**DỊCH: TIỂU THIÊN KIM**
“Vì thế nên em muốn anh đi nói với gì đó với Hà Long à?” Hà Tứ Hải hỏi.
“Em muốn nói với cậu ấy là chuyện em chết đuối không phải do cậu ấy, đừng nghe ba mẹ em nói lung tung, em không trách cậu ấy nên cậu ấy đừng đau buồn.”
“Vậy em có biết bạn ấy hiện tại ở đâu không?” Hà Tứ Hải hỏi.
“Vâng, em biết, em dẫn anh đi.” Hà Cầu nói xong quay đầu đi trước ra cửa.
Hà Tứ Hải vội vàng đi theo.
“Đào Tử, anh đi ra ngoài một lát, em ở nhà chơi chờ anh nha.” Hà Tứ Hải nói với Đào Tử đang ngồi chơi dưới bóng cây.
Đào Tử nghe vậy, lập tức ôm con gà béo trong lòng chạy tới, ngước đầu nhìn hắn.
Ý tứ không cần nói cũng biết, bé muốn đi cùng, không được bỏ bé lại.
“Vậy cũng được, em đi theo anh cũng tốt.” Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút, để bé ở nhà một mình không quá an tâm, thế là ôm bé lên.
Sau đó đi theo Hà Cầu, tới sân phơi gạo trong thôn.
Bên cạnh sân phơi gạo có mấy đống cỏ khô.
Hà Cầu đi thẳng vào.
Hà Tứ Hải ôm Đào Tử đuổi kịp, liếc mắt liền thấy Hà Long đang ngồi trốn trong đống cỏ khô.
Nó ngơ ngác ôm đầu gối ngồi ở đó.
Trong tay còn cầm vài tấm thẻ bài đủ màu sắc.
Nghe thấy động tĩnh, nó ngẩng đầu lên, khi thấy Hà Tứ Hải và Đào Tử, nó có chút sốt sắng co mình lại vào trong bóng tối.
Trước đây Hà Long không có bộ dáng như vậy, miệng ngọt cực kì, nhìn thấy Hà Tứ Hải đều sẽ gọi là anh Tứ Hải.
“Hà Long...” Hà Tứ Hải nhất thời không biết giải thích với nó thế nào.
“Anh Tứ Hải, Đào Tử.” Hà Long đứng lên, nhỏ giọng gọi một câu.
Sau đó cúi đầu, nhìn chân mình, phảng phất như chờ đợi trừng phạt khi phạm sai lầm.
“Anh đã gặp được Hà Cầu, em ấy nói với anh rằng em ấy không trách em, không muốn em phải khổ sở.”
Hà Tứ Hải thả Đào Tử xuống, đi tới đưa tay xoa đầu nó.
Nhưng Hà Long không nghe lọt, mà mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm bên trái Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải theo anh mắt của nó nhìn sang, là Hà Cầu đang đứng ở đó.
“Hà Cầu.”
Hà Long gọi một tiếng, nước mắt ào ạt chảy xuống.
“Hả? Hà Long có thể nhìn thấy Hà Cầu?” Hà Tứ Hải rất kinh ngạc, đồng thời đem tay trên đầu ở trên đầu Hà Long rút về.
“Hà Cầu, Hà Cầu?” Hà Long tập tức lo lắng tìm kiếm.
Nhưng Hà Cầu vẫn đứng y nguyên tại chỗ.
Kì quái?
Vì sao vừa nãy có thể nhìn thấy, hiện tại lại không nhìn thấy?
Lẽ nào...
Hà Tứ Hải đặt tay lên đầu Hà Long.
Quả nhiên nó lại có thể nhìn thấy.
Qua mấy lần thí nghiệm, phát hiện Hà Long chỉ cần tiếp xúc cơ thể với hắn thì sẽ thấy được Hà Cầu.
Thế nhưng Đào Tử lại không được, bất kể như thế nào cũng không thể nhìn thấy?
Cho nên nói, hắn chỉ có thể liên thông người giao phó tâm nguyện với đối tượng của tâm nguyện sao?
Đào Tử một mặt mờ mịt nhìn anh trai, không biết anh trai đang làm cái động tác kỳ kỳ quái quái gì kia.
Hà Long đã hiểu rõ, chủ động nắm lấy tay Hà Tứ Hải.
“Hà Cầu, xin lỗi, đều là tớ không tốt, oa....” Hà Long nói xong khóc lớn lên.
“Được rồi, đừng khóc nữa, cậu là nam tử hán, lại nói, là do chính tớ kiên trì muốn đi chơi, tớ không trách cậu.” Hà Cầu đi tới, vỗ vỗ vai Hà Long, bày ra bộ dáng một tiểu nam tử hán.
Hà Tứ Hải phát hiện, chỉ cần tiếp xúc với hắn, người và quỷ không chỉ có thể giao lưu mà còn có thể đυ.ng chạm thân thể, cùng người sống không có gì khác biệt.
Phảng phất là đem năng lượng của hắn cùng cộng hưởng với đối phương.
“Nhưng mà...nhưng mà...mẹ cậu nói...”
“Được rồi, cậu không cần nghe ba mẹ tớ nói cái gì, không chơi với bọn họ là được.”
Hà Long nghe nó nói rất thú vị, nín khóc mỉm cười.
“Đúng rồi, cái này cho cậu.” Hà Long đưa mấy tấm thẻ khế ước tiểu tinh linh trong tay tới.
Hà Cầu lắc lắc đầu, không tiếp nhận mà nói: “Tớ hiện tại không chơi được mấy thứ này.”
“Xin lỗi.” Hà Long nghe vậy lại cảm thấy khổ sở.
“Được rồi, cậu đừng buồn nữa, tớ đem ná đưa cho cậu, mà cậu có biết tớ giấu ở chỗ nào không?” Hà Cầu thần bí nói.
Hà Long lắc đầu.
“Khà khà, tớ để Đào Tử giấu đi rồi, là ở trong hốc cây đại thụ trước cửa nhà em ấy.” Hà Cầu đắc ý nói.
Mịa, tên tiểu tử này, vậy mà khiến Đào Tử giúp nó giấu đồ chơi, Hà Tứ Hải đứng bên cạnh một bụng khó chịu.
“Đợi lát nữa cậu nói Đào Tử đưa cho cậu.”
“Được, cảm ơn, tớ sẽ giữ gìn nó thật tốt.”
“Cho nên cậu đừng khổ sở nữa nhé, tớ chết không có quan hệ với cậu, cậu không cần phải khổ sở. Hơn nữa người chết rồi, đều sẽ đầu thai biến thành tiểu hài tử, nói không chừng chúng ta có thể một lần nữa quen biết nhau, trở thành bạn thân.”
“Ừm.” Hà Long trái lại càng thêm khổ sở.
Nghẹn ngào nói: “Vậy...tớ chờ cậu.”
“Hẹn gặp lại, sau này...tớ không thể cùng chơi với cậu được rồi.”
Hà Cầu ôm ấp Hà Long một lúc, một giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi trên vai nó, hòa tan vào quần áo.
Tất cả mọi người đều không có để ý.
“Được rồi, tớ phải đi rồi.” Hà Cầu thả Hà Long ra nói.
“Em không có lời nào muốn nói với ba mẹ của em sao?” Hà Tứ Hải ở bên cạnh hỏi.
Hà Cầu lắc lắc đầu, nhưng sau một lúc suy nghĩ lại nói: “Em muốn nói xin lỗi với mẹ,
Nói xong vẫy vẫy tay với Hà Long.
“Hà Long hẹn gặp lại.”
Vẫy vẫy tay với Hà Tứ Hải.
“Anh Tứ Hải hẹn gặp lại.”
Vẫy vẫy tay với Đào Tử.
“Đào Tử hẹn gặp lại.”
...
Sau đó biến mất không còn tăm hơi.
Nước mắt Hà Long không thể khống chế ào ạt chảy xuống.
....
“À, anh Hà Long, cái ná mà anh Hà Cầu kêu em giấu giúp đây.”
Đào Tử đứng trước hốc cây đại thụ cạnh nhà, móc ra một cái ná được bọc bằng lá sen, đưa cho Hà Long.
Nguyên lai ngày hôm đó sở dĩ Hà Cầu làm vỡ bình pha lê là do khoe khoang cái ná của nó với Đào Tử, nhất thời thất thủ, làm vỡ bình pha lê nhà mình, sau đó lôi kéo Đào Tử chạy trốn.
“Cảm ơn em, Đào Tử.” Hà Long tràn đầy quý trọng tiếp nhận.
Sau đó đưa mấy tấm thẻ khế ước tinh linh trong tay đưa cho Đào Tử: “Cái này cho em nè.”
Đào Tử ngẩng đầu nhìn Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải gật gật đầu, Đào Tử vui vẻ cầm lấy.
Những thẻ bài màu sắc rực rỡ này, đối với bé gái mà nói có sức hấp dẫn hơn rất nhiều so với cái ná.
“Cảm ơn anh Hà Long.”
“Không cần cảm ơn.”
Hà Long nắm chặt cái ná, xoay người đi xuống sườn đồi.
Hà Tứ Hải há miệng muốn gọi nó lại, chợt phát hiện gọi lại hắn cũng không biết nói gì.
“Ô ô....”
Hà Long ôm ná, một đường nghẹn ngào.
Suy cho cùng nó cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi.
Mã Xuân Hoa cầm một túi muối vừa mua về từ cửa hàng, liền thấy Hà Long phía trước, sắc mặt cho chút không vui.
Cái chết của Hà Cầu đối với nàng cùng gia đình là đả kích quá lớn.
Nhưng khi thấy Hà Long không ngừng nghẹn ngào, nước mắt thấm đẫm phần áo trước ngực, lại nhìn thấy cái ná nó ôm chặt trong l*иg ngực, nàng cũng không rõ là tư vị gì.
“Ài...”
Nàng thở dài thật sâu.
Khi Hà Long còn sống, Hà Long thường xuyên đến nhà nàng chơi đùa, có khi còn ở lại nhà nàng ăn cơm, ngủ nghỉ.
Quan hệ hai nhà vẫn luôn rất tốt.
Nhưng mà...
“Hà Long, cháu sao vậy?” Mã Xuân Hoa đi lên hỏi.
“Dì Mã.”
Hà Long nhìn thấy nàng, nguyên bản còn nhỏ giọng nghẹn ngào, đột nhiên chạy nhào vào l*иg ngực Mã Xuân Hoa, khóc rống lên.
“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, dì không trách cháu nữa.” Mã Xuân Hoa nhẹ nhàng vỗ lưng nó nói.
Nhưng tiếng khóc của Hà Long làm sao cũng không ngừng được, nước mắt rất nhanh đã làm ướt nhẹp quần áo của Mã Xuân Hoa.
...
Sau đó nghe nói Mã Xuân Hoa lại sinh con trai.
Đứa con trai này rất biết điều và nghe lời, trời sinh sợ nước, ngay cả bơi lội cũng càng không muốn.
Đứa nhỏ cùng Hà Long trở thành bạn rất thân.
...
Họ tên: Hà Cầu.
Ngày sinh: năm Nhâm Thần, tháng Giáp Thần, ngày Kỷ Hợi, giờ Tỵ năm khắc.
Nguyên vọng: Đã hoàn thành.
Thù lao: Kỹ thuật bơi lội.