạnh, yên lặng nhìn nàng ăn bánh ngọt thì đưa miếng bánh ngọt trên tay mình đến trước mặt nàng.
"Mẹ không ăn, con ăn đi, ăn nhiều một chút."
Nhìn trên gương mặt nhỏ nhắn của con gái đều là bánh, trong lòng Tôn Nhạc Dao cảm thấy chua xót không nói nên lời.
Huyên Huyên nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu bên cạnh.
"Chị, bánh ngọt có phải là rất ngon không?"
"Đúng, ăn rất ngon." Lưu Vãn Chiếu mỉm cười gật gật đầu.
"Lúc chị sinh nhật, mẹ có mua bánh ngọt cho chị không?" Huyên Huyên hỏi.
Cũng không biết nàng đã quên chuyện sinh nhật của Lưu Vãn Chiếu, hay là lúc sinh nhật Lưu Vãn Chiếu thì nàng không ở đó.
"Có mua, mẹ mua cho chị một cái bánh ngọt thật lớn." Lưu Vãn Chiếu rút một tờ giấy, cúi người xuống, cẩn thận giúp nàng lau gương mặt nhỏ.
Huyên Huyên có chút bất mãn lầm bầm: "Vậy chị có chừa cho em không? Em hình như không ăn được?"
"Xin lỗi, sau này lúc sinh nhật, chị sẽ cất cho em miếng bánh sinh nhật lớn nhất, có được hay không?" Lưu Vãn Chiếu cười một tiếng, trong lòng là khổ sở không gì sánh được.
"Được nha, cảm ơn chị, chị là tốt nhất, em thích chị nhất, ừm sao."
Huyên Huyên bỗng nhiên duỗi đầu hôn một cái lên trên mặt Lưu Vãn Chiếu.
Hôn cho Lưu Vãn Chiếu một mặt bánh ngọt.
Nhìn em gái vùi đầu tiếp tục ăn bánh ngọt, Lưu Vãn Chiếu quay đầu đi, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng lau khóe mắt một cái.
Ăn xong bánh ngọt, giải quyết xong một tâm nguyện của Huyên Huyên.
Sau đó hai đứa bé ngoan ngoãn ngồi ở dưới chân Tôn Nhạc Dao, nghe nàng đọc truyện.
Hà Tứ Hải kinh ngạc mà nhìn, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.
"Còn thừa rất nhiều, anh còn muốn ăn không?"
Lưu Vãn Chiếu bưng một miếng bánh ngọt đi tới rồi nói với hắn.
Hà Tứ Hải ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt tinh xảo và ánh mắt ôn nhu của Lưu Vãn Chiếu.
Nhẹ nhàng nói một tiếng: "Xin lỗi."
"Cái gì?" Lưu Vãn Chiếu không nghe rõ, hơi nghi hoặc một chút hỏi.
"Tôi nói cảm ơn, quá ngọt rồi, tôi không ăn." Hà Tứ Hải mỉm cười nói.
"Vậy cũng tốt, cho cha tôi ăn vậy."
Nói xong liền bưng bánh ngọt đi về phía Lưu Trung Mưu.
Tay Lưu Trung Mưu cầm tờ báo, lại mất tập trung, không đọc vào một chút nào, tất cả sự chú ý đều ở trên người con gái nhỏ.
Nhìn nàng ngoan ngoãn ngồi ở dưới chân vậy, khiến cho những ký ức thật lâu trước đây, những ký ức mà hắn cho rằng đã quên rồi lại dần hiện lên. . .
------
Dịch: Nhóm Dịch Kim Long