Chương 48: Người Xách Đèn.

Đào Tử mơ mơ màng màng tỉnh lại, con mắt chưa mở hẳn ra, chân ngắn nhỏ thăm dò hai bên hai lần.

Sau đó nàng liền biết không có người, ba ba đã rời giường rồi.

Nàng trở mình, giống như một con sâu bướm nhỏ, nhắm mắt lại nhúc nhích hai lần ở trên giường.

Lúc này mới vươn mình ngồi dậy đến, mơ mơ màng màng vuốt mắt, gọi ba ba.

Hà Tứ Hải đang giặt quần áo ở bên ngoài nghe thấy tiếng liền đi vào.

"Dậy rồi sao, ba ba giúp con mặc quần áo."

"Không cần, con có thể tự mặc được."

"Có đúng không? Vậy thì Đào Tử đúng là lợi hại nha." Hà Tứ Hải cười nói.

Sau đó giúp nàng tìm quần áo muốn mặc ngày hôm nay.

Một chiếc quần bảy phân và một chiếc áo ngắn tay.

Bởi vì đi công trường, Hà Tứ Hải căn bản sẽ không cho nàng mặc váy.

Vừa bẩn bụi lại nhiều, mặc quần sẽ thuận tiện hơn một ít.

Nhìn Đào Tử vụng về thay quần áo, Hà Tứ Hải cũng không giúp đỡ. Việc này có thể nuôi dưỡng năng lực động thủ và tự lo liệu cuộc sống cho nàng. Tuy năng lực tự lo liệu cuộc sống của Đào Tử so với bọn trẻ cùng tuổi đã rất mạnh.

Thế nhưng chuyện có thể tự mình làm, Hà Tứ Hải vẫn là cố gắng để cho nàng tự làm.

Hà Tứ Hải phơi xong quần áo, nhìn thấy Đào Tử ôm đồ chơi gà béo đi ra từ trong nhà.

"Ba đã chuẩn bị kem đánh răng giúp con rồi, đánh răng rửa mặt trước đi." Hà Tứ Hải quay đầu lại, nói.

"Ba ba, muốn thắt bím tóc." Đào Tử chạy tới, bỗng nhiên nói.

"Ồ, tóc của con có chút dài ra, ba giúp con cắt một ít có được hay không?"

Hà Tứ Hải nhìn tóc mái sắp che khuất con mắt và tóc xõa tung của nàng, lúc này mới phát hiện, tóc của nàng lại dài ra.

"Không muốn, con là con gái, con muốn thắt bím tóc." Đào Tử làm nũng nói.

"Thắt bím tóc sao?" Hà Tứ Hải hơi khó xử.

Hắn cũng không biết thắt bím tóc thế nào, nhưng mà ngẫm lại, lời Đào Tử nói cũng có chút đạo lý.

"Được, tối hôm nay đi chợ đêm, ba sẽ mua cho con mấy cây dây tết."

Trên chợ đêm bày bán rất nhiều đồ vật nhỏ như này, thậm chí tại quầy hàng của Lưu Vãn Chiếu đều có bán.

Lúc bọn họ đang nói chuyện thì thấy một chiếc The Beatles lái tới.

Sau đó thì thấy Lưu Vãn Chiếu mang chút bữa sáng, bước xuống từ trên xe.

"Còn chưa ăn cơm sáng đúng không, tôi có mua một ít, cũng không biết có hợp khẩu vị của các người hay không." Lưu Vãn Chiếu cười nói.

Thần thái ngày hôm nay của Lưu Vãn Chiếu nhìn qua rất sáng láng, tinh thần tốt một cách lạ kỳ, ngoại trừ con mắt hơi có chút sưng đỏ ra.

"Sớm như vậy, là đi làm sao?" Hà Tứ Hải cũng không khách sáo, thuận tay nhận cơm sáng từ trên tay nàng.

"Không phải, hiện tại là thời gian được nghỉ hè. Tôi là tới xem anh, cũng may mà tôi đến sớm, nếu không sẽ không gặp được các người." Lưu Vãn Chiếu cười nói.

Sau đó lại lên tiếng chào hỏi với Đào Tử.

Hà Tứ Hải lúc này mới nhớ tới, hiện tại đang là kỳ nghỉ hè.

"Vẫn là giáo viên các người tốt, ngày nghỉ lễ bình thường thì không nói, còn có nghỉ đông và nghỉ hè. Nào giống như chúng tôi, quanh năm suốt tháng 365 ngày, liền không thời gian nghỉ ngơi." Hà Tứ Hải có chút cảm khái.

"Thật ra lấy năng lực của anh, hoàn toàn có thể không cần làm việc trên công trường, muốn tìm những công việc khác hoàn toàn không thành vấn đề."

Lời này của Lưu Vãn Chiếu cũng không phải là bởi vì Hà Tứ Hải là người tiếp dẫn nên mới nói như vậy.

Mà là vì năng lực làm người của Hà Tứ Hải rất mạnh, đặc biệt là tài ăn nói, không đi làm nhân viên tiêu thụ, thật đúng là bỏ sót nhân tài.

"Cũng có ý nghĩ này."

"Có chỗ nào mà tôi có thể giúp đỡ được không? Có nhu cầu gì thì cứ việc nói."

Lưu Vãn Chiếu hiện tại đang ước gì Hà Tứ Hải có chuyện tìm nàng giúp đỡ

Hà Tứ Hải lắc lắc đầu, "Nói sau đi."

Hắn đã có dự định của mình.

"Ba ba, ba không có ngày nghỉ ngơi sao?" Đào Tử ở bên cạnh bỗng nhiên hỏi.

"Ừm. . . , cũng có, chỉ cần trời mưa thì ba sẽ được nghỉ ngơi rồi." Hà Tứ Hải cười nói.

Dưới trời mưa to, công trường không làm việc được, dĩ nhiên là nghỉ rồi.

Cho nên dân công đối với trời mưa thực sự là vừa yêu vừa hận, bởi vì trời mưa thì không cần làm việc, thế nhưng không làm việc lại không có tiền.

"Há, vậy con cũng muốn trời mưa, như vậy thì ba ba có thể nghỉ ngơi rồi, nghỉ ngơi là có thể chơi với con."

Đào Tử ngước cổ, nói với vẻ mặt đầy chờ đợi.

"Nói lời ngốc nghếch gì vậy, đang còn tốt sao sẽ mưa được?"

Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng, ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời một chút. Tuy trời còn chưa sáng choang, nhưng đã có chút ánh rạng đông, xem ra hôm nay lại là một ngày "Thời tiết tốt".

"Mùa hè năm nay đúng là nóng, đã bao nhiêu ngày rồi mà không mưa một giọt mưa nào." Lưu Vãn Chiếu cũng cảm khái.

Bọn họ vừa mới dứt lời, thì bầu trời vạn dặm không mây bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm nổ.

"Ồ?"

Hai người nhìn lên bầu trời với vẻ mặt kinh ngạc.

"Gió nổi lên rồi."

Bỗng nhiên một cơn gió thổi đến, khiến cho đống quần áo mà Hà Tứ Hải mới vừa phơi đung đưa một trận.

"Hì hì, sét đánh rồi, sắp mưa rồi." Đào Tử nói với vẻ mừng rỡ.

Hà Tứ Hải nghe vậy, cúi đầu liếc mắt nhìn Đào Tử, trong lòng hơi nghi hoặc một chút.

"Ngày hôm nay có mưa sao?"

Lưu Vãn Chiếu lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn, phía trên rõ ràng viết ngày hôm nay là trời nắng.

Đương nhiên cũng có thể là bởi vì dự báo thời tiết không chuẩn, dù sao đây cũng là chuyện thường xảy ra.

Đang lúc này, gió dần dần lớn lên.

"Về nhà trước đi."

Hà Tứ Hải vội vàng đưa toàn bộ đồ đạc bên ngoài nhà vào trong nhà.

Mưa đến rất nhanh, vừa rồi bầu trời vẫn còn trong xanh, trong nháy mắt liền bị mây đen bịt kín, sấm vang chớp giật.

"Trận mưa này đến đúng là rất nhanh."

Tuy rằng mưa mùa hè đến nhanh đi cũng nhanh, thế nhưng nhanh như vậy thì đúng là không thường thấy.

"Há, trời mưa rồi." Theo giọng nói của Đào Tử.

Mưa rào bên ngoài tầm tã rơi xuống ào ào.

"Trời mưa rồi, ba ba có thể chơi với con nha." Đào Tử vui vẻ nói.

"Được, đợi lát nữa ba ba dẫn con đến trung tâm mua sắm, vừa lúc mua cho con cái dây buộc tóc rồi tết tóc cho con." Hà Tứ Hải sờ sờ cái đầu nhỏ của nàng.

Lưu Vãn Chiếu cúi đầu liếc mắt nhìn Đào Tử, trong lòng luôn cảm giác mình hình như đã quên cái gì, nhưng mà lại không nhớ ra được.

Nghe Hà Tứ Hải nói đi mua sắm liền vội vàng nói: "Nếu không thì đến nhà tôi đi, buổi trưa tôi bảo mẹ tôi làm món ngon cho Đào Tử, ở chỗ của tôi có rất nhiều dây buộc tóc, có thể cho Đào Tử một ít."

"Chuyện này không quá. . ."

Hà Tứ Hải nói còn chưa hết lời, đã nhìn thấy ánh mắt đầy cầu xin và chờ đợi của Lưu Vãn Chiếu, cảm thấy không đành lòng, thế là gật gật đầu.

Lưu Vãn Chiếu lập tức mừng rỡ, vội vàng lấy điện thoại di động gọi cho Tôn Nhạc Dao, để nàng chuẩn bị một chút.

"Đào Tử, con cầm theo những thứ mà con muốn mang đi, hôm nay chúng ta đến nhà dì Lưu làm khách."

Đào Tử nghe vậy thì lập tức hoan hô một tiếng, lập tức sắp xếp đồ chơi và sách tranh của mình.

Lúc này, điện thoại di động của Hà Tứ Hải vang lên, cầm lên nhìn một cái, là Lý Đại Lộ gọi tới, quả nhiên là thông báo mọi người nghỉ ngơi trước, đợi mưa tạnh lại nói.

Hà Tứ Hải xoay người cũng chuẩn bị chỉnh đốn một hồi.

Mang theo một số đồ vật cần thiết cho Đào Tử.

Bình nước nhỏ, khăn giấy ướt, khăn tay, khăn lau mồ hôi. . .

Hắn chợt thấy sổ sách đặt trên bàn.

Tuy rằng sổ sách rất quan trọng, thế nhưng Hà Tứ Hải lại tiện tay ném lung tung.

Bởi vì ngoại trừ quỷ thì ngoài Hà Tứ Hải ra sẽ không có người nào có thể nhìn thấy sổ sách, thế nhưng quỷ hình như đều rất sợ hãi thứ này.

Từ phản ứng của Lâm Hóa Long trước đó liền có thể nhìn ra.

Hơn nữa chỉ cần Hà Tứ Hải muốn, cho dù sổ sách đang ở chỗ nào thì đều có thể xuất hiện ở trong tay của hắn bất cứ lúc nào.

Thế là tiện tay lật nhìn một chút.

"Ồ?"

Hắn chợt phát hiện, thù lao tâm nguyện của Huyên Huyên tâm dĩ nhiên đã không còn là dấu chấm hỏi nữa.

Hơn nữa đã biến thành ba chữ "Người xách đèn".

Người xách đèn? Đây là cái gì?

Trong lòng của Hà Tứ Hải có chút nghi hoặc, nhưng sau khi hắn cầm sổ sách lên liền rõ ràng.

Người đưa tôi tâm nguyện, tôi xách đèn vì người.

PS: Hầu như từ khi Huyên Huyên xuất hiện, đã chôn xuống rất nhiều phục bút, đặc biệt là hai chương trước, tôi hầu như đã nói hết ra, thế nhưng mọi người hình như đều không hiểu, cho nên chỉ có thể trực tiếp chỉ điểm ra, ai ~, đúng là khó mà. . . o(╥﹏╥)o

------

Dịch: Nhóm Dịch Kim Long