Chương 21: Tan Tầm

**DỊCH: TIỂU THIÊN KIM**

Hà Tứ Hải làm việc từ sáu giờ sáng đến bốn giờ chiều.

Đào Tử đi theo chịu tội, hơn năm giờ sáng đã rời giường.

Buổi trưa đã bắt đầu buồn ngủ, đầu nhỏ và gà béo gật gù từng nhịp liên hồi.

Nhưng trời quá nóng nên lúc tỉnh lúc mê.

Diêu Thúy Hương có chút thương tiếc, muốn đem quạt đến để bên cạnh bé cho mát.

Thế nhưng suy nghĩ chút lại thôi.

Vì trên công trường dùng loại quạt công nghiệp cỡ lớn, thân hình Đào Tử nhỏ bé lỡ lại bị thổi bay.

Diêu Thúy Hương tìm một cái quạt hương bồ, ngồi ở bên cạnh nhẹ nhàng quạt cho Đào Tử, đồng thời cầm điện thoại xem ảnh của cháu gái.

Hà Tứ Hải vì làm ca sáng nên tan tầm tương đối sớm.

“Sư phụ, con đi về trước.”

Hà Tứ Hải cởi găng tay của mình nhét vào túi.

“Khí trời quá nóng, có cần ta tìm đốc công chuyển thành ca tối cho con không? Ca tối sẽ mát mẻ hơn, Đào Tử ở trong lều cũng thoải mái.” Lý Đại Lộ nói.

Ca tối xác thực mát mẻ, nhưng Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút thì từ chối.

Vì buổi tối hắn còn có kế hoạch khác để làm.

Mặt khác, tối sẽ rất nhiều muỗi, Đào Tử khẳng định không chịu được.

“Ai.” Lý Đại Lộ thở dài.

Ông vốn muốn nói nhưng suy nghĩ một chút lại nuốt trở vào.

Sau đó từ trong túi móc ra một xấp tiền: “Cái này cho con.”

“Sư phụ người đây là đang làm gì vậy? Con không thể cầm tiền của người được.” Hà Tứ Hải vội vàng chối từ

“Nghĩ cái gì đấy, đây là tiền công 11 ngày lần trước, ta đã sớm tìm đốc công để lấy rồi.” Lý Đại Lộ cười chửi một câu.

“Khà khà, sư phụ, con còn muốn nói với người về việc này đấy.” Hà Tứ Hải vui vẻ cầm lấy.

Tiền công một ngày của hắn là 180, 11 ngày là 1980 đồng, hơn nữa trên người hắn còn có chừng một ngàn, chi tiêu sinh hoạt tháng này của hắn và Đào Tử không cần lo lắng rồi.

“Baba.” Thấy Hà Tứ Hải đi tới.

Đào Tử uể oải gọi một tiếng, trong lòng ôm con gà béo đồ chơi.

Ngay cả thỏ con cũng bị bé đặt ở một bên.

Bởi vì thỏ con làm từ len sợi, ôm khá nóng.

Mà bé sở dĩ uể oải cũng bởi vì nóng.

“Đi thôi, cùng baba về nhà.” Hà Tứ Hải ôm bé lên.

Sau đó cầm lấy đồ đạc của Đào Tử ở trên bàn.

“Dì Diêu, tụi con đi về trước.”

“Được, trên đường chậm một chút, Đào Tử hẹn gặp lại, ngày mai đến đây, bà làm bánh đúc đậu cho cháu, thời tiết quỷ này, sao lại nóng thế không biết.”

“Đào Tử, nói hẹn gặp lại với bà đi.”



“Tạm biệt bà ạ, hẹn gặp lại.” Đào Tử uể oải lắc lắc tay nhỏ.

“Hẹn gặp lại.”

Hà Tứ Hải ôm Đào Tử đi ra khỏi lều.

Diêu Thúy Hương nhìn thân ảnh đi xa của họ, thở dài một tiếc, sau đó xoay người tiếp tục bận việc.

Nhìn bộ dạng này của Đào Tử, Hà Tứ Hải cũng tràn đầy thương tiếc.

Khi đi ngang qua một siêu thị nhỏ ven đường, Hà Tứ Hải đi vào mua cho bé một chai sữa bò ướp lạnh.

“Ha~”

Đào Tử uống một hớp, sữa bò mát lạnh theo cổ họng chảy xuống, bé vui sướиɠ phát ra âm thanh, cảm giác như đã hồi full máu.

“Baba uống.”

Đào Tử đưa sữa bò tới bên miệng Hà Tứ Hải.

“Baba không thích uống, con uống đi.”

“Trẻ ngoan không thể biếng ăn, sao người cái này cũng không ăn, cái kia cũng không ăn? Như vậy là không đúng.” Đào Tử vẻ mặt thành thật nói.

Hà Tứ Hải mỗi lần từ chối, Đào Tử lại nghĩ hắn biếng ăn.

“Được, baba không kén ăn, baba sẽ uống.”

Hà Tứ Hải đưa chai sữa lên bên miệng, làm bộ uống một hớp.

Đào Tử lập tức cao hứng.

“A?”

Hà Tứ Hải chợt thấy phía trước ông lão thu “đồ cũ” đang ngồi bên đường , mặt cao hứng tiến lên bắt chuyện.

“Ông lão, đã lâu không gặp.”

“Oa, là tiểu tử ngươi à, đúng rồi, mấy ngày nay sao không thấy ngươi đâu?” Ông lão vẫn còn nhớ Hà Tứ Hải.

“Mấy ngày trước công trường phát hiện ra cổ mộ, phải đình công nên cháu về quê vài ngày, hôm qua mới trở lại.”

“Việc này ta có nghe nói rồi, còn có người chết nữa.”

“Đúng vậy, nay là ngày đầu tiên cháu đi làm lại, liền gặp được ông, chúng ta thật là có duyên phận.” Hà Tứ Hải thấy sang bắt quàng làm họ, nói.

“Tiểu tử ngươi nói chuyện thật êm tai, còn đây là...?”

Ông lão nhìn về phía Đào Tử trong lòng Hà Tứ Hải.

“Đây là...đây là con gái của cháu Đào Tử, Đào Tử chào ông đi.”

“Chào ông ạ.”

“Ai, chào cháu, không nghĩ tới ngươi cư nhiên đã lấy vợ rồi?” Ông lão vội vàng đáp lại một tiếng, mặt kinh ngạc.

“Việc này nói ra rất dài dòng...” Hà Tứ Hải không giải thích nhiều.

Sau đó thuận thế thả Đào Tử xuống, ngồi trên bậc thang lề đường.

“Ông này, cháu có thể hỏi thăm ông chút chuyện được không?”

“Hỏi cái gì? Một ông già như ta có biết gì đâu mà hỏi?” Ông lão có chút cảnh giác.

Gặp mặt tùy tiện tán gẫu một hai câu thì không có gì nhưng nhìn Hà Tứ Hải thân thiện thế này, khiến người ta rất không yên lòng, dù sao bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau thôi.

“Thu đồ cũ kiếm tiền ấy, một tháng có thể kiếm được bao nhiêu?” Hà Tứ Hải hỏi.



“Không bao nhiêu, đủ ăn thôi.”

Ông lão càng cảnh giác, sao bây giờ lại bắt đầu hỏi thăm chuyện tiền bạc của ông?

Tiểu tử này sẽ không phải là người xấu chứ?

“Ông à, đừng hiểu lầm, cháu chủ yếu là muốn làm cùng với ông thôi.” HàTứ Hải nói.

“Ngươi nói cái gì? Theo ta làm? Thu đồng nát?” Ông lão nghe vậy hai mắt trợn trừng lên, mặt đầy kinh ngạc.

“Đúng vậy, cháu cũng chẳng còn cách nào khác...”

Hà Tứ Hải dần dần lảm nhảm với ông lão, Đào Tử ôm sữa bò ngồi bên cạnh ngoan ngoãn uống.

Dưới bóng cây râm mát, gió nhẹ thổi qua, mang đi mùa hạ nóng bức, mang đến những tia mát mẻ, cũng mang đi nóng nực trên người Đào Tử.

“Haizz, hai ngươi cũng là hài tử số khổ, bất quá, thu đồng nát thật không có lời nhiều tiền, hơn nữa cũng khổ cực, bất quá ngươi mang theo đứa bé, đúng là không còn cách nào...”

Ông lão bị mấy câu nói của Hà Tứ Hải làm cho cảm động đến nước mắt lưng tròng, đau nhói tim gan.

Trên thực tế chính ông là một người cơ khổ, bằng không ai lại tình nguyện đi thu đồng nát chứ.

“Ông à, hàn huyên lâu như vậy, cháu còn chưa biết ông họ tên là gì đấy?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Ta họ Đặng, tên Đặng Đại Trung, ngươi gọi ta lão Đặng là được.”

“Cháu tên Hà Tứ Hải, đây là Đào Tử.

Hai người giới thiệu cho nhau, vô hình trung làm thân cận không ít.

Hà Tứ Hải lúc này nhân cơ hội hỏi: “Ông Đặng, ông thu mấy loại sách cũ này nhiều không?”

“Nhiều, rất nhiều, tài liệu phụ đạo, sách giáo khoa cũ là nhiều nhất.” Lão Đặng nói.

“Ông Đặng, ông mới vừa nói có chút đạo lý, dẫn theo trẻ con đi thu đồng nát khổ cực không nói, cũng không kiếm được nhiều tiền, để cháu suy nghĩ một chút, cháu nghĩ trước làm một quầy sách cũ thử xem, như vậy cũng thoải mái hơn một ít, hơn nữa cũng có thể cho Đào Tử đọc sách học tập. Bất quá ông Đặng yên tâm, cháu sẽ đưa tiền cho ông.” Hà Tứ Hải vỗ ngực một mặt chân thành nói.

“Đừng nói mấy lời như vậy, vài quyển sách cũ đáng mấy đồng đâu. Ngươi muốn gì cứ lấy đi.” Lão Đặng nói.

“Cảm ơn ông, cháu sẽ không lấy đồ của ông đâu, cháu muốn hỏi ông là những phế phẩm này sẽ được bán tới chỗ nào? Sách bên đó có phải rất nhiều, chủng loại cũng nhiều đúng không?” Hà Tứ Hải lập tức hỏi.

“Đều được bán ở trạm thu mua phế phẩm Kim Kiều thành bắc, thu phế phẩm hầu như đều là bán tới đó, chỉ là có chút xa, ở bên cạnh cao tốc, sách nhiều như một cái núi nhỏ.” Lão Đặng tự nhiên biết gì nói nấy.

“Như vậy ông Đặng hiện tại có phải muốn đến Kim Kiều không?”

“Đúng vậy, đi Kim Kiều bán đi đống phế phẩm trên xe.” Lão Đặng gật gật đầu.

“Vậy cháu đi cùng ông tới đó được không?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Đương nhiên có thể, ta hiện tại liền dẫn ngươi đi.” Lão Đặng cũng là người thoải mái, lập tức đứng lên nói.

“Cảm ơn ông.”

Hà Tứ Hải hưng phấn vội vàng đứng lên, sau đó ôm lấy Đào Tử chạy đến ven đường mua một chai nước suối.

“Ông Đặng, ông uống nước đi, ông cùng Đào Tử ngồi phía sau, xe để cháu lái.” Hà Tứ Hải nói.

“Tiểu tử ngươi không tệ.” Ông Đặng không khách khí, đưa tay nhận.

Bất quá ông vẫn hơi hoài nghi trình độ đi xe của Hà Tứ Hải.

“Xong chưa? Chúng ta đi thôi.”

Hà Tứ Hải để Đào Tử ngồi ngay ngắn, sau đó đạp bàn đạp vững vàng đi tới.

Đặng Đại Trung thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở phía sau hưởng thụ sự nhàn nhã khó có được.