Tiếp theo đó, một đôi chân trắng noãn như ngọc thong thả bước tới, nhưng làm cho Diệp Tường kinh ngạc hơn là…đối phương lại là…
-”Ô Ô?”
Đúng vậy, đứng ở cửa ra vào đúng là Ô Ô, hơn nữa là một Ô Ô đã trưởng thành một cách thành thục. Một đầu tóc vàng như nước hồ được nắng chiếu xuống giữa trưa mang sắc hoàng kim nhu hòa xinh đẹp rủ xuống phiêu phiêu tại sau đầu, nguyên bản khuôn mặt tinh sảo vô cùng, giờ phút này càng biến thành khuynh thành tuyệt sắc, trên mặt vẫn là biểu lộ lãnh đạm, yên lặng đứng nhìn Vong Linh pháp sư đang giãy chết. Bởi vì dáng người của nàng thành thục, đầy đặn làm cho nguyên bản quần áo nhỏ bé bị rách toạc, hai phần ba đôi bồng đảo đầy đặn vì vậy mà toàn bộ lộ liễu đi ra, chỉ nhờ có chút áo choàng mới che chặn được hai khỏa hồng mai màu đỏ trước ngực, hơn nữa một đôi đùi đẹp thon dài phía dưới mặc cực không tương xứng với bộ đồ ngủ, đại bộ phận đều không tránh thoát được cặp mắt đói khát kia của Diệp Tường, suy nghĩ cầm thú của hắn đang suy nghĩ, như thế nào mà bộ váy này không bị xé rách toàn bộ a? ( cầm thú, quá cầm thú!!!!!)
-”Tử Vong Thâm Uyên!” Vong Linh pháp sư thật sự chịu không được ánh mắt lạnh như băng của đối phương, đây là một loại ánh mắt ngạo nghễ, khinh thường hết thảy, hiển nhiên là đang trêu tức, hiển nhiên là đang đùa bỡn hắn, trong lòng của hắn không hi vọng có người xuất hiện mà so với chính mình càng cường đại hơn.
Lập tức một đám tử khí màu đen bay qua, không, là bốn, năm, sáu đám, xung quanh Ô Ô bốn phía cao thấp cũng đang bắt đầu triển khai một đám tử khí màu đen bay qua, hơn nữa trong phòng có một ít trang giấy, còn có mấy cái chai tức thì liền bị những đám tử khí này hút vào toàn bộ, Diệp Tường cũng suýt nữa bị hút vào trong đó, may mắn là hắn nhanh chóng bắt được một sợi dây treo giống như sơi dây treo cổ tự tử ở cửa sổ.
Đây là một thiên cảnh (cảnh giới của trời, rất cao), là cấp cao nhất của Vong Linh pháp thuật, hiển nhiên, Vong Linh pháp sư đây là đã cắn răng mài mòn pháp lực của chính hắn để liều mạng duy trì lấy “Tử Vong Thâm Uyên” này, đây cũng là cảnh giới thực lực cao nhất của hắn, nguyên bản hắn nghĩ muốn triệu hồi Hoán Cốt Long (bộ xương rồng), nhưng là hắn nhớ đến hai cái khô lâu của mình vừa rồi, phỏng chừng có triệu Hoán Cốt Long đi ra cũng chỉ có bị động mà bị đóng thành một khối băng mà thôi.
Ô Ô đứng y nguyên ở đó, thờ ơ đứng ở trung tâm của đám tử khí màu đen kia, có không ít lông tơ của chiếc gối cùng trang giấy dính kèm theo, lẫn lộn hướng bốn phía xung quanh nàng bay vào, đồ ngủ cùng áo choàng của nàng cũng bị quét phiêu động, mái tóc vàng kia cũng bị cuộn sóng đong đưa, nhưng nàng, vẫn y nguyên như vậy, lạnh như băng nhìn chằm chằm vào gã Vong Linh pháp sư, dường như nguy hiểm này đối với nàng căn bản là không có ảnh hưởng gì.
-”Hừ, không thể có người ở phía trên ta! Tử! Các ngươi đều phải chết hết cho ta!” Vong Linh pháp sư phát điên, liều mạng đem toàn bộ pháp lực của bản thân thi triển, lập tức toàn bộ đám tử khí màu đen kia nhẹ nhàng trôi nổi bồng bềnh như trước, nhưng không chỉ có vậy, chúng ngày càng trướng dần ra trở thành một vòng tròn to, lực hút ngày càng lớn, ngay cả cái bàn cũng chậm rãi bị hút vào…
Vào thời khắc này, Ô Ô chỉ nhẹ nhàng giơ lên một cánh tay như cánh hoa sen trắng nõn, lập tức, một đoàn bông tuyết xen lẫn gió lốc gợi lên, chậm rãi theo lòng bàn tay của nàng chuyển khai dời đi chỗ khác, hơn nữa càng chuyển động càng lớn, lập tức theo bàn tay Ô Ô nhảy xuống, đem Ô Ô quấn quanh tại bên trong trận gió lốc băng tuyết này.
-”Không! Không có khả năng… Không có khả năng!” Vong Linh pháp sư nhìn thấy ma pháp của Ô Ô, hiển nhiên là bị kinh hãi đến tình trạng khó có thể tin, “Đây không phải là cảnh giới của người, không có khả năng…”
Trong gió lốc, bông tuyết phiêu động, bỗng nhiên, theo trong gió lốc bay ra vô số Băng Lăng (mũi tên băng)!
Hưu! Hưu! ——
“Cách! Cách! Phanh! Đinh! Đinh ——” Băng Lăng đem trọn cái gian phòng bắn thủng , có không ít Băng Lăng còn trực tiếp bắn thủng vách tường, chui cả vào trong vách tường, Diệp Tường tránh ở sau cái bàn, phía trước bàn nghiễm nhiên cắm hơn mười Băng Lăng, xem ra khi nha đầu Ô Ô kia bạo tẩu đứng dậy, chính là lục thân không nhận, suýt nữa một cây Băng Lăng đem tiểu JJ o0o (chỗ nhạy cảm) của hắn cắt đứt, dọa hắn mồ hôi lạnh chảy ra như tắm.
Băng Lăng vẫn y nguyên theo bốn phía trong gió lốc nhấp nhô, nhanh chóng bắn ra, trước mặt Vong Linh pháp sư xuất hiện một đám khói màu đen thẫm gắt gao ngăn cản thế công kích như thủy triều kia.
Đột nhiên, gió lốc của Ô Ô ngừng lại, trong lòng bàn tay Ô Ô vừa nhấc, một cỗ bông tuyết khổng lồ nương theo một cỗ gió lốc hướng về phía Vong Linh pháp sư cuốn qua.
“Phanh! A!” Cửa sổ thủy tinh từ lầu hai rơi xuống đất, lập tức làm áo choàng nâu đen của Vong Linh pháp sư xé nát, mà hắn cũng bị gió lốc cuốn bay ra ngoài.
Lập tức Ô Ô xoay người lại, mắt lạnh nhìn Diệp Tường, hiển nhiên cũng mang theo một cỗ địch ý, nhưng chỉ là hơi hơi một chút, tiếp theo Ô Ô liền hôn mê bất tỉnh, ngã xuống mặt đất, hôn mê, mà thân hình của nàng cũng gấp gáp, nhanh chóng thu nhỏ lại, chậm rãi biến thành bé con của Diệp Tường ngày xưa đáng yêu vô cùng mà cũng rất quen thuộc.
-”Ô Ô…” Diệp Tường vội vàng cầm một cái thảm trên giường , bao lấy bé, tuy, tuy trong lòng của hắn rất muốn nhìn một chút thân thể Ô Ô sau khi biến hóa có cái gì bất đồng hay không, khụ, khụ, nhưng là, ngẫm lại, hay là khắc chế ý niệm xấu xa vô cùng này ở trong đầu a.
Mà tại hành lang đại sảnh ở lầu một, tráng hán Ba Cát cầm đại kiếm nghi hoặc nhìn thoáng qua hướng Vong Linh pháp sư biến mất cái, lông mày cũng nhíu lại.
Mà đối diện hắn là một cái tường gạch, ngói đã nát vụn gạch thì chất đầy thành đống (tường gạch của trung quốc ngày xưa có lợp ngói ở trên bờ thành giống như người Việt cắm mảnh sành ở đầu bờ tường để chống trộm vậy), mội bàn tay lớn đẩy ra một đống tấm gạch, sau đó “Cách cách!” Một tiếng, Đạt Cổ mặt mũi tràn đầy vết thương đang đổ máu đứng lên, Lang Nha bổng của hắn đã hoàn toàn bị đại kiếm của đối phương chém thành hai nửa, mà trong tay hắn cầm, chính là nửa thanh còn lại, trên thân thể có hơn mười đạo vết thương lớn nhỏ không đều, tất cả vẫn đang chảy máu, mặt hắn đã bị biến dạng, sưng vù đến nỗi không thể nhận ra nữa.
-”Hừ, nhìn không ra ngươi vẫn còn có thể chịu đựng được cơ đấy!” Ba Cát trào phúng nói.
Đạt Cổ cử động thân thể đầy vết thương, trên miệng vết thương vẫn còn đang nhỏ giọt từng giọt từng giọt máu xuống mặt đất, nhưng vẫn kiên định lặp lại câu nói trước đó, tuy rằng đã có chút mơ hồ: “Ta đã nói… Qua… Ngươi… Không thể bước lên trên… thang lầu …này nửa bước!”
Ba Cát híp mắt nhìn chằm chằm vào tên bán thú nhân trước mắt này, hiển nhiên đã làm cho hắn cảm thấy thú vị, làm cho hắn không cách nào bỏ qua được, rốt cuộc là vì cái gì mà làm cho hắn chấp nhất như vậy? Là lòng trung thành? Hay là… Hiển nhiên Ba Cát cảm thấy có chút kính nể tên thú nhân ở trước mắt này, thực lực của hắn xem như mới vượt qua “doanh Nguyệt cấp” (cấp thấp nhất trong Nguyệt cấp), chính là, hắn lại dựa vào tinh thần không sợ chết, liều mạng ngăn trở chính mình.
-”Hừ, vậy thì… Ta sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục a!” Ba Cát nâng đại kiếm trong tay lên lạnh lùng cười nói, tuy là kính nể, nhưng hắn cũng chán ghét những kể ngu muội chấp nhất! Hơn nữa đó còn là kẻ yếu cố chấp.
-”Ba Cát, rút lui! Đế quốc quân đang đến đây!” Nngười vừa nói chuyện chính là con chuột vừa mới bò trên đại sảnh, hiển nhiên là tên Đức Lỗ Y lúc trước, giờ phút này quan sát tỉ mỉ lại mới thấy, con chuột này rõ ràng thiếu mất một nửa cái lỗ tai, chẳng lẽ hắn cũng giống như lão pháp sư gặp phải cường địch rồi?
Ba Cát nắm Đức Lỗ Y đang trong hình dạng con chuột Âu Nạp Tang lên , dưới chân tỏa ra đấu khí, ngay lập tức một cỗ kim sắc đấu khí (đấu khí màu vàng) giống như một luồng ánh sáng chạy ra khỏi phủ tử tước của Diệp Tường, nhảy lên nhẹ nhàng thoải mái, tại đỉnh các tòa nhà tại đế đô nhảy qua lại, sau đó liền biến mất vào trong đêm tối…
Mà Đạt Cổ ở trong đại sảnh, thấy đối phương đi rồi, liền loạng choạng thân thể, ầm ầm ngã trên mặt đất, trước khi hắn ngã xuống đất, mơ hồ nghe thấy được tiếng vũ khí cùng tiếng bước chân dồn dập ở ngoài cửa, đây chắc hẳn là thành vệ quân tiến đến, nguyên bản trong tay đang nắm chặt một nửa thanh Lang Nha bổng cũng liền buông lỏng ra, trong tay hắn tràn ngập toàn là máu tươi, thật sự hắn mệt chết đi, toàn thân đau đớn làm cho hắn nói không ra lời, tiếp theo đó Đạt Cổ hoàn toàn mất đi ý thức…
—–Đây là lời của tác giả Đường Quả Cái—–
Trong này, ta phải nói vài lời, khụ, cái việc lợi dụng máu lấy ra huyết thanh, gien là điều tự tưởng tượng, không có thật ở ngoài đời (YY), mặc dù không có máy móc phức tạp, to lớn, nhưng là, tiểu thuyết dù sao cũng là tiểu thuyết, hơn nữa là tại dị giới, nếu như nói là ở hiện đại, tiểu thuyết của ta phỏng chừng là rất cặn bã, ân, ta không phải đệ tử của sinh vật học, hết thảy tri thức kỹ thuật sinh vật trong quyển sách này cùng sự thật là khác xa nhau, hết thảy chỉ do hư cấu, nếu như độc giả cảm thấy ta viết như vậy là không đủ chuyên nghiệp, được rồi, ta thừa nhận, tri thức về sinh vật của ta rất cặn bã, không chuyên nghiệp, nhưng là, ta không phải viết sách giáo khoa, nếu các ngươi cảm thấy ngươi chuyên nghiệp, mời chính bản thân các ngươi tự viết nên một quyển tiểu thuyết chuyên nghiệp a, Tiểu Bạch văn của ta, ân, đã bị các ngươi nói thành nhược trí tiểu thuyết, ta cũng đành nhịn, nhưng là nếu các ngươi mắng độc giả của ta là SB(Ngu lắm), là nhược trí, thì ta không muốn nói bất cứ cái gì nữa, nhìn những lời mắng chửi của người bình luận sách, làm cho ta cả một thời gian không thể viết nổi một chữ, rất lấp, rất buồn bực, ta cũng vậy đối với những lời mắng chửi độc giả của ta , ta rất tức giận, ý kiến tốt, thậm chí là đúng trọng tâm ta đều tiếp nhận, nhưng là, mắng chửi người độc giả, ta chỉ nói với các ngươi một chữ: cút!
Lão tử thích làm sao thì viết như thế, Tiểu Bạch văn thì làm sao vậy? Ta làm cho thích, cho độc giả bằng hữu xem, không phải chuyên môn cho ngươi một người xem !