Diệp Tường quay đầu nhìn nàng một cái.
“Ta phải sống, ta muốn đi cứu cha ta…” Khi Diane Lâm nói ra lời này, thân thể hơi hơi run rẩy.
Diệp Tường tựa hồ nhìn thấy từ trong hốc mắt của nữ nhân này có thứ gì đó trong suốt chảy xuống. Nhớ lại ngày ấy, nếu không phải vì cứu mình thì nàng cũng sẽ không bị bọn người Liêu Cách bắt được.
“Ừ, cùng nhau sống sót!” Diệp Tường gật gật đầu, giơ chén thực vật có mùi vị thập phần kì dị trong tay lên đưa tới bên miệng, tiếp theo, hỗn hợp thực vật mang mùi vị cổ quái kia từ từ chảy vào trong miệng hắn… Diệp Tường gắng sức hồi lâu mới có thể nặng nề nuốt chúng vào.
“Á, sao hôm nay mấy tên thú nhân ngốc nghếch kia lại tốt bụng như vậy nhỉ? Tự nhiên lại mang cho chúng ta thức ăn!” Thanh âm của đầu ổ gà kia có chút kích động hô: “
A, thật tốt quá, đã ba tuần nay ta không được ăn thịt con gián rồi…Hôm nay, cuối cùng cũng được ăn như ước nguyện, đa tạ nữ thần tỷ tỷ…”
“Ọe…” Trong nhà tù lập tức vang lên vài tiếng nôn mửa…
…
…
Sau khi ăn xong cơm, không, nói một cách chính xác thì: bọn người Diệp Tường đúng là đã đem hỗn hợp kia ăn vào, nhưng sau đó đã nôn ra toàn bộ. Thịt gián cũng không phải khẩu vị của bọn họ, và bọn họ cũng không muốn nếm thử. Cuối cùng, tất cả đều để lại cho tên gia hỏa vô sỉ kia xử lý hết.
Người này gọi là Bố Lỗ Khắc, hình như là vì giả mạo làm pháp sư nên bị thú nhân bắt nhốt tại đây, tới nay đã được nửa năm …
“Ngươi là pháp sư sao?” Diệp Tường vô cùng hoài nghi hướng về phía Bố Lỗ Khắc hỏi.
“Ta thật sự là pháp sư, hàng thật 100% luôn, không tin? Có cơ hội ta sẽ đem giấy chứng nhận mà Công hội Ma pháp cấp cho ta cho ngươi xem…” Bố Lỗ Khắc nói đến đây bỗng niên thở dài buồn bã.
“Ngươi biết Ma pháp dịch chuyển tức thời không? Đưa chúng ta đi ra ngoài… Ta sẽ cho ngươi nước suối ma pháp!” Diệp Tường nói xong bèn từ trong chiếc nhẫn trên tay lấy ra một lọ nước thuốc ma pháp màu xanh, thuốc này chính là thứ mà Diệp Tường đã lấy ở trên đảo Hỏa Vân lúc trước.
“Không thể tin được! Đây chính là nước suối ma pháp đó! Lão đại, ngươi làm sao có được cái đó vậy? Thứ này ở bên ngoài chính là hàng hiếm, tuyệt đối không thể nào mua được đâu. Có nó, các pháp sư không cần nhọc sức cũng có thể khôi phục ma lực một cách dễ dàng…” Bố Lỗ Khắc si mê cầm chiếc bình chứa chất lỏng mà xanh trong suốt tán thưởng liên tục.
“Có nước suối ma pháp, ngươi có thể phá tan trói buộc do thứ nước suối phong ấn ma lực quỷ quái kia gây ra…Như vậy chúng ta có thể cùng nhau chạy thoát!” Ánh mắt Diệp Tường tỏa nhiệt liên tục, thậm chí, đầu óc hắn cũng đã bắt đầu ảo tưởng đến hương vị của không khí ở bên ngoài, còn có mùi thịt nướng, còn cả mùi bánh bao hấp thơm nức nữa! MK, sao trước kia hắn lại có thể ghét bánh bao cơ chứ? Nếu bây giờ mà có một cái chắc hắn mừng phát khóc mất…Diệp Tường dường như đang nhìn thấy hình dáng tròn tròn, trắng trắng xinh xinh của bánh bao ở trước mắt.
“Á! Cái này… Khụ, nói thật với các ngươi vậy, ta không biết ma pháp!” Bố Lỗ Khắc hùng hồn thú nhận.
“Cái gì? Ngươi…Không biết ma pháp? Vậy ngươi làm Ma pháp sư như thế nào hả?” Diệp Tường tức giận tới mức muốn phát bệnh tâm thần, nếu có sức lực, hắn thật sự rất muốn xông lên đạp cho tên kia hai phát.
“Một ma pháp sư mà không biết ma pháp sao?” Diane Lâm nhíu nhíu lông mày, bắt đầu tự hỏi xem tên này đang nói thật hay nói dối, chả lẽ vận khí của bọn họ ‘tốt’ như vậy sao? Gặp đúng kẻ lừa đảo trong truyền thuyết.
“Lừa đảo!” Nạp Khắc ở bên kia nhịn không được, lên tiếng mắng.
“Hừ!” Đạt Cổ hừ lạnh một tiếng, tiếp tục trầm mặc, dù sao người thành thật như hắn vốn không biết cách mắng chửi người mà.
“Ê ê… Đại lục này có quy định nào là không biết Ma pháp thì không thể trở thành Ma pháp sư nào?” Bố Lỗ Khắc thấy thái độ của bọn họ như vậy, tức giận vô cùng, nhịn không được cãi lại.
Diệp Tường không lên tiếng, im lặng thu hồi lọ nước suối ma pháp xanh biếc kia lại.
“Ô ô ô…” Diane Lâm tuyệt vọng vô cùng, vùi đầu vào giữa hai gối khóc rống.
Diệp Tường thở dài, giơ một tay ra kéo nữ nhân này tựa vào bờ vai của mình, có đôi khi, nữ nhân rất yếu ớt, luôn cần một bờ vai rộng để dựa vào.
“Tuy vai của ta không đủ rộng, nhưng, so với không có vẫn hơn…” Diệp Tường ‘tốt bụng’ an ủi một câu. Trong căn phòng giam hắc ám này, quan hệ giữa hắn với cô nương này trở nên hòa hợp hơn rất nhiều, không còn bất hòa như trước kia nữa.
“Declan… Ta thật sự rất sợ, sợ…cha ta sẽ…” Nói đến đây nước mắt Diane Lâm giống như hồng thủy làm vỡ đê, cuồn cuộn mà trào ra làm ướt một mảng lớn trên vai áo của Diệp Tường.
“Ô ô…” Bố Lỗ Khắc cũng khóc theo, hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi Diane Lâm.
“Ngươi khóc cái gì?” Diệp Tường bực bội hỏi tên ‘ăn theo’ kia.
“Lão đại, ta cũng giống như vậy…Ta…trên có mẹ già tám mươi tuổi phải nuôi, dưới có con thơ ba tuổi luôn kêu gào Lỗ Khắc cho ăn…Này, có thể cho ta mượn bờ vai của ngươi dựa một chút được không. A! Mỹ nữ, xin lỗi, sờ nhầm, a… Đừng đánh người, được rồi, đừng đánh vào mặt, ôi…”
“…”Nhờ một màn này mà hắc ám, trầm thấp cùng sự thất lạc quanh quẩn trong không khí giảm xuống vài phần, khiến cho mọi người nhẹ nhõm đôi chút. Nhưng mà, tên Bố Lỗ Khắc này không biết Ma pháp, như vậy phải làm sao đây? Liệu có thể tiêm gien huyết thanh của mấy pháp sư mang cấp bậc thánh cảnh kia không nhỉ? Liệu có hiệu quả không? Diệp Tường trầm mặc nghĩ biện pháp.
Lắc đầu cười khổ, hiện tại sinh tử còn không biết, vậy mà trong đầu hắn vẫn chỉ nghĩ tới chuyện muốn cải tạo sinh vật, không biết thể này có phải là ‘hết thuốc chữa’ mà người đời vẫn nói hay không nhỉ.
“
Lão đại, tên Pháp sư Vong Linh kia rất lợi hại đấy, làm sao mà ngươi lại chọc tới hắn vậy?” Bố Lỗ Khắc ở bên cạnh, thủ sẵn lỗ mũi và cái miệng cẩn thận bèn tò mò hỏi Diệp Tường điều hắn thắc mắc từ lâu. Từ lúc Pháp Tư sử thủ đoạn độc ác bức cung Diệp Tường, hắn đã muốn biết nhưng không dám vì thế luôn giả chết nằm trong đống rơm, ngay cả thở mạnh cũng không dám, hiện tại thoát khỏi hiểm cảnh hắn mới dám hỏi ra.
“Nói ra rất dài… Có cơ hội ta sẽ kể sau!” Diệp Tường trả lời theo kiểu ứng phó, rồi không thèm để ý tới hắn, chỉ quay đầu lại nhìn chăm chú vào Diane Lâm ở bên cạnh.
Diane Lâm ngồi ở một bên, hai tay ôm hai chân, cằm gác lên gối, ngồi ngẩn người…Mang theo loại vẻ đẹp u buồn trầm mặc, làm cho tim Diệp Tường bỗng nhiên đập mạnh.
“Cạch! Keng!” Cửa sắt ra vào từ đầu bên kia nhà tù lại mở, sau đó hơn mười tên thú nhân cầm theo cây đuốc, vũ khí xếp thành hàng đi đến, lúc này, không phải do Liêu Cách hay Pháp Tư dẫn đầu mà ngược lại, lại do đại vương tử thú nhân Đạt Merck tự mình xuất động .
“Đem tất cả bọn họ mang ra ngoài…” Ra lệnh một tiếng sau, lập tức, cửa nhà tù bên bọn Nạp Khắc mở ra, sau đó, năm sáu tên thú binh tràn vào, dùng vũ khí trong tay đem hai người bọn họ áp chế ra ngoài.
Bọn Diệp Tường ở bên này cũng bị tương tự như vậy, thậm chí còn thảm hơn, bởi vì hắn và Diane Lâm không được tự đi mà là bị vài tên thú binh khiêng đi ra ngoài.
“Này này, ta không quen bọn họ, đừng mang ta đi ra ngoài…” Bố Lỗ Khắc đang cố giãy dụa lần cuối.
“Hừ, tất cả bọn người đều sẽ vinh dự được mang đi nuôi chiến lang, đỡ lãng phí lương thực của bọn ta…” Đạt Merck cười lạnh, sau đó đi trước dẫn đường đi ra ngoài.
Lập tức, Bố Lỗ Khắc khóc rống lên giống như cha mẹ chết:
“Không phải chứ… Ta không muốn chết, đừng đem ta đi nuôi ma lang mà… Ta mới hai mươi, còn chưa lập gia đình, chưa có người thừa kế hương khói… Ta không muốn chết … Cầu các ngươi, các vị đại ca…”
“…”Nuôi ma lang? Diệp Tường vừa nghe thấy vậy, cũng cảm thấy tình hình dường như vô cùng nguy hiểm!