Chương 51: Đốt Đèn Cho Người Sống, Dẫn Đường Vì Người Chết.

"Đến, để mọi người nhìn một chút, xem có xinh đẹp hay không."

Lưu Vãn Chiếu giúp Đào Tử thắt hai bím tóc sừng dê, sau đó chuyển nàng qua, đánh giá trên dưới một phen.

"Ai cắt tóc này cho cháu vậy?" Nàng chú ý tới tóc mái không đồng đều của Đào Tử, thuận miệng hỏi.

"Là ba ba, ba ba có phải là rất lợi hại hay không?" Đào Tử tràn đầy kiêu ngạo mà nói.

Ha ha. . .

Lưu Vãn Chiếu có chút lúng túng cười cười.

"Đi, vào phòng vệ sinh với dì, dì giúp cháu sửa một chút." Lưu Vãn Chiếu dắt Đào Tử liền hướng về phía phòng vệ sinh.

Hà Tứ Hải đang ở nói chuyện với Lưu Trung Mưu liếc mắt nhìn qua, cũng không quản bọn họ.

Về phần Huyên Huyên thì không khác gì một con ong mật nhỏ, theo mẹ vào nhà bếp, chuyển động vây quanh mông của nàng, nhất thời cũng không muốn tách ra.

Miệng nhỏ bla bla nói chuyện không ngừng, giống như là đem chuyện chưa nói hết trong mười mấy năm qua nói xong trong một lần. Tôn Nhạc Dao vừa bận làm cơm trưa vừa không ngừng đáp lại.

Hà Tứ Hải và Lưu Trung Mưu ngồi ở trong phòng khách, đều có thể nghe thấy tiếng cười vui của các nàng.

"Còn phải nhanh hoàn thành tâm nguyện của Huyên Huyên một chút, việc này không thể trì hoãn." Hà Tứ Hải nói với vẻ nghiêm túc.

Hắn sợ đám người Lưu Trung Mưu, bởi vì Huyên Huyên hiện tại đã "Nhậm chức" làm thủ hạ của hắn mà không cần tâm hoàn thành tâm nguyện của Huyên Huyên.

Bởi vì nếu chưa hoàn thành tâm nguyện thì Huyên Huyên vẫn không tính là người xách đèn chính thức.

Cho nên loại quan hệ này cũng không bền chắc, tác dụng của đèn cũng chỉ mở khóa được một phần, còn có rất nhiều tác dụng, phải đợi đến khi tất cả tâm nguyện của Huyên Huyên được hoàn thành thì mới có thể mở ra hoàn toàn.

Đến thời điểm đó, Huyên Huyên mới coi như chân chính "Vào cương vị".

"Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không quên." Lưu Trung Mưu nhìn về phía một chiếc bánh gato lớn ở trên bàn.

Đây là bánh mới vừa đưa tới, sáng sớm bọn họ đã khẩn cấp đặt từ tiệm bánh gato ở dưới lầu.

Về phần kẹo bông, ngày hôm nay trời mưa to, không có chỗ nào bán cả.

"Tâm nguyện của Huyên Huyên không hoàn thành thì sẽ không có cách nào trở thành người xách đèn chân chính, cho nên các người phải nắm chặt, tuyệt đối không nên bỏ qua cơ hội."

Hà Tứ Hải nói rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Quả nhiên Lưu Trung Mưu nghe vậy cũng trở nên nghiêm túc.

"Chúng tôi vốn dự định ngày mai về nhà, sợ là phải làm phiền Hà tiên sinh đi một chuyến."

"Ồ?"

Hà Tứ Hải phát hiện vòng tới vòng lui, lại vòng cả hắn vào trong rồi.

Ngày mai hắn còn phải đi làm việc nữa.

Lưu Trung Mưu rất biết nghe lời đoán ý, có chút sốt sắng hỏi: "Hà tiên sinh ngày mai có chuyện gì không? Quê nhà tôi rất gần, chỉ cần một ngày, hẳn là gần đủ rồi."

"Không có chuyện gì, ngày mai tôi sẽ trở về với chú một chuyến."

Hắn cũng chuẩn bị đi vào cuối tháng này, cũng chính là thứ năm tuần sau, cũng không mấy ngày. Nếu như thực sự không được thì nói một tiếng với sư phụ rồi rời đi sớm.

Tuy rằng đã ký hợp đồng rồi, nhưng trên căn bản cũng không có ràng buộc gì, lui tới trên công trường thực sự quá nhiều lần rồi.

Nhưng mà, dường như sẽ tổn thất bảy, tám trăm tệ, trái tim thật là đau nha.

Sau đó bày sạp mấy ngày, nhất định phải kiếm về mới được.

"Hà Tứ Hải, nếu như làm lỡ công việc của anh thì chúng tôi sẽ tiếp tế."

Lưu Vãn Chiếu không biết đã đi tới phía sau bọn họ từ lúc nào, nghe vậy thì lên tiếng.

"Quên đi, ngược lại cũng không có bao nhiêu tiền cả." Hà Tứ Hải nói với vẻ hào phóng.

(* ̄︶ ̄)

"Nụ cười này của cô là có ý gì?" Hà Tứ Hải nghĩ thầm.

Nhưng mà có Lưu Trung Mưu ở đây, hắn cũng không tiện hỏi.

"Ba ba, dì mới thắt bím tóc cho con, nhìn xem có đẹp hay không?" Lúc này Đào Tử đi đến trong ngực của hắn, hỏi.

"Đương nhiên đẹp, Đào Tử nhà chúng ta là xinh đẹp nhất." Hà Tứ Hải thuận tay sờ sờ hai bím tóc nhỏ của nàng.

Trên phần dây buộc tóc còn có hai quả bóng lông xù màu hồng nhạt, vô cùng đáng yêu.

Điều quan trọng nhất chính là, tóc mái vốn dĩ như chó gặm, hiện tại đã được cắt tỉa gọn gàng.

"Cô Lưu, cảm ơn cô." Hà Tứ Hải thành tâm nói cảm ơn với Lưu Vãn Chiếu.

"Khách sáo như thế với tôi làm gì? Lại nói, tôi cũng rất thích Đào Tử." Lưu Vãn Chiếu mỉm cười nói.

Lưu Trung Mưu bên cạnh nhìn con gái một chút, lại nhìn Hà Tứ Hải một chút, bàn tay bỏ vào trong túi theo thói quen, muốn móc thuốc ra, sau đó mới nhớ tới, hắn đã cai thuốc rồi.

"Há, ăn cơm cơm thôi."

Lúc này, Huyên Huyên hoan hô một tiếng rồi chạy ra từ phòng bếp, phía sau cái mông treo đèn l*иg nhỏ, không ngừng lắc lư, vô cùng đáng yêu.

"Chậm một chút, cẩn thận ngã bây giờ." Tôn Nhạc Dao theo ở phía sau, bưng đồ ăn lên bàn còn không quên dặn dò.

"Hà tiên sinh, tối qua không uống rượu, buổi trưa hôm nay dù sao cũng phải uống một chút, tôi phải kính cậu một chén." Lưu Trung Mưu đứng lên, nói.

"Hay là thôi đi?" Hà Tứ Hải nhíu nhíu mày.

Nói thực thì hắn lớn như vậy cũng chưa từng uống mấy lần rượu, dù sao thì hắn cũng vừa mới thành niên không lâu.

Nhưng mà bọn người Lưu Trung Mưu lại không biết.

Bọn họ thấy con gái của Hà Tứ Hải đều lớn như vậy rồi, cho là mặt của hắn chỉ hơi non nớt mà thôi.

"Không uống thì không uống, ngày hôm nay có trẻ con, mọi người ăn bữa cơm đoàn viên là được rồi, sau này còn rất nhiều cơ hội." Tôn Nhạc Dao bày món ăn lên bàn rồi mỉm cười nói.

Lưu Trung Mưu nghe vậy đương nhiên sẽ không phản đối, sau đó dời ánh mắt nhìn về phía mép bàn, Huyên Huyên đang nhón mũi chân, nhìn xung quanh cái bàn.

"Vãn Vãn, đi lấy chén đũa ra, để Huyên Huyên và Đào Tử ăn trước."

Nhìn con gái ngửi ngửi, bộ dáng mèo con thèm ăn, Lưu Trung Mưu cảm thấy khó chịu nói không nên lời.

Lúc trước trong nhà nghèo, Huyên Huyên muốn ăn thì không có, chờ đến lúc có thì Huyên Huyên lại không còn nữa rồi. . .

Cho nên lúc ăn cơm, hai vợ chồng Lưu Trung Mưu và Tôn Nhạc Dao đều hận không thể gắp tất cả món ăn trên bàn vào trong bàn cho Huyên Huyên.

Không thể không nói, chiếc đèn này vô cùng thần kỳ.

Dưới ánh đèn của chiếc đèn này, Huyên Huyên hoàn toàn không khác gì người bình thường cả.

Chơi đùa, uống nước, ăn cơm, thậm chí còn bởi vì mặc áo bông dày mà chảy mồ hôi.

Nhưng mà chỉ cần vừa rời khỏi phạm vi của ánh đèn, nàng lại sẽ biến thành quỷ một lần nữa.

Thậm chí, áo bông mà nàng cởi ra rời khỏi ánh đèn cũng trực tiếp biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Huyên Huyên đổi sang một bộ quần áo mùa hạ.

Là của nàng khi còn bé.

Những quần áo này được Tôn Nhạc Dao xếp chỉnh tề rồi đặt ở đáy hòm, mấy lần dọn nhà đều không cam lòng vứt đi.

Bởi vì những thứ này đều là hồi ức của nàng đối với con gái, lúc nàng nhớ con gái thì sẽ lấy ra xem một chút.

Không nghĩ tới vẫn có lúc phát huy được tác dụng.

Quần áo ngoại trừ việc kiểu dáng hơi cũ một chút thì những cái khác đều rất tốt.

"Hai người các con ngồi xuống đi, bà đọc chuyện cho các con nghe."

Ăn cơm trưa xong, tuy bên ngoài đang còn mưa, thế nhưng trong nhà vô cùng ấm áp.

Tôn Nhạc Dao thấy Đào Tử mang theo sách tranh, thế là lấy tới, chuẩn bị đọc cho hai cô nhóc nghe.

Hai cô nhóc ngồi song song ở trên sàn nhà, ngước cổ, nhìn nàng với vẻ mặt chờ mong.

"Mẹ là mẹ, không phải bà." Huyên Huyên nghe vậy thì lập tức sửa lại.

"Đúng, đúng, mẹ là mẹ."

Tôn Nhạc Dao sờ sờ con gái đầu nhỏ, trong lòng lại thở dài một tiếng.

Tiểu gia hỏa vẫn là dáng vẻ trong ký ức, nhưng mà nàng đã già rồi.

Đào Tử ở bên cạnh nhìn Tôn Nhạc Dao một chút, lại nhìn chị gái nhỏ một chút, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút mờ mịt.

"Đây rõ ràng chính là bà mà?" Đào Tử nghĩ thầm.

Xoa xoa cái đầu nhỏ của mình.

"Đào Tử, mẹ con đâu?" Tôn Nhạc Dao đột nhiên hỏi.

"Mẹ ba và bà nội đi lên Thiên đường rồi." Đào Tử nói với vẻ mặt buồn bã.

"Ồ?" Tôn Nhạc Dao nghe vậy thì sửng sốt một chút.

Trước Lưu Vãn Chiếu nghe Hà Tứ Hải nói chuyện với dì Tề, Đào Tử không có mẹ, chỉ cho là hắn ly hôn, cũng bởi vậy mà dì Tề mới nói sẽ giới thiệu cho Hà Tứ Hải một người.

Lưu Vãn Chiếu đương nhiên là cũng sẽ nói như thế với vợ chồng Lưu Trung Mưu.

Nhưng mà hiện tại Đào Tử lại nói ba lên Thiên đường rồi, việc này là sao? Hà Tứ Hải không phải là ba của Đào Tử sao?

Ánh mắt Tôn Nhạc Dao nhìn về phía nhà bếp.

Trong phòng bếp Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu đang sắp xếp bát đũa.

Chuyện này lẽ ra không cần Hà Tứ Hải làm.

Thế nhưng Hà Tứ Hải cứ luôn kiên trì, bọn họ cũng chỉ có thể theo ý hắn.

"Cháu nhớ bà nội quá." Đào Tử bỗng nhiên ngơ ngác mà nói.

Rồi "Oa" một tiếng, khóc lớn lên.

Hà Tứ Hải nghe tiếng thì chạy ra từ phòng bếp như một cơn gió.

"Đào Tử? Làm sao thế? Làm sao thế?" Hà Tứ Hải vội vàng ôm lấy nàng, sau đó nhìn về phía Tôn Nhạc Dao.

Tôn Nhạc Dao cũng có chút sững sờ.

Lưu Vãn Chiếu và Lưu Trung Mưu cũng đều vây quanh.

"Con nhớ bà nội rồi." Đào Tử lau nước mắt, nghẹn ngào nói.

Tôn Nhạc Dao bên cạnh nghe vậy thi thở phào nhẹ nhõm, nàng hiện tại có chút bị sợ rồi.

"Được rồi, không khóc nữa, không khóc nữa. . ."

Hà Tứ Hải vỗ nhẹ lưng của nàng, trong nháy mắt cũng có chút nghèo từ ngữ, không biết phải an ủi như thế nào.

"Nếu không đưa Đào Tử cho tôi ôm một chút?" Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh thăm dò.

Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút, rồi đưa Đào Tử cho Tôn Nhạc Dao.

"Đào Tử, không khóc nữa, bà chính là bà nội, không khóc nữa, ngoan. . ." Tôn Nhạc Dao nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.

"Bà không phải là bà nội, trên mặt bà nội nhăn nhăn, miệng móm móm, đối với Đào Tử rất tốt. . ." Đào Tử tiếp tục lau nước mắt, nghẹn ngào.

"Ai ~ "

Hà Tứ Hải cảm thấy bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Hắn hiện tại càng thêm hi vọng Huyên Huyên nhanh trở thành người xách đèn chân chính một chút.

Bởi vì người xách đèn không chỉ là đốt đèn cho người sống, mà đồng thời cũng có thể dẫn đường cho người chết.

------

Dịch: Nhóm Dịch Kim Long