Chương 33: Kinh Doanh Uy Tín

“Anh ở lại sạp hàng của mình, chạy tới chỗ tôi làm gì?” Nhìn thấy Hà Tứ Hải đi tới, Lưu Vãn Chiếu rất cảnh giác hỏi.

Bởi vì nàng cảm thấy con người của Hà Tứ Hải rất giỏi ăn nói, rất biết lừa người.

Nếu hắn trọng sinh về thời cổ đại, hắn nhất định sẽ trở thành phản tặc đứng đầu ở đó, bởi vì hắn quá giỏi lừa người, lừa được người làm cho hắn.

Sau mấy ngày quan sát thì thấy, những người người đến sạp hàng của hắn mua đồ, đa phần chỉ là đang tò mò xem hắn bán đồ cũ chứ không thực sự muốn mua.

Nhưng sau khi nghe được mấy lời ba hoa của hắn, bọn họ lại ngờ nghệch mua về, mà chẳng nghĩ đến chuyện bản thân còn chẳng cần món đồ đó.

Ví dụ như dì Tề ở quầy hàng bên cạnh đã bị hắn lừa vài lần và đã mua rất nhiều thứ vô dụng về nhà.

"Không phải bây giờ không có khách sao? tôi đến tìm cô nói chuyện." Hà Từ Hải ngồi xổm xuống bên cạnh gian hàng của nàng.

"Tìm tôi nói chuyện, tôi thấy anh vẫn nên quay về chơi với con gái mình thì hơn, nhỉ?”

Lưu Vãn Chiều tự hứa với lòng rằng dù Hà Tứ Hải có nói gì đi chăng nữa, thì nàng cũng sẽ không nghe hay mua bất cứ thứ gì.

Chỉ trong tuần này nàng đã mua mấy thứ đồ rác rưởi về nhà những ba lần rồi.

"Cô Lưu đừng như vậy, tôi thật sự chỉ muốn tán gẫu với cô thôi, không bảo cô mua gì đâu, cô đừng lo lắng quá.”

"Tôi không lo lắng."

Lưu Vãn Chiếu vô thức ôm lấy cánh tay mình, dịch cái ghế đẩu ta đằng sau.

Hà Tứ Hải liếc nhìn nàng một cái, rồi hỏi: "Cô Lưu là con một phải không?"

“Làm sao?” Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì vô cùng cảnh giác.

“Cô Lưu có một cô em gái, phải không?” Hà Tứ Hải cũng không vòng vo nữa.

"Hả? Sao anh biết?" Lưu Vãn Chiếu ngạc nhiên hỏi.

Cơ thể nàng bất giác nghiêng về phía trước.

“Đoán xem.” Hà Tứ Hải thản nhiên nói.

Lưu Vãn Chiếu lại không tin, mà cẩn thận suy ngẫm lại xem, mấy ngày trước, mình có nhắc tới em gái không.

Sau đó nàng chắc chắn một trăm phần trăm rằng mình chưa từng nhắc đến, vì từ khi em gái mất đi, nó đã trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng nàng.

Không những là nàng không bao giờ nhắc đến người em này, mà đến cả gia đình nàng cũng không bao giờ nhắc đến.

Cứ như em gái nàng chưa từng tồn tại, mọi thứ đối với mọi người chỉ là một giấc mơ vậy.

Nhưng thật ra thì trong lòng ai cũng nhớ, chưa ai quên được.

"Rốt cuộc tại sao anh lại biết được?"

Lâm Vãn Chiêu lập tức nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhưng tất cả từng ý nghĩ một đều bị nàng bác bỏ.

“Cô biết Chu Dịch không?” Hà Tứ Hải nghiêm túc hỏi.

Lâm Vãn Chiếu gật đầu, là một giáo viên, nàng làm sao có thể không biết đến Chu Dịch.

"Từ nhỏ tôi đã thích Kinh Dịch, hồi còn đi học, tôi thích nghiên cứu về các quẻ Dịch và bát hào, năm tháng trôi qua, tôi dần dần tích lũy được một số kinh nghiệm. Vừa rồi tôi vừa bói cho cô một quẻ, cô vẫn còn một người em gái.” Hà Tứ Hải bắt đầu mồm mép.

"Ồ, vậy anh còn bói ra được điều gì nữa?"

Lưu Vãn Chiếu dường như đã bị rút hết sức lực, trong lúc thất vọng, bỗng nàng lại có được một cảm giác nhẹ nhõm vô cùng mờ nhạt.

"Tôi đã bói ra, cô ấy họ Lưu, đúng không?"

“Phải……"

Lữu Vãn Chiếu vô thức nói đúng.

Sau khi nói xong, nàng mới nhận ra, đúng cái rắm, nàng họ Lưu, tất nhiên em gái nàng cũng mang họ Lưu.

"Trở lại gian hàng của anh đi, đừng quấy rầy công việc của tôi."

Cô Lưu nhướng mày, để lộ vẻ tức giận.

"Đừng, cô Lưu, tôi thực sự biết bói mà, tôi còn bói ra tên của cô ấy hình như là có ba chữ." Hà Tứ Hải cười nói.

Hắn không sợ Lưu Vãn Chiếu sẽ nổi giận, ngược lại hắn còn cảm thấy khi tức giận, trông nàng rất đẹp.

Lưu Vãn Chiếu nghe xong thì sững người lại, sau đó nhếch miệng nói: “Mèo mù gặp chuột chết, tôi không có thời gian nói chuyện phiếm với anh.”

“Đừng nôn nóng, tôi còn biết trong tên của em gái cô có hai chữ thảo.” Hà Tứ Hải nói ngay lập tức.

Lần này, Lưu Vãn Chiếu hoàn toàn choáng váng.

Sắc mặt nàng có chút hốt hoảng, chất vấn hắn: "Anh còn biết gì nữa không?"

“Không nhiều lắm, tôi vẫn chưa tìm hiểu thông suốt về kinh dịch, nếu cô Lưu có hứng thú, cô có thể mua một bản và tự tìm hiểu, rất thú vị. "

Hà Tứ Hải đưa tay ra và lấy cuốn Châu Dịch cũ còn lại trong sạp hàng của mình ra.

"..."

“Không mua, không xem.” Lưu Vãn Chiếu tức giận nói.

“Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc.” Hà Tứ Hải thở dài với bộ dạng như đang tiếc nuối, đau lòng, hắn đứng dậy đi đến nói chuyện với dì Tề bên cạnh.

"Bao nhiêu?"

Lúc này, Lưu Vãn Chiếu đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Bán rẻ cho cô thôi, tám mươi tệ.” Hà Tứ Hải vui vẻ nói.

Sau đó vội vàng đưa mã QR thanh toán ra.

Lưu Vãn Chiếu vô thức cầm điện thoại lên quét mã, sau đó cầm lấy cuốn sách trên tay Hà Tứ Hải.

Sau đó nàng đặt điện thoại lại trên bàn, lật sách, liếc nhìn giá niêm yết, sau đó sững người lại.

"Hà Tứ Hải."

Lưu Vãn Chiếu giận dữ hét lên.

“Sao thế?” Hà Tứ Hải đang chuẩn bị quay về chỗ của mình lập tức quay đầu lại hỏi.

“Giá niêm yết của cuốn sách này chỉ có bốn mươi chín tệ, vậy mà anh lại bán cho tôi với giá tám mươi tệ? Anh đúng đồ độc ác.” Lưu Vãn Chiếu tức giận chất vấn.

"Cô gái này xinh đẹp như vậy, sao lại ăn nói khó nghe thế? Ai độc ác? Ai độc ác cơ?”

Hà Tứ Hải mất hứng rồi, hắn buôn bán vô cùng uy tín, làm vậy không phải là đang làm hỏng uy tín bán hàng của hắn sao?

"Đồ mới chỉ có bốn mươi chín tệ, đây là đồ cũ, vậy mà anh còn bán cho tôi giá tám mươi tệ? Anh còn nói anh không độc ác à" Lưu Vãn Chiếu tức giận nói.

"Cái này chắc cô không hiểu rồi? Thứ đồ như sách kinh dịch này trúc trắc, khó hiểu, người thường đọc vào cũng sẽ thất rất khó hiểu. Của cô là sách cũ, nhưng nó có chú thích của người nghiên cứu trước đây, để giúp cô hiểu sâu, chẳng lẽ không xứng để có thêm ba mươi tệ nữa sao? Cô còn là giáo viên, thế mà lại đi coi thường tri thức, tôi khinh thường cô, không thèm nói chuyện với cô nữa.”

Hà Tứ Hải nói xong, hắn liền quay người trở lại sạp hàng của mình với vẻ mặt khinh mỉa.

Lưu Vãn Chiếu nổi giận với Hà Tứ Hải đến nỗi l*иg ngực không ngừng phập phồng lên xuống.

Nàng tức giận, lật giở cuốn sách trên tay thật mạnh, dù gì cũng đã ngốn mất tám mươi tệ của nàng, nàng phải xem xem, rốt cuộc bên trong chú thích cái gì.

Nhưng xem từ đầu đến cuối vẫn chẳng thấy cái chú thích nào.

Chỉ thấy trên trang bìa có ba chữ "Triệu Mậu Vinh", chắc là tên của ai đó.

Tên của người đó?

Bộ cỏ?

Nghiên cứu kinh dịch?

Lưu Vãn Chiếu cảm thấy bản thân như sắp nổ tung, chỉ muốn muốn đứng dậy chạy tới đánh sập gian hàng bên kia.

"Sao mình lại bày hàng bên cạnh anh ta chứ, rõ ràng là đã biết anh ta là một tên lừa gạt, đây đã là lần thứ mấy trong tuần rồi?”

Lưu Vãn Chiếu bắt đầu tổng kết và suy ngẫm về bản thân.

Cuối cùng đưa ra một kết luận là bản thân quá lương thiện.

Nghĩ đến điều này, nàng chợt cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

"Đào Tử, ba ba lại vừa bán được một thứ, bây giờ chúng ta đi mua bánh kem mà hôm qua con thích nhé.”

“Ồ, ba ba thật tuyệt vời.” Đào Tử hoan hô nói.

Với vẻ mặt vô cùng phấn khởi.

Hà Tứ Hải bế nàng lên rồi đặt nàng lên vai mình.

Như thế này, Đào Tử có thể trông thấy những người đi bộ qua lại trong cả khu chợ đêm, chứ không chỉ riêng đôi chân của Như Lâm.

"Nhìn giúp ba ba xem, quầy bán bánh kem hôm qua, hôm nay ở đâu thế?"

“Vâng.”

Đào Tử đặt tay lên trước trán, bắt chước Tôn Ngộ Không nhìn ngó xung quanh.

Nhưng một lúc sau không thấy nào nói gì, hắn liền lên tiếng hỏi: “Con trông thấy gì thế?”

“Một cái đầu lớn.”

...

Hà Tứ Hải nhìn theo hướng nhìn của nàng, quả nhiên trông thấy một cái đầu lớn.

Hóa ra là có người mặc đồ búp bê đầu to đi phát tờ rơi.

------