Diệp Tường thật sự rất muốn chửi toàn bộ tông ti họ hàng, tổ tiên sư cha nhà chúng nó. Giở trò bỉ ổi đã đành, hạ thuốc hắn cũng đành chịu, lấy nhiều khi ít hắn tiếp tục chịu, giờ lại còn chơi trò luân chiến nữa. Đến giờ còn nhịn thì hắn không phải là người nữa. Hơn lúc nào hết, bây giờ hắn cảm thấy thật hối hận, hối đến mức muốn đâm đầu vào chăn bông mà chết cho quên đời luôn đi. Thử hỏi, tại sao lúc xuyên qua hắn đã kịp cầm bộ dụng cụ kia rồi sao không tiện tay cầm luôn một khẩu M14 hoặc là một khẩu AK47 chứ? Như vậy thì dù là lợn lòi hay sói xám, thậm chí cả hổ vằn,…Diệp Tường hắn đều chấp hết. Như vậy thì đâu phải sầu não như thế này. Quả thật là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh mà.
“Còn quyển trục ma pháp nào nữa không?” Diane Lâm là điển hình cho câu ‘hoàng đế chưa vội thái giám đã lo’, thấy tình hình như vậy nhanh chóng nắm cổ áo Diệp Tường hỏi.
“Lão đại, nhanh! Đám Liêu Trư còn lại kia đang chuẩn bị xông tới đây kìa!” Bố Lỗ Khắc vội vàng chạy tới phía sau Diệp Tường, tựa hồ như hắn cảm thấy chỉ có đứng đằng sau lưng người trẻ tuổi này thì cái mạng còm của hắn mới có vài phần cơ hội sống sót.
Thực ra không chỉ có hai người bọn hắn nghĩ vậy, mà ngay cả Nạp Khắc cùng Đạt Cổ cũng đang giương cặp mắt ‘long lanh’ của mình lên, tràn đầy hi vọng nhìn lão bản của mình, ý của bọn họ là gì thì không cần nói cũng biết.
Diệp Tường sờ sờ không gian giới chỉ (nhẫn chứa không gian để đựng đồ, tương tự như túi đựng nhưng rộng và gọn hơn), sau đó móc ra quyển trục cuối cùng!
“MK, từ khi nào trong không gian giới chỉ của ta lại thiếu nhiều quyển trục ma pháp thuộc hệ hỏa đến như vậy? Ta nhớ ta rõ ràng đã mua hơn năm mươi quyển rồi cơ mà, vừa rồi cũng mới ném hơn mười quyển gì đó, sao giờ lại…” Diệp Tường nghi hoặc, lập tức tìm kiếm lại trong giới chỉ, nhưng, ngoại trừ nước suối ma pháp và gien huyết thanh của rồng ra thì chỉ còn một bình thuốc trung hòa, làm ổn định biến đổi, những thứ khác đã hoàn toàn ‘không cánh mà bay’, để lại mình hắn bơ vơ với cái giới chỉ rỗng tuếch.
Dù sao không gian chứa của giới chỉ cũng chỉ có hạn mà Diệp Tường đã đựng hơn một nghìn bình chứa gien huyết thanh của rồng các loại, cộng thêm mấy trăm bình nước suối ma pháp nên đương nhiên là không đựng thêm được mấy thứ khác! Tuy nhiên, đang cấp bách thế này nên hắn cũng quên khuấy mất điều đó. Hơn nữa, hắn lại còn nhớ rõ ràng là đã mua một số lượng không ít vậy mà giờ cần tới lại không thấy đâu, điều này làm cho Diệp Tương muốn phát khùng, muốn chửi ầm lên để giải tỏa nỗi bức xúc trong lòng.
“Khụ! Khụ! Lão bản à…Việc này…À, ừm…Hình như, trước kia thuộc hạ thường thấy Ô Ô cầm không ít quyển trục ma pháp thuộc hệ hỏa đem đi làm tiệc nướng ban đêm cùng Ba Nhĩ Bác…”“…”Trong lúc mấy người bọn họ trò chuyện thì mấy trăm con Liêu Trư còn lại cũng đã rất nhanh bị đám lam nhãn Tật Phong Lang đuổi tới, cả đàn lam nhãn Tật Phong Lang với số lượng đông đảo tụ hội cùng một chỗ đang nhanh chóng đuổi theo đàn Liêu Trư ở phía trước.
Trong đàn Liêu Trư đó có hai, ba con chạy chậm đã lập tức bị đàn lam nhãn Tật Phong Lang từ đằng sau bổ nhào vào cắn, xé,…Sau đó, vài tiếng kêu gào thảm thiết vang lên rồi tắt lịm. Còn lại chỉ là cảnh vài con lam nhãn Tật Phong Lang đang sung sướиɠ ‘phân chia’ chiến lợi phẩm vừa bắt được. Đối với bọn chúng mà nói, đàn Liêu Trư này chính là bữa tiệc thịnh soạn không thể bỏ qua bởi lẽ chúng đã bị bọn thú nhân kia bỏ đói quá lâu rồi, bây giờ vừa ra ngoài đã thấy mùi thịt tươi, máu tươi,…Khiến cho dã tính của chúng bị kích phát ra hoàn toàn.
Bụi đất cuồn cuộn, tại một cái sân chỉ rộng hơn một ngàn mét vuông mà có tới hơn hai trăm đầu ma thú đang truy đuổi ma nói, khung cảnh có chút đồ sộ. Đối với Diệp Tường mà nói thì đây cũng là tiếng chuông báo tử, bởi lẽ, đã không có ma pháp quyển trục, lại bị truy đuổi trong một không gian nhỏ hẹp như thế này, tất cả chỉ có thể dựa vào tay không cộng thêm sức lực của tự bản thân để giữ lấy mạng,…Điều này làm hắn cảm thấy bất lực vô cùng. Chả lẽ, bọn họ không thể làm gì hơn ngoài việc ngồi chờ trở thành bữa tiệc trong miệng đàn Tật Phong Lang kia sao?
Người, đều luôn sợ chết, Diệp Tường hắn cũng vậy. Cho tới bây giờ, hắn vẫn luôn nghĩ và muốn sống, sống cho thật tốt, nhưng có vẻ như việc này thật khó. Từ lúc xuyên qua tới nay, hắn vẫn luôn kề cận cái chết, chỉ cần sơ xảy một chút là bước chân vào địa phủ, và lần này, cũng không phải là ngoại lệ.
Bên cạnh hắn, Bố Lỗ Khắc đã sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ngã xõng xoài ngồi bệt dưới đất, quần đã ướt một mảnh, hiển nhiên là do quá sợ hãi mà tè ra quần.
“Liều mạng thôi!” Diane Lâm đứng sau lưng cắn chặt răng, vẻ mặt kiên nghị nắm chặt gậy gỗ trong tay, Nạp Khắc cùng Đạt Cổ trầm mặc, lặng lẽ bày ra tư thế phòng ngự, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng hi sinh tất cả. Bọn họ đang đánh cược: dùng toàn bộ sinh mệnh làm tiền cọc để đánh đổi lấy một tia hi vọng được sống sót. Trong trường hợp cửu tử nhất sinh này thì đây là con đường cuối cùng mà bọn họ có thể đi, dù là vực thẳm thì cũng phải bước tiếp tới.
Diệp Tường trầm mặc một chút, sau đó cũng nhặt một cây gậy lên, nắm chặt trong tay, đứng dậy…Nếu đã sắp chết, thì còn gì phải sợ nữa. Như vậy thì Diệp Tường hắn đương nhiên cũng muốn thả tay liều mạng, bất chấp tất cả: cẩu cấp thì nhảy tường, người cấp cũng sẽ nổi bão!
Khoan đã! Đợi một chút! Diệp Tường đột nhiên nhìn chằm chằm vào quyển trục đang cầm trong tay. Đây không phải là một quyển trục bình thường. Nó không phải là quyển trục có sức phá hủy mạnh như những quyển trục thuộc hệ hỏa, cũng không phải quyển có thể khống chế đối phương như quyển thuộc hệ băng,…Năng lực cụ thể của nó là gì thì Diệp Tường cũng không rõ. Nhưng mà, để có được nó, hắn đã tốn mất vài nghìn kim tệ. Nghe người bán nói thì nó được gọi là quyển trục khế ước, khả năng của nó cũng không có gì đặc biệt cho lắm. Ờ thì, đại khái là có thể ký kết khế ước với kha khá ma thú, cũng không nhiều lắm, ít thì là vài trăm, nhiều thì là vài nghìn thôi ấy mà. Còn về phạm vi thì…Haiz, nản! Được ngàn mét thôi ấy mờ. Có vậy mà cũng mất mấy nghìn kim tệ, hắn đúng là ngây thơ, lương thiện quá mà, bởi vậy nên mới bị bọn gian thương dễ dàng lừa tiền. (mấy ma pháp sư khác, nhất là mấy vị thuộc hệ thuần thú sư mà nghe thấy suy nghĩ này của hắn mà không lột da, lóc xương thì không thể giải nỗi uất ức này đâu. Hắn là điển hình của loại người ‘được tiện nghi còn khoe mẽ’ mà)
“Ngaoo..o…o!”Xen lẫn với tiếng sói tru là tiếng ù ù của lũ Liêu Trư đang điên cuồng chạy về phía bọn người Diệp Tường.
Nạp Khắc cùng Đạt Cổ cắn chặt răng, nắm chắc cây gậy trong tay thêm vài phần, dù vậy nhưng bọn họ vẫn biết rõ là không có ích gì nhiều. Bởi vì, thân thể của bọn họ cũng chẳng còn bao nhiêu khí lực để có thể chống lại bọ dã thú kia.
Diane Lâm khẩn trương tới mức toàn thân đổ đầy mồ hôi, lúc bình thường, chưa bao giờ nàng phải như vậy cả. Chỉ cần một thanh kiếm là nàng có thể giải quyết được tương đối đối thủ rồi, nói gì đi nữa thì nàng cũng đường đường là một kiếm sĩ có giai hẳn hoi, nhưng hiện tại thì sao? Ngay cả một con cẩu cũng có thể cắn, một con rắn cũng có thể lấy tính mạng của nàng một cách dễ dàng. Thật là xấu hổô nhục mà! Lúc này đây, Diane Lâm cảm thấy vô cùng hối tiếc vì đến giờ phút này vẫn chưa thể tìm ra tung tích và cứu cha của mình. Không chỉ vậy, nàng cũng đang vô cùng hối hận, hối hận tại sao lúc trước đầu của nàng lại bị nhúng nước, dở hơi mà quay lại cứu tên lưu manh này để rồi bây giờ rơi vào tình cảnh nguy hiểm có thể mất mạng bất cứ lúc nào như thế này.
“Ngao!” Thân ảnh màu xanh thoáng hiện ra trước mắt bọn họ, một con Tật Phong Lang lướt qua bầy lợn, lách mình, trực tiếp lao về phía Diane Lâm. Dường như nó cảm thấy nhân loại này so với mấy con lợn kia thì ngon hơn, thơm hơn, nhiều thịt hơn, bởi vậy nên nó chọn nhào tới phía Diane Lâm.
Diane Lâm cắn răng, nhắm mắt, dùng sức lực cuối cùng của bản thân nhấc cây gậy trong tay lên, chuẩn bị liều mạng. Thực ra, không cần ai nhắc nhở thì chính nàng cũng biết lúc hành động này là vô ích. Bởi vì, ngay lúc này, chỉ cần một cơn gió hơi lớn một chút thổi qua là cây gậy trong tay nàng sẽ rơi xuống đất bất cứ lúc nào. Thử hỏi, như vậy thì hành động kia còn có tác dụng gì?
Nhưng mà, dù là vậy đi nữa thì cũng phải chống cự tới phút cuối cùng. Đây không chỉ là vì tính mạng mà còn là vì lòng tự tôn. Ngay lúc Diane Lâm đã chuẩn bị tốt cả về thể xác và tinh thần thì đột nhiên cảm thấy có người từ phía sau kéo người nàng. Diane Lâm kinh ngạc mở mắt ra xem, lại là hắn, vì sao? Vì sao hắn lại một lần nữa đứng chắn trước mặt của nàng như vậy? Vì sao nam tử không hề có chút quan hệ nào với nàng lại hết lần này tới lần khác đứng chắn trước mặt nàng, bảo vệ nàng như vậy?… Là vì cái gì? Diane Lâm không ngừng thắc mắc, chợt cảm thấy có một dòng nước ấm áp lặng lẽ chảy khắp thân thể của nàng, không ngừng sưởi ấm cho nàng, xua tan đi nỗi sợ hãi. Nghĩ đến việc có một người sẵn sàng hi sinh để bảo vệ cho mình Diane Lâm cảm thấy vô cùng cảm động, chợt thấy sống mũi cay cay, một tầng sương mù giăng đầy trước mắt.
Choang! Một đạo bạch quang bỗng nhiên tách ra từ trong tay Diệp Tường, đây là một quyển trục vô cùng bình thường, dải băng màu xanh dùng để cố định quyển trục bị Diệp Tường kéo đứt, lập tức, từ trong đó bắn ra ánh sáng so với ánh sáng giữa trưa của mặt trời còn muốn chói mắt, sau đó quyển trục bắt đầu bốc cháy, đường vân từ trên mặt giấy mạ vàng bỗng nhiên bắt đầu bạo liệt, hào quang vạn trượng từ bên trong ầm ầm toát ra, sau đó bắt đầu lan tràn, bao phủ toàn bộ đấu trường…
Tất cả mọi người, từ người xem đến tù phạm ở bên kia thông đạo, thậm chí ngay cả A Mã, Đạt Merck đang chăm chú theo dõi cũng đều bị ánh sáng này chiếu làm cho chói mắt, vội vàng đưa tay lên che, bởi vậy mà bọn chúng đã bỏ lỡ, không có cách nào nhìn rõ việc đang xảy ra trong luồng ánh sáng kia…
Yên tĩnh! Cả đấu trường lại lần nữa rơi vào trầm mặc.
Sau đó, luồng ánh sáng chói mắt lạ kì kia chậm rãi tán đi, tất cả mọi người cũng chậm rãi thả tay xuống, muốn nhìn cho rõ xem rút cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.
Vùuuu! Một hồi gió thổi từ hướng ngược lại mà đến, cuốn tung bụi đất trên đấu trường khiến cho người xem trong một khoảng thời gian ngắn không có cách nào nhìn rõ xem vừa rồi ở phía dưới đã có chuyện gì xảy ra!
Bụi dần dần tán đi, chỉ còn có duy nhất áo choàng của Diệp Tường là vẫn đang bị thổi tung lên phần phật. Nhưng, đó không phải là điều khiến cho mọi người kinh dị mà điều khiến cho tất cả mọi người cảm thấy khϊếp sợ chính là…! Cả đàn Tật Phong Lang cùng với Liêu Trư, tất cả đều đồng loạt quỳ rạp trên mặt đất. Trên trán của hơn hai trăm đầu ma thú không hiểu từ lúc nào đều cùng hiện ra một loại đồ án màu đỏ như máu trông vô cùng kì dị.
Tất cả mọi người nhìn thấy một màn này kinh người đều chết đứng ngay tại chỗ, cảm giác như toàn thân đều đã hóa đá, ngoại trừ hít thở ra thì không thể làm gì hơn được. Thật không ngờ rằng người trẻ tuổi này lại sở hữu quyển trục từ thời thượng cổ đã mất tích từ lâu: quyển trục ma pháp có ghi lại khế ước với ngàn vạn sủng vật!
Đáng sợ thật! Chỉ loáng một cái hắn đã có thể thu phục hơn hai trăm đầu ma thú, như vậy mà không đáng sợ thì thử hỏi còn gì đáng sợ hơn nữa? Đặt giả thiết nếu hắn không sử dụng ở đây, không dùng với Liêu Trư và Tật Phong Lang mà đi tới đảo Hỏa Vân ký kết khế ước với đám rồng già ở đó, như vậy, ở đại lục Đa Á này, hắn không phải là bá chủ thì còn ai có thể sánh với?
Có phải Diệp Tường cũng đang nghĩ như vậy? Không! Giờ phút này, Diệp Tường hắn có suy ngĩ còn đáng sợ hơn rất nhiều. Hắn đang nghĩ tới hình ảnh sau khi cải tạo, tiêm gien huyết thanh của hơn một nghìn con rồng mà hắn thu thập được vào đám Liêu Trư, Tật Phong Lang thuộc tứ giai kia, không biết sau khi biến dị xong, chúng sẽ biến thành cái dạng gì nhỉ?
Rất đáng sợ, rất…sướиɠ! Giờ phút này, Diệp Tường không nhịn được nhếch khóe môi lên tạo thành một nụ cười phi thường tà ác! Ác ma trong hắn đã hồi sinh. Hắn lại một lần nữa khôi phục thành hình dạng của kẻ cuồng sinh hóa.
Bên kia thông đạo dẫn đến nơi giam giữ đám tù phạm, A Mã đương nhiên biết rõ vừa rồi đã xảy ra việc gì. Hắn biết rõ là Diệp Tường đã ký kết thành công khế ước với ma thú!
“Điện hạ, nhanh, mau phái người ra ngoài bắt lấy bọn họ! Không thể để cho bọn họ chạy thoát được!” A Mã bắt đầu lo lắng.
Đạt Merck vung chiến chùy của mình lên, lập tức, từ sau lưng hắn, một chi quân đội thú binh với số lượng không nhỏ nhanh chóng xuất ra binh khí của mình, chuẩn bị lao ra chế phục bọn người Diệp Tường.
Chính là…