- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường
- Chương 26: Vận Động Thể Thao Mạo Hiểm
Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường
Chương 26: Vận Động Thể Thao Mạo Hiểm
**DỊCH: TIỂU THIÊN KIM**
Hà Tứ Hải và Đào Tử chơi thả diều một lúc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Đào Tử còn muốn chơi tiếp nhưng Hà Tứ Hải không cho phép, trời quá nóng rồi.
Đào Tử có chút không vui, dẩu miệng nhỏ.
“Khí trời nắng nóng, đi thôi nào, đến phía trước baba mua kem cho con.” Hà Tứ Hải nhìn trời một chút.
“Vâng.” Đào Tử hài lòng đáp.
Thế nhưng suy nghĩ một chút, bé lại hỏi: “Baba có tiền sao?”
“Có, mua kem cho con thì có đáng bao nhiêu chứ.” Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của bé, nói.
“Trẻ con không nên bận tâm hay buồn phiền chuyện tiền bạc, baba sẽ nghĩ biện pháp kiếm tiền.”
“Baba thật giỏi.”
Đào Tử hoan hô một tiếng, nhảy nhót chạy về phía trước.
Một lúc lại chạy tới nhặt lá cây.
Một lúc lại khom lưng ngắm hoa trong bồn.
Một lúc lại tung tăng đuổi theo bươm bướm.
...
Hà Tứ Hải yên lặng đi theo phía sau, tâm tình phảng phất bị bé ảnh hưởng, trở nên sung sướиɠ và hạnh phúc.
Phía trước không xa có một cửa hàng nhỏ, không những bán đồ uống mà còn bán diều.
Có lẽ bởi vì cửa hàng này nên ông lão bán diều lúc trước mới không đến.
Hà Tứ Hải tuân thủ lời hứa, mua cho Đào Tử một cây kem ốc quế.
“Baba không ăn sao?” Đào Tử thấy Hà Tứ Hải chỉ mua một cây, có chút kỳ quái hỏi.
“Baba không thích ăn.” Hà Tứ Hải theo bản năng trả lời.
Một cây kem tận ba đồng, quá đắt.
Đào Tử hơi nghi ngờ.
“Ăn đi.”
Hà Tứ Hải xé vỏ bên ngoài, đưa kem cho bé.
Sau đó lôi kéo bé đi về phía ghế đá gần đó.
Phía trước ghế đã là một cái quảng trường hình tròn bằng xi măng.
Bên cạnh có vài bậc thang để mọi người ngồi nghỉ ngơi.
Lúc này trên quảng trường xi măng có không ít người trẻ tuổi đang chơi trượt ván.
Tuổi tác chắc không kém Hà Tứ Hải là bao.
Bọn họ ăn mặc trẻ trung thời thượng.
Nghe nhạc, nhảy múa.
Chơi trượt ván, hát hò.
Vừa nhìn liền có cảm giác tươi mới, năng động.
“Oa, thật là lợi hại.”
Đào Tử mặt thán phục nhìn một người trẻ tuổi bỗng nhiên bay cao lên, tay giữ chặt ván trượt bay qua vật cản, sau đó vững vàng đáp xuống trên ván trượt.
Hà Tứ Hải còn chưa nói, bên cạnh một thanh âm đột nhiên vang lên: “Có phải rất có sức sống không?”
Hà Tứ Hải nghiêng đầu, không biết từ lúc nào ở cạnh họ có một thanh niên đang ngồi.
Một thân quần áo thể thao, trắng trẻo, tai đeo khuyên, nhìn qua đúng là rất sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.
Đáng tiếc không phải người.
“Ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm.” Hà Tứ Hải lạnh nhạt nói.
“Đúng vậy, ăn no quá.”
Không nghĩ tới người thanh niên nghe vậy không phản đối mà là cảm khác nói một câu.
“Cậu cũng chơi ván trượt sao?” Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi.
“Tất nhiên, trượt ván, nhảy dù, trượt tuyết, leo núi... chỉ là là loại hình vận động, tôi đều sẽ chơi.” Thanh niên đắc ý nói.
“Nên chơi đến mệnh cũng vứt luôn à?”
“Haha, đúng vậy, thể thao mạo hiểm chính là liều mạng.” Người thanh niên thoải mái cười to.
Một chút cũng không giống ma quỷ.
Đào Tử ở bên cạnh liếʍ kem, hơi nghi hoặc nhìn Hà Tứ Hải.
“Baba đang nói chuyện với con sao?”
“Không phải, baba đang lẩm bẩm một mình thôi, con ăn nhanh chút đi, coi chừng chảy hết bây giờ.”
“Ồ.”
Dù sao vẫn là trẻ con, sự chú ý của Đào Tử lại bị hấp dẫn bởi cây kem trên tay.
“Muốn nghe tôi kể chuyện không?” Thanh niên hỏi.
“Có tiền không?” Hà Tứ Hải hỏi lại.
“Không có.”
“Không có tiền nói chuyện nói beep, không nghe.” Hà Tứ Hải nói thẳng.
“Đại ca, làm ơn nghe tôi kể đi, tôi dùng kỹ năng vận động làm thù lao.”
Người thanh niên không còn hờ hững như trước, khuôn mặt đầy vẻ cầu xin.
Hà Tứ Hải nghĩ tới kỹ năng bơi của Hà Cầu lúc trước.
Sau khi hắn hoàn thành ủy thác của Hà Cầu, trong đầu xác đựng xuất hiện một ít kiến thức về bơi lội.
Khi xuống nước, cơ thể buông lỏng, chân đạp về phía sau, tay sải về phía trước...
Mấy cái này không phải đều phí lời sao?
Đầu óc biết với tay chân biết đâu có giống nhau.
“Mấy người các ngươi, tất cả đều cho tôi mấy cái kĩ năng vô dụng, nếu thật sự dùng được, mấy người còn có thể bởi vì vậy mà mất mạng sao?” Hà Tứ Hải đứng lên, đi mấy bước về phía trước.
Bởi vì Đào Tử lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn rồi.
“Đại ca, tôi rất nổi danh, anh có thể lấy di động ra tra một chút, những kỹ năng này của tôi, anh tùy tiện lấy ra dùng để tham gia vài trận đấu đều có thể thu được giải thưởng cao, tối thiểu so với việc anh đang làm thì tốt hơn.” Người thanh niên nhìn từ trên xuống đánh giá Hà Tứ Hải.
“Sao, coi khinh công nhân à, còn nữa, tôi hẳn là nhỏ hơn anh, đừng gọi là đại ca.”
Hà Tứ Hải ngoài miệng nói như vậy nhưng vẫn lấy di động ra.
“Anh tên gì?”
“Lâm Hóa Long.”
Hà Tứ Hải lập tức tra tìm một lúc, thật sự là có.
Trên trang thông tin là một chuỗi các giải thưởng.
Người Parkour lập kỷ lục Guinness.
Người leo núi giỏi nhất Hoa Hạ.
Người nhảy dù ở độ cao cao nhất Hoa Hạ.
Người Parkour giỏi nhất Châu Á.
Ván trượt...
Đua moto...
Vân vân, chỉ cần là hạng mục nguy hiểm, hắn hầu như đều có liên quan đến.
Hơn nữa ở nhiều hạng mục đạt được thành tích vô cùng tốt.
Đáng tiếc cuối cùng ở hạng mục lướt sóng lại xảy ra tai nạn, chết đi, thi thể cũng không thể tìm được.
“Một đời của anh thật đặc sắc.” Xem xong giới thiệu cuộc đời của Lâm Hóa Long, Hà Tứ Hải từ đáy lòng cảm thán một câu.
Một đời của hắn tuy ngắn ngủi nhưng cũng thật rực rỡ như hoa mùa hạ.
Hà Tứ Hải kỳ thực rất ước ao cuộc sống như thế.
“Được rồi, anh nói đi, đến cùng là có tâm nguyện gì chưa xong.”
Hà Tứ Hải cũng rất tò mò, một đời trâu bò như vậy, còn có gì không hài lòng sao?
“Cảm ơn, cảm ơn.” Lâm Hóa Long nghe vậy mừng rỡ.
Sau đó kể lại chuyện xưa của mình
Lâm Hóa Long sinh ra ở một địa phương nhỏ là trấn Long Hà ở thành Hợp Châu.
Nhà bọn hắn làm nghề giao hàng, áp tải đồ vật, cũng chính là tiêu sư trên tv hay nói.
Về sau lại đổi thành võ quán.
Lâm Gia Quyền ở địa phương rất nổi danh.
Thực chất Lâm Gia Quyền là một nhánh của phái Nam Quyền, mang nhiều bóng dáng của quyền pháp đan xen vào nhau.
Thế nhưng trải qua mấy đời Lâm gia chỉnh sửa, hình thành quyền pháp thuộc về Lâm gia.
Lâm Hóa Long từ nhỏ đã lớn lên dưới sự giáo dục của cha.
Cha hắn hi vọng Lâm Hóa Long có thể đem Lâm Gia Quyền phát dương quang đại, không cần giống như các võ quán Vịnh Xuân Quyền, Hồng Quyền, Tiệt Quyền Đạo, chỉ cần nổi danh nhiều người biết đến.
Tối thiểu có thể mở võ quán trên khắp toàn bộ tỉnh Thiên An.
Nhưng theo thời gian Lâm Hóa Long lớn lên, dần dần phát hiện, đừng nói võ quán Lâm Gia Quyền không có chút danh khí này, ngay cả những võ quán nổi danh như Vịnh Xuân Quyền, Hồng Quyền, Tiệt Quyền Đạo cũng không thu được người.
Mọi người muốn học là Karate, Taekwondo, thậm chí là nhu đạo.
Nào muốn học tập võ thuật truyền thống.
Nên không gian sinh tồn của các võ quán truyền thống bị chèn ép đến gần như biến mất.
Mà vào thời gian đó, Lâm Hóa Long đang điên cuồng với các loại hình vận động thể thao mạo hiểm.
Dựa vào tố chất thân thể được rèn luyện từ nhỏ, Lâm Hóa Long rất nhanh đã đạt rất nhiều thành tựu to lớn trong các hạng mục thể thao mạo hiểm.
Với danh tiếng của mình, võ quán Lâm gia Chấn Uy tiến vào giai đoạn phát triển nhanh chóng.
Thế nhưng vì thuận theo thời đại, thuận theo trào lưu, võ quán Chấn Uy đổi thành Nơi huấn Luyện vận động thể thao mạo hiểm Chấn Uy.
Lâm Gia Quyền trở thành một hạng mục chi nhánh cực nhỏ trong nơi huấn luyện đó.
Cũng bởi vậy, Lâm Hóa Long và cha đã xảy ra tranh chấp vì khác biệt tư tưởng, sau đó triệt để tách rời ra.
Mãi đến tận khi Lâm Hóa Long chết, hai người cũng không thể hòa giải.
“Tôi muốn nhờ anh giúp tôi nói xin lỗi với cha.” Cuối cùng Lâm Hóa Long nói.
Hà Tứ Hải trong lòng hơi động, quyển notebook xuất hiện trong tay.
Lâm Hóa Long lùi về sau mấy bước.
Hà Tứ Hải mở quyển notebook, quả nhiên phía trên lại có thêm một thông tin.
Họ tên: Lâm Hóa Long.
Ngày sinh: năm Nhâm Thân, tháng Kỷ Dậu, ngày Quý Tị, giờ Mùi ba khắc.
Tâm nguyện: Giúp Lâm Hóa Long nói xin lỗi với cha.
Thù lao: Ngẫu nhiên thu được một trong những kỹ năng vận động thể thao của Lâm Hóa Long.
Đệch, khen thưởng mà còn ngẫu nhiên.
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường
- Chương 26: Vận Động Thể Thao Mạo Hiểm