Quyển 3 - Chương 2: Bị tập kích ( thượng )!

Đoàn người Diệp Tường, cuối cùng cũng bò ra được từ trong tầng tầng lớp lớp tuyết dày, không khí buồn bực này làm cho hắn lại muốn mắng người một trận.

May mà trận tuyết lở này cũng không gây ra thương vong, cũng thật may là bọn hắn phát hiện sớm, chỉ là… toàn bộ lương khô cùng nước uống đều bị mất sạch, điểm ấy chính là nguyên làm cho Diệp Tường muốn chửi người một trận.

Đoàn người dần dần chỉnh đốn lại, đem đồng bạn cứu ra sau, lại tiếp tục giẫm lên lớp băng tuyết dày đặc đọng trên đường, hướng về phía mục đích ban đầu đi tới.

“Chúng ta cần tăng tốc lên, nếu không nhanh rời khỏi nơi này, thì khi khí trời tại dãy núi tuyết Đoạn Giáo Nhân này ấm lên, tuyết ở phụ cận sẽ rơi xuống, sớm muộn chúng ta sẽ gặp phải bão tuyết!” Diane Lâm trầm mặt nhìn qua không trung trên Tuyết Sơn đang cuồn cuộn hình thành từng trận mây đen dày đặc, nói, khí trời tại Tuyết Sơn này luôn luôn thay đổi bất thường.

”Này, đường này thật là con đường gần nhất sao?” Diệp Tường rất bất bình, nên buông lời nghi ngờ. Nếu sớm biết thì lúc trước đã không nghe lời của bà chằn này, cái gì mà đường này gần nhất? Từ đầu tới giờ chỉ thấy nguy hiểm nặng nề, hết gặp phải tuyết rồi đến tuyết lở, có trời mới biết sau đây sẽ gặp phải cái gì nữa! Diệp Tường nói như vậy chẳng qua cũng là vì cái mạng nhỏ của hắn mà tính toán thôi, muốn hắn thực vì Tam Vung đế quốc hiến thân sao? Nói đùa gì vậy chưa! Hắn chẳng qua cũng chỉ là một người xuyên việt (xuyên không) mà tới thôi, liên quan gì hắn chứ.

“Hừ! Nếu không vì ngươi, chúng ta sẽ bị mất mất hai ngày lương khô sao? Nhìn khí trời này thì tối thiểu nhất chúng ta cũng phải đi mất ba ngày nữa!” Lôi Khắc Tư ở bên cạnh cười lạnh, mỉa mai, tiểu bạch kiểm này trên đường đi luôn luôn đối với Diệp Tường gây hấn, tuyệt đối sẽ không để chút thể diện nào cho hắn .

“Đừng quên, ta mới là thủ lĩnh của đội ngũ này! Nếu làm cho lão tử không vui, lão tử liền trở về!” Diệp Tường cũng rất khó chịu nói.

Lúc này Diane Lâm đứng phía trước nghe xong lời này, lập tức tức giận quay đầu lại nhìn Diệp Tường đang ngồi trên lưng ngựa, tiếp theo đó bước như bay trên nền tuyết dày đặc tới trước ngựa của Diệp Tường, một nhát túm lấy Diệp Tường đang cuộn tròn trong thảm giữ ấm, hai mắt phóng hỏa như chuẩn bị muốn gϊếŧ người.

Diệp Tường đang ngoan ngoãn ngồi trên lưng ngựa, nào biết đâu chỉ với một câu nói như vậy lại khiến cho người “phụ nữ có chồng” này nổi điên lên, nguyên bản cái mông cùng tứ chi đang bình ổn ngồi ở trên lưng ngựa, liền bị “phụ nữ có chồng” một nhát kéo mất thảm, lập tức Diệp Tường liền theo quán tính mà từ trên lưng ngựa ngã về phía trước, té xuống mặt đất lạnh căm căm. Nhưng hắn cũng rất kịp thời mà kéo theo một cái đệm lưng cho mình!

“A!” Diane Lâm xử chí không kịp, liền bị cái tên lưu manh này từ trên lưng ngựa vật ngã xuống đất theo, thân thể tự nhiên theo quán tính mà hướng về mặt đất lăn xuống.



Hai người lập tức ôm làm thành một đoàn, không ngừng hướng mặt đất mà lăn, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, tư thế của hai người lúc này, ân, khi thì nam thượng nữ hạ, khi thì nam hạ nữ thượng, hơn nữa còn vuốt ve rất căng, làm cho mọi người xung quanh toàn bộ bất động, yên lặng nhìn xem một nam một nữ này đang tại trong đống tuyết giãy dụa, quay cuồng.

Diệp Tường bị nữ nhân này gắt gao ôm lấy thân thể, đầu óc đổi tới đổi lui càng nhanh muốn hôn mê, trong ngực lại đang ôm một thân thể nhu nhược ấm áp quả thực câu dẫn ra một đoàn hỏa tại thân thể phía dưới của hắn, hắn thật không nghĩ tới trời lạnh như vậy mà đệ đệ của hắn vẫn còn có năng lực mạnh mẽ của giống đực, vẫn còn có thể “Xảy ra hoả hoạn” cơ đấy .

Diane Lâm cũng đang sợ hãi muốn chết, bất thình lình xảy ra biến hóa làm cho nàng trở tay không kịp, một đôi tay gắt gao nắm lấy quần áo đối phương, hơn nữa miệng còn không ngừng a a kêu sợ hãi, hai người cứ giưc nguyên tư thế quái dị như vậy mà lăn qua lăn lại, đầu óc choáng váng quay cuồng một hồi lâu mới ngừng lại.

Đương lúc Diệp Tường tưởng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị cất lời khen mỹ nữ thần may mắn tỷ tỷ một tiếng, đột nhiên cảm giác được hai tay của mình bắt được một thứ gì đó mềm nhũn, Diệp Tường liền thận trọng cúi đầu xuống xem xét, lập tức đầu óc sung huyết, trong nội tâm càng kích động a, cái này… Chiêu này là bóp zú Long Trảo Thủ (ờ ờ, ta định đổi thành “khỉ trộm đào” nhưng nghĩ tới nên tôn trọng tác giả nên giữ nguyên), tại sao lại không cẩn thận dùng tới rồi?

Diệp Tường kích động, khiến tay run mà gãi gãi, Diane Lâm ở phía dưới sắc mặt lập tức hồng như quả táo chín mọng, giờ phút này nàng cũng xấu hổ chỉ biết yên lặng nhìn tên lưu manh này đang ngồi tại trên người mình mà giở trò.

”Ân, co dãn không sai…” Diệp Tường đầu nóng đầu bật thốt lên.

“Đi chết đi!” Diane Lâm lập tức nhấc giày lên, trực tiếp đem Diệp Tường đạp bay ra ngoài rồi nhanh chóng lùi lại phía sau vài bước.

Diane Lâm vô cùng tức giận, trừng mắt Diệp Tường, mắng: “Sắc lang!”

“Ta không phải cố ý!” Diệp Tường từ trong đống tuyết vội vàng bò lên, một bộ oan uổng vô cùng, vội vàng giải thích.

Không phải cố ý? Thì phải là nói, người này là cố ý? Mạch máu trên thái dương Diane Lâm bạo lộ rõ rệt, nàng nắm nắm tay, tựa hồ như đang cố gắng khống chế để không tùy thời mà sẽ bạo phát lửa giận, sợ rằng không kiềm chế được mà hạ sát tên lưu manh ở trước mắt này.

“A, ta là cố ý! Vừa rồi tuyệt đối không phải là chiêu “bóp zú Long Trảo Thủ” gì đó đâu, đó là thủ pháp mát xa tổ truyền của chúng ta, đối với nữ hài tử đang trong thời kì phát dục tuyệt đối có tác dụng rất lớn, giúp xúc tiến, kí©h thí©ɧ tăng trưởng…” Diệp Tường vô sỉ cực kỳ vội vàng giải thích, thủ pháp mát xa tổ truyền? Có ai gặp qua một thủ pháp mát xa xấu xa như vậy, vô sỉ như vậy mà là thủ pháp tổ truyền không? Chẳng lẽ tổ tông Diệp Tường là tú bà sao?



“Ngươi…Ngươi!” Diane Lâm run run vươn ngón tay chỉ vào mặt Diệp Tường, tên lưu manh này thật sự quá bỉ ổi, nàng bị tức giận tới mức sắc mặt lúc xanh lúc đỏ lúc đen lúc trắng, không nói nên lời nửa câu.

Lôi Khắc Tư cũng vội vàng xuống ngựa đến bên cạnh Diane Lâm, sắc mặt ngưng trọng đứng nhìn Diệp Tường, đương nhiên, Diệp Tường căn bản không để ý tới hắn, đứng thẳng người lên, phủi phủi tuyết bám trên.

“Tiểu tử, ta muốn quyết đấu với ngươi!” Lôi Khắc Tư vừa nói xong cũng làm cho Diane Lâm sắc mặt nao nao.

“Đừng, Lôi Khắc Tư, hay là chúng ta đi trước a!” Diane Lâm dù sao cũng không muốn hai nam nhân này vì chính mình mà tranh đấu, dù sao tất cả mọi người đều có chung một mục đích là đi cứu người. Đương nhiên, không phải là nàng không biết hai người này nhìn đối phương không thuận mắt đã rất lâu rồi.

“Lão bản, hắn nói muốn quyết đấu với ngươi!” Đạt Cổ gãi gãi đầu, nhìn lão bản của mình, Ô Ô đang bị thú nhân này khiêng trên bả vai, cũng khá may là vừa rồi nhóc này không có cùng Diệp Tường ở cùng một chỗ, bằng không, Diệp Tường sẽ gặp phiền phức lớn.

“A, quyết đấu a? Ngươi đã đạt được cấp bậc nào của Nguyệt cấp rồi?” Diệp Tường híp mắt nhìn tiểu bạch kiểm này hỏi, “Ngô, ngươi nói muốn cùng lão tử đánh, ta liền phải đánh với ngươi sao? Ngươi cho rằng ta ngu ngốc đến vậy sao!”

“Ngươi…” Lôi Khắc Tư tức đến cắn răng chuẩn bị rút kiếm muốn xông tới, thật may là hai gã quan viên hộ tống ở phía sau lưng Javier cùng Độc Phàm vội vàng chạy xuống, kịp thời kéo lại Lôi Khắc Tư đang muốn bạo tẩu.

“Đều là người của Tam Vung đế quốc, mà hiện giờ lại tiến hành nội đấu như thế này tuyệt đối không thích hợp chút nào đâu!”Nam nhân trung niên tên Độc Phàm đảm đương vai trò nhà phân tích thiệt hại, nói.

Javier mập mạp bên cạnh cũng vội vàng gật đầu phụ họa nói: “Đúng vậy a, đúng vậy a, cái này, Lôi Khắc Tư thiếu gia, ngươi xem, nơi đây không nên ở lâu, vẫn còn ở lại nơi này, chúng ta phỏng chừng sẽ gặp phải bão tuyết đó!” Mập mạp nói xong, còn chỉ chỉ về phía trên không cao cao của Tuyết Sơn đang dày đặc mây đen nhấp nhô, chậm rãi khuếch tán.

“Hừ!” Lôi Khắc Tư xoay người rời đi, Diane Lâm tự nhiên cũng liếc trắng Diệp Tường một cái, đương nhiên ánh mắt này không phải là loại mập mờ “liếc mắt đưa tình”, mà là tức giận! Đúng! Chính là kiểu “hung ác có thừa”, hận không thể lóc thịt lột da, sau đó đuổi theo Lôi Khắc Tư.