"Cô Lưu, đưa đồ cho tôi đi, tôi đi xe lại đây, đặt ở trên xe sẽ thuận tiện hơn. Đúng rồi, cô định đi qua đó thế nào vậy?"
Một tay Hà Tứ Hải ôm Đào Tử, tay còn lại ôm cái túi.
"Anh còn có tay sao?"
"Không có."
"Vậy anh còn nói xách giúp tôi?"
“Tôi chỉ là khách sáo một hồi, sao cô lại tưởng thật cơ chứ?"
"Cái tên nhà anh vẫn là như vậy? Không sợ bị người đánh sao?"
"Không sợ, bởi vì người bình thường đều không đánh lại được tôi?"
Lời của Hà Tứ Hải cũng là lời nói thật.
Bề ngoài của Hà Tứ Hải không chỉ mày rậm mắt to, hơn nữa thân hình còn cao lớn khôi ngô, trước đây lúc đi học cũng không có mấy người dám trêu hắn.
Hiện tại ngày ngày đều luyện tập "Giấc ngủ dưỡng sinh", lượng cơm ăn cũng tăng lên nhiều cho nên sức lực cũng tăng nhiều.
Hắn không cảm thấy bây giờ còn có người nào dám tìm phiền phức từ trên người hắn. Một quyền của hắn rơi xuống, thật sự có khả năng đánh chết người.
Cô Lưu nghe vậy thì lườm hắn một cái.
"Tôi lái xe tới, anh muốn đi cùng không?"
Đi tới bãi đậu xe, Lưu Vãn Chiếu nhấn điều khiển từ xa trên tay một cái, lập tức một chiếc The Beatles màu đỏ vang lên hai tiếng.
Xe rất đẹp, rất đáng yêu, rất thích hợp cho con gái lái.
Xem ra Lưu Vãn Chiếu đúng thật là một phú bà.
Nhưng mà chuyện này không có quan hệ gì với Hà Tứ Hải cả, hắn là người có cốt khí.
Hắn móc điều khiển từ xa ra, cũng ấn xuống một cái, sau đó một chiếc xe điện second-hand bên cạnh vang lên tiếng kêu.
"Tôi có xe." Hà Tứ Hải vô cùng tự tin nói.
"Vậy cũng tốt, anh ở chỗ nào, tôi lái qua trước rồi chờ anh." Lưu Vãn Chiếu cũng không hề để ý.
Người đến chợ đêm bày sạp, ngoài trừ nàng ra thì có thể có mấy người thật sự có tiền chứ?
"Thôn Thành Trung đường Nhị Lý, cô chờ tôi ở ngã tư là được."
Hà Tứ Hải không trì hoãn nữa, trực tiếp đặt Đào Tử lên ghế sau, sau đó đặt đồ đạc ở phía trên chỗ để chân.
Mới vừa sải bước đi, đã nghe Lưu Vãn Chiếu nói: "Nếu không thì để Đào Tử ngồi xe của tôi cũng được?"
Hà Tứ Hải quay đầu lại liếc mắt nhìn Đào Tử đang ôm chặt hắn.
Lắc lắc đầu, "Không cần, Đào Tử đi theo tôi là được, cũng không xa."
Lưu Vãn Chiếu cũng không cưỡng cầu nữa.
Bởi vì khi còn bé đã từng trải qua, Hà Tứ Hải đối với bất kỳ người nào cũng đều sẽ ôm lòng cảnh giác vô cùng mạnh.
Tuy rằng nhiều ngày như vậy, Lưu Vãn Chiếu cũng coi như là người rất hiểu biết.
Thế nhưng ở trong lòng của Hà Tứ Hải, chỉ có thể coi là người xa lạ khá quen thuộc.
Cho nên hắn đương nhiên sẽ không đồng ý giao Đào Tử quan trọng nhất trong lòng hắn cho một người xa lạ.
. . .
"Thì ra anh ở chỗ này, hoàn cảnh quả thực không tốt lắm, huống hồ còn mang theo Đào Tử, anh nhờ dì Tề ỗ trợ tìm được nhà chưa?"
Đèn đường u ám, muỗi bay khắp nơi, trong không khí đầy rẫy mùi hôi thối của nước bẩn.
Ưu điểm duy nhất đại khái chính là yên tĩnh, có rất ít tiếng xe, tình cờ còn có vài tiếng ếch kêu.
Rõ ràng đang ở đô thị, nhưng lại dường như đang trở lại nông thôn.
"Vẫn chưa tìm được."
Hà Tứ Hải mở cửa, thả đồ xuống, thuận tay bật đèn.
Đào Tử lập tức hoan hô một tiếng rồi xông vọt vào.
Sau đó bật chiếc quạt bàn "Loảng xoảng loảng xoảng" kia lên.
"Đừng thổi, sẽ đau đầu." Hà Tứ Hải đưa tay kéo nàng ra.
"Mới sẽ không, đầu của con lợi hại lắm đó nha."
Đào Tử gõ lên đầu nhỏ của mình rồi đắc ý nói.
"Có đúng không, đến, để ba gõ xem, xem có phải thật sự lợi hại như vậy hay không?" Hà Tứ Hải đưa tay bày ra tư thế muốn gõ.
Tiểu Đào tử lập tức che đầu nhỏ rồi chạy qua một bên.
Sau đó cởi chiếc giày nhỏ ra rồi nhảy lên trên giường.
"Trên người bẩn chết rồi, tắm xong lại lên giường." Hà Tứ Hải đưa tay ôm nàng xuống.
"Ai, con mệt mỏi một ngày, thật khổ mà, con muốn nghỉ ngơi."
Đào Tử ôm cổ Hà Tứ Hải, mềm oặt, làm nũng giống như một con sâu nhỏ.
"A ~, cực khổ rồi, chờ một chút, ba ba giúp con tắm rửa, con đọc sách tranh một chút đi."
Hà Tứ Hải cũng không giống như những cha mẹ khác, nói là con từ sáng đến tối ngoài ăn và chơi ra thì có mệt cái gì đâu.
Hắn hôn lên trán của nàng một cái.
Sau đó suy nghĩ một chút, vẫn để cho nàng ngồi ở trên giường, lại lấy cho nàng mấy quyển sách tranh.
. . .
Hà Tứ Hải và Đào Tử không coi ai ra gì lúc nói chuyện.
Lưu Vãn Chiếu lặng lẽ đánh giá gian phòng chật chội này một phen.
Cả phòng còn nhỏ hơn so với phòng bếp của nàng.
Ngoài một cái giường, một cái bàn và một chiếc quạt máy cũ kĩ ra thì không có bất kỳ đồ đạc nào nữa.
Liếc mắt liền thấy đáy.
Nhưng mà hành động của Hà Tứ Hải và Đào Tử lại làm cho nàng cảm thấy rất ấm áp.
Tuy rằng rất nghèo, thế nhưng bọn họ nhất định là rất hạnh phúc, Lưu Vãn Chiếu nghĩ vậy.
Sau đó đi vào.
Hà Tứ Hải sắp xếp cho Đào Tử xong thì xoay người lại, đang chuẩn bị bắt chuyện bảo Lưu Vãn Chiếu ngồi, mới phát hiện ngoại trừ mép giường thì ghế đều không có một cái.
Cũng không thể bảo nàng ngồi trên giường được?
Sau đó nhớ tới, trong túi còn có hai cái ghế gập nhỏ.
"Tôi chỗ này cũng không có gì hay để chiêu đãi cô."
"Không sao, tôi không thèm để ý những này, hiện tại có thể nói được chưa?" Lưu Vãn Chiếu có chút không thể chờ đợi được nữa, hỏi.
Trong đôi mắt tràn đầy chờ đợi.
"Thật ra tôi cũng không có bao nhiêu chuyện để nói với cô, chỉ có thể nói, con người của tôi có chút đặc thù, có thể nhìn thấy một số thứ mà người bình thường không thể nhìn thấy. . ."
Hà Tứ Hải nói đến đây, thân thể của Lưu Vãn Chiếu đã bắt đầu run rẩy lên, trong đôi mắt đã chứa đầy nước mắt.
Bởi vì điều này chính là cách nói khác cho chuyện em gái của nàng đã không còn ở trên thế giới này nữa rồi.
Nhìn Lưu Vãn Chiếu đã bắt đầu nhịn không được mà muốn khóc, Hà Tứ Hải đưa bàn tay qua.
"Tôi không có chuyện gì." Lưu Vãn Chiếu lau khóe mắt một cái.
"Anh cứ nói tiếp đi."
"Tôi muốn cô kéo tay tôi, có lời gì thì cô trực tiếp nói với em gái mình đi?"
"Ồ, Huyên Huyên cũng đây sao? Tôi có thể gặp gỡ em ấy. . ." Giọng nói của Lưu Vãn Chiếu mang theo nức nở.
Sau đó không chậm trễ chút nào đặt tay của chính mình vào trong lòng bàn tay của Hà Tứ Hải.
Nhưng mà nàng còn chưa nói hết, đã nhìn thấy bên cạnh mình có một cô bé đang ngồi xổm, cười hì hì nhìn nàng.
"Huyên Huyên." Lưu Vãn Chiếu lập tức kích động, rút bàn tay về, muốn ôm ấp đối phương.
Nhưng mà em gái của nàng lại biến mất giống như bọt nước, không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
"Huyên Huyên? Huyên Huyên? Em mau ra đây, chúng ta không chơi trốn tìm nữa, em không cần trốn chị nữa, xin lỗi, xin lỗi. . ."
Lưu Vãn Chiếu lo lắng tìm kiếm, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Đào Tử đang xem sách tranh bỗng tò mò ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi hoặc.
"Không có chuyện gì, con tiếp tục xem sách đi. Dì gặp phải chuyện thương tâm rồi, nàng khóc một hồi là tốt thôi."
Đào Tử nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Hà Tứ Hải, suy nghĩ một chút rồi nói: “Dì là người tốt, ba không nên bắt nạt cô ấy nha."
"Được rồi, ba sẽ không bắt nạt cô ấy." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu của nàng.
Sau đó xoay người nắm lấy Lưu Vãn Chiếu đang không ngừng tìm kiếm, thút thít không thể khống chế được mình.
"Được rồi, cô đừng quá kích động, em gái của cô không hề rời đi, chỉ cần tiếp xúc với thân thể tôi thì cô liền có thể nhìn thấy nàng."
"Huyên Huyên."
Cũng không biết Lưu Vãn Chiếu có nghe thấy hay không, sau khi lại nhìn thấy Lưu Nhược Huyên lần nữa.
Nàng ôm lấy Lưu Nhược Huyên.
"Huyên Huyên, em đi đâu vậy, chị rất nhớ em, sao em lại không tìm đến chị? Xin lỗi, xin lỗi, là chị không đúng, là chị đã để lạc mất em, xin lỗi, xin lỗi. . ."
Lưu Vãn Chiếu không ngừng nói xin lỗi, nước mắt không ngừng rơi, bi thương không thể kiềm chế.
"Chị ngoan, chị không khóc. . ."
Ngược lại, Lưu Nhược Huyên lại không có khóc, chỉ là ôm chị gái, dùng tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng, không ngừng nhẹ giọng an ủi.
Trước đây thật lâu, mỗi khi nàng khổ sở thì chị gái đều sẽ ôm nàng như vậy rồi an ủi nàng, nàng liền không khó chịu nữa.
. . .
Nhìn dáng vẻ Lưu Vãn Chiếu thương tâm khổ sở đến sắp ngất đi.
Hà Tứ Hải vội vàng lấy bàn tay của hắn ra.
Lưu Vãn Chiếu lập tức không thấy em gái nữa, cũng không tiếp xúc được với nàng, không nghe thấy nàng nói chuyện nữa.
"Anh làm gì vậy? Nhanh để cho tôi nhìn thấy Huyên Huyên." Hai mắt nàng đẫm lệ, quay về phía Hà Tứ Hải quát.
Sau khi gào xong, lại phản ứng lại, "Xin lỗi, van xin anh, van xin anh để cho tôi gặp lại Huyên Huyên đi, chỉ một hồi, chỉ một hồi thôi. Tôi cho anh tiền, tôi có thể quỳ xuống xin anh. . ."
Hà Tứ Hải vội vàng ngăn cản nàng.
"Cô Lưu, tôi không phải không cho cô gặp, tôi chủ yếu là sợ cô thương tâm quá mức thôi." Hà Tứ Hải giải thích nói.
Sau đó lại đặt tay ở trên người nàng.
"Cảm ơn, cảm ơn. . ."
Lưu Vãn Chiếu không ngừng nói cám ơn, nàng lại nhìn thấy em gái một lần nữa.
Em gái vẫn kéo cánh tay của nàng, chưa từng rời đi.
------
Dịch: Nhóm Dịch Kim Long