Cát Vi gỡ cây đuốc xuống, đi về phía cánh cửa mới xuất hiện.
Sau cánh cửa là một động khẩu hắc ám kéo dài thành một lối đi, ba người thong thả tiến vào trong đường hầm, tiếng gió gào thét đập vào tai, thổi lạnh buốt khiến ba người run rẩy bẩy, đồng thời gió cũng khiến cho ngọn đuốc lay động bất định, giống như tùy thời sẽ bị dập tắt.
Ba người mất tới năm phút để thăm dò đánh giá đường hầm này, gió tương đối lớn thổi ngược lại từ phía trước, như vậy là đường hầm này thông trực tiếp với bên ngoài. Điều này khiến cho bọn họ thở phào nhẹ nhõm. Haiz! Cuối cùng thì cũng đã thoát khỏi nơi quỷ quái kia rồi. Đi một lúc thì từ phía trước có tia sáng chiếu tới trước mặt bọn họ, Diệp Tường đi ở phía trước, tới cuối đường hầm, gió mạnh đột nhiên ùa vào làm cho cây đuốc trong tay hắ cuối cùng tắt hẳn chỉ còn một luồng khói màu xanh nhẹ toát ra từ đầu cây đuốc.
Diệp Tường tiến lên phía trước vài bước, suýt nữa trượt chân té ngã. Bão tuyết rét lạnh táp vào mặt đau rát, thổi hắn rét run khiến cho hắn không kiềm chế được tự động khép chặt áo choàng đơn bạc ở trên người thêm một chút. Đồng thời, càng tới gần cửa ra thì tốc độ dưới chân càng hạ xuống, cẩn thận từng chút một tiến về phía trước.
Đợi tới lúc Cát Vi cùng Diane Lâm từ đằng sau cầm cây đuốc tiến lên, vô tình liếc về phía cửa, sau đó….Tất cả đều đờ người ra vì kinh ngạc.
…
Ba người hoàn toàn lâm vào trong sự trầm tĩnh, xung quanh chỉ có tiếng hàn phong (gió lạnh) thổi o o bên tai khiến cảnh vật càng thêm rét lạnh.
Diệp Tường tiến lên một bước, ngẩng đầu, nhìn lên.
Đây là vách đá cheo leo giữa trời đất, thế giới xung quanh cửa động là một thế giới bị bao phủ bởi băng tuyết cùng cuồng phong đang điên cuồng gào thét, hai bên vách núi cách xa nhau tới chừng một trăm thước giống như bị đao gọt mà thành. Xen lẫn với băng tuyết là hàn phong từ bên trái mãnh liệt thổi tới, băng tuyết lắng đọng nhiều năm đã khiến cho diện bích giữa hai bên vách núi hình thành nên tầng tầng phiến băng mỏng. Trong bão tuyết kịch liệt này, Diệp Tường mắt sắc nhìn thấy hai dây xích sắt thô to không đồng nhất nối liền giữa hai vách núi.
“Bây giờ trời tối rồi…Thời tiết ở chỗ này cũng rất khác nghiệt, vì thế có gì thì mai tính tiếp đi!” Diệp Tường vòng tay ôm chặt lấy áo choàng vây quanh người, run lẩy bẩy nói.
Cát Vi nhìn nhìn thời tiết ác liệt bên ngoài, nhíu mày nói: “Chỉ có hai dây xích sắt nối liền hai bên vách núi, xem ra…” Còn chưa nói xong, liền nhíu lông mày nhìn nhìn về phía Diệp Tường tựa hồ như muốn nói gì đó.
“Chỉ có thể leo qua đó thôi!” Ngữ khí của Diane Lâm cực kỳ khẳng định, tựa hồ như muốn nhấn mạnh điều gì đó. Sau khi nói xong, cô nàng đồng dạng cũng nhìn về phía Diệp Tường với ánh mặt đầy ẩn ý.
Diệp Tường cho rằng hai nữ nhân này nhìn mình là vì muốn dựa vào quyết định của bản thân hắn để thực hiện hành động, vì vậy gật gật đầu công nhận: “Nếu các ngươi đều đã có quyết định, vậy thì thực hiện đi thôi…Dù sao như vậy cũng tốt hơn là đứng ở đây chịu chết đói hoạc là chết vì rét.!”
“Không phải! Điều mà chúng ta lo lắng không phải là vì thế…” Cát Vi ngập ngừng.
“A? Không phải có ý như vậy…Vậy, các ngươi…” Diệp Tường nghi vấn.
“Dù sao chúng ta cũng là người luyện qua võ thuật, đối với khó khăn giống như trước mắt này ít ra còn có thể khiêu chiến…Nhưng mà ngươi…” Diane Lâm nói xong, cắn môi nhìn nhìn Diệp Tường, dường như là đang lo ngại hắn sẽ tự ái không bằng.
“Hừ!” Diệp Tường cười lạnh một tiếng, đầu năm nay, người người đều không có mắt mà. Thật không ngờ sẽ có một ngày hắn bị hai nữ nhân xem thường tới như vậy. Cười lạnh một tiếng sau, hắn nói: “Yên tâm đi, ta cũng không phải là dạng tiểu bạch kiểm chỉ biết ăn cơm chùa (ăn hại, vô dụng)!” Nói xong, đôi con ngươi đen bóng sáng ngời kia tại trong đêm tối tỏa ra ánh sáng sáng ngời nhìn chằm chằm vào hai sợi xích sắt thô to chơi vơi trong gió tuyết phía bên ngoài, tựa hồ như đang suy nghĩ thứ gì đó.
Sau nửa ngày, từ trên sợi xích sắt màu đen cô độc trong hàn phong kia xuất hiện ba thân ảnh đang chậm rãi leo lên.
Lạnh! Bạo phong mãnh liệt từ phía trên đỉnh núi thổi xuống giống như vô vàn lưỡi dao nhỏ cứa vào trên người, khiến cho mấy người bọn họ toàn thân cứng ngắc, tê dại đau đơnns không nói nên lời. Diệp Tường cắn răng, cố hết sức dùng cả hai tay hai chân bám chặt lấy dây xích sắt dưới thân, dùng tốc độ của sên bò nhích từng tí một về phía trước. Hai nữ nhân ở đằng sau cũng đòng dạng giống như vậy, mới bò được một chút mà toàn thân bọn họ đã cứng ngắc, mất hết cả cảm giác.
Dây xích sắt cứa sát vào người khiến cho cảm giác đau đớn càng khắc sâu hơn. Diệp Tường chịu hành về thể xác khiến cho nội tâm hắn càng phẫn hận hơn:*** thời tiết. *** Cổ Điện, *** cặn bã Liêu Cách… Diệp Tường mỗi khi nhích về phía trước một ít, là một lời thô tục lại từ trong miệng hắn vọt ra. Tuy nhiên, đây không phải là do hắn vô văn hóa, hễ phẫn nộ là chửi bậy mà chẳng qua là do hắn sợ nếu không động đậy cái miệng thì sẽ bị thời tiết quái quỉ này đóng đông cứng tới nỗi bị phá hủy mất.
Lỗ tai bị đóng đông cứng lại, bên tai lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng ong ong của bão tuyết, Diệp Tường đoán rằng: cái động cheo leo giữa vách núi kia là một cái động nào đó thuộc đỉnh Tuyết Sơn nằm trong dãy núi Đoạn Giáo Phạt Nhân.
Kiên trì, kiên trì hơn nữa! Chỉ cần bò hết cái dây xích sắt này là tự do rồi. Diệp Tường một mực nhắc đi nhắc lại câu này ở trong nội tâm nhằm củng cố lực tinh thần của chính bản thân. Ở trong ba người bọn họ thì chỉ có Diệp Tường là chật vật nhất, hai nữ nhân đằng sau xác thực cứng cỏi nhiều hơn so với hắn nhiều lắm. Ngoại trừ việc đều cắn răng chịu đựng ra, thì các động tác khác so với Diệp Tường lưu loát hơn rất nhiều.
Máu trong thân thể giống như đã bị đông cứng lại, ngay cả áo choàng đơn bạc trên người hắn cũng đã đông cứng, cứng ngắc, phủ một lớp băng mỏng bên ngoài. Hơi lạnh từ nó tỏa ra khiến cho Diệp Tường tưởng như không thể chịu đựng nổi nữa, Tay chân đã dần dần chết lặng, giờ phút này Diệp Tường còn cử động được hoàn toàn là ngờ dựa vào ý kiên cường bắt buộc tứ chi phải hoạt động. Sắc mặt hắn tái nhợt. Vừa mới bắt đầu, hắn còn hơi sức mà văng tục, lúc này lời thô tục cũng đã ngừng lại, cơ thể bởi vì rét lạnh mà run rẩy, vặn vẹo trông thẩm thưng vô cùng. Mỗi khi di chuyển được một li về phía trước là, Diệp Tường lại cảm thấy như thân thể của hắn so với trước càng cứng ngắc hơn một phần.
“Ngươi…Cố gắng chống đỡ!” Cát Vi từ sau lưng bất lực nhìn chăm chăm vào người đàn ông phía trước, dù rất muốn giúp hắn nhưng quả thật lực bất tòng tâm.
“Lưu manh… Ngươi nhanh lên đi! Ngươi đừng nói với ta rằng ngay cả dây xích vớ vẩn này mà ngươi cũng….. cũng bò không qua được nhé!” Diane Lâm từ phía sau cùng thấy vậy liền gấp gáp khích tướng, hi vọng tạo thành động lực giúp Diệp Tường có thể trụ vững tới cuối.
Diệp Tường nghe vậy, tay nắm xích sắt cố gắng di chuyển về phía trước một chút, lời nói từ trong miệng hắn thốt ra tựa hồ cũng đông cứng giống như cơ thể hắn, vô cùng khó khăn, chật vật: “Nói… Nói đùa gì… Gì vậy! Lão tử… Khi nào thì nói…Đầu hàng…”
Đúng lúc đó, từ phía đáy cốc đen kịt, yên lặng vốn chỉ có phong tuyết đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm. Huýt! Ba người lập tức nằm bất động trên xích sắt, quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.
Vài đạo bóng đen chậm rãi xuất hiện từ đầu kia của cốc. Đó là ba con tuyết ly ưng (chim ưng màu trắng như tuyết) cự đại, loại tuyết điểu cấp hai này chỉ có giá trị làm thú cưỡi, còn về lực công kích thì không đáng lo lắm bởi vì chúng không có bất cứ loại ma pháp công kích nào cả, nhưng mà…
Viu! Một tiếng xe gió vang lên, tiếp theo đó là một mũi tên đen bóng từ trên lưng một con tuyết ly ưng bay đến.
Sắc mặt Cát Vi biến thành trắng bệch, lập tức hô to: “Nhanh! Là người thuộc bộ tộc Cẩu đầu nhân (thân người đầu chó)! Liêu Cách! Tên vu sư chết tiệt kia! Không ngờ hắn lại phái tộc Cẩu Đầu nhân truy sát chúng ta…”
Vυ"t! Một mũi tên sắc nhọn nhanh chóng hướng về phía Diệp Tường bay tới, hiển nhiên, đó chính là mũi tên tạo ra âm thanh xé gió lúc trước mà bọn họ nghe thấy.
Diệp Tường cắn chặt răng, hai chân hai tay ôm chặt lấy xích sắt, sức toàn bộ thân thể cố gắng hết sức hướng phía trước bò tới, “Phập! Xoạt!” Áo choàng của Diệp Tường lập tức bị mũ tên kia xuyên thủng một khối. Diệp Tường còn chưa kịp chửi tổ tiên mười tám đời kẻ bắn mũi tên kia thì ngay lập tức, hàng loạt mũi tên xé gió theo sát tới ngay sau đó.
Đúng lúc ‘ngàn cân treo sợi tóc’ như vậy, Diệp Tường cũng đã bắt đầu bất chấp tất cả, cắn răng chuẩn bị biến toàn thân thành Long Lân, thì đột nhiên xích sắt rung động một chút, sau đó một đạo thân ảnh xinh đẹp đã xuật hiện ngay trước mặt Diệp Tường.
Đinh! Cát Vi giơ chủy thủ trong tay lên đỡ mũi tên đang tới, ‘choang’ một tiếng, tia lửa tóe ra, ngay sau đó, mũi tên kia đã bị nàng đánh bay vào trong vực sâu vạn trượng.
Viu!Viu! Thêm hai mũi tên nữa theo đuôi mà đến, nhưng lần này, mục tiêu của chúng không còn là Diệp Tường nữa mà nhằm thẳng về hướng Cát Vi lao tới.
Cát Vi đạp một cái lên trên xích sắt. Nhảy người lên, giơ chân quét ra: Pằng! Xoạt! Xoạt! Xoạt! —— Mấy mũi tên kia lập tức chịu chung số phận với đồng bọn, trực tiếp bị đá bay cắm vào trên vách núi băng.
Băng trên vách núi bị phá thành từng mảnh vụn nhỏ, rơi xuống vực sâu, mà Cát Vi lại không hề hề hấn gì, nhẹ nhàng hạ mình xuống, yên ổn đứng trên xích sắt, sợi xích lay động một hồi, sau đó tĩnh lặng như chưa từng có gì xảy ra.
Mũi tên cuối cùng càng xảo trá ác độc hơn nữa, nó bay thẳng đến trước mặt Cát Vi, hiển nhiên là lợi dụng đúng lúc thân ảnh Cát Vi vừa mới ổn định xong, sẽ không kịp đối phó nó. Mũi tên phá không mà đến này không thể nghi ngờ là muốn đẩy Cát Vi vào chỗ chết.
Cát Vi hơi hơi lay động thân mình một chút, sau đó giơ chủy thủ trong tay lên, đem chủy thủ đặt dọc tại trước mặt, chờ mũi tên bay tới. Đúng lúc đó, mũi tên mang theo tử thần kia cũng vừa tới.
Đinh! Mũi tên màu đen này đánh trực tiếp lên chủy thủ của Cát Vi, Cát Vi ngay cả liếc mắt cũng không thèm, đồng tử xinh đẹp đột nhiên co rút lại, sau đó, trong cơn bão tuyết ấy, sát khí tràn ngập, đậm đặc.