Đạt Cổ ở trong một thành nhỏ nghèo nàn ở phía nam đế đô, tuy ở trong đế đô cuộc sống của người dân không tệ, nhưng ở trong xóm nghèo này người dân đa số là người nghèo từ các vùng khác tới, nên tự nhiên cuộc sống nơi đây không thể bằng ở trong thành được, hơn nữa, dân ở đây tập hợp đủ mọi loại người hỗn hợp. Về cơ bản là rất hỗn tạp, lộn xộn.
Đạt Cổ xuyên qua mấy cái ngõ nhỏ, đi đến một gian nhà rách mướp, bên ngoài còn phơi hỗn tạp một đống quần áo vá víu đủ các thể loại.
Đạt Cổ đẩy cánh cửa lung lay như sắp đổ ra, từ trong gian phòng tối tăm truyền đến một tiếng ho khan, Đạt Cổ vội vàng bước nhanh vào bên trong.
-”Mẫu thân, thân thể người thế nào rồi? Con sẽ đi nấu thuốc cho người ngay bây giờ!” Đạt Cổ hướng tới một lão nhân gầy như que củi đang nằm ở trên giường quan tâm, lo lắng hỏi.
-”Khụ khụ… Đạt Cổ, hôm nay đi tìm việc thế nào rồi?” Mẫu thân Đạt Cổ hữu khí vô lực (yếu ớt, suy yếu) hỏi, hai mẫu tử bọn họ tháng trước mới đến đế đô, nên hiện giờ tất nhiên là không có tiền, mà mẫu thân của Đạt Cổ lại mang một thân đầy bệnh tật, nên tự nhiên là Đạt Cổ phải đi tìm việc khắp nơi để kiếm tiền mua thuốc cho mẹ của mình, chính vì thế hắn đã phải thường xuyên nhịn đói.
-”Mẫu thân, Con tìm được việc rồi! Ngày mai sẽ bắt đầu đi làm, đại khái có thể có đủ tiền để mua thuốc giúp ngươời chữa bệnh!” Đạt Cổ có chút hưng phấn cùng vui vẻ, một bên vừa nấu thuốc vừa chia xẻ cùng mẹ của mình .
-”Đừng, tiền ngươi kiếm được đừng dùng để mua thuốc nữa, để mà mua cơm ăn đi, nhìn ngươi, đều gầy thành như vậy rồi!” Lão mẫu thân nói đến đây, nước mắt đã lưng tròng, càng thấy thương cho đứa con này của mình.
-”Không có việc gì, mẫu thân. Declan tử tước kia đã đáp ứng cho ta ba quan tiền, tiền lương một tháng, xem ra hắn là một quý tộc tốt.” Đạt Cổ hào hứng tiếp tục nói.
“Ừ!” Lão mẫu thân gật gật đầu, sau đó lại là một hồi kịch liệt ho khan.
Mà vào đúng lúc này.
“Thùng! Thùng!” Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa kịch liệt.
-”Ai đó?” Đạt Cổ quát, vội vàng đi ra ngoài.
Vừa mới ra tới cửa, bụng Đạt Cổ đã bị một loạt gậy gộc vung tới đập trúng , Đạt Cổ cắn răng chịu đau, sau đó hắn lại cảm thấy trên đỉnh đầu có một trận gió thổi qua, hiển nhiên là do đối phương lại nâng gậy gộc lên hướng đầu của mình đánh tới.
Đạt Cổ đưa tay ra bắt được một cây gậy gộc đang rơi xuống đầu hắn , ngẩng đầu nhìn người tới một cách rõ ràng, người nắm cây gậy chính là một gia hỏa cao gầy, mặc một thân trang phục lưu manh, sau lưng bốn phía còn đứng bốn năm đại hán, đều là dáng vẻ lưu manh.
-”Các ngươi là ai?” Đạt Cổ thấp giọng hỏi, hiển nhiên là đối với một bọn người vừa gặp mặt đã vung gậy đánh người này không có chút cảm tình gì.
Tên thanh niên bị nắm chặt gậy gộc kia nghĩ muốn kéo cây gậy của mình về, nhưng là khí lực của Đạt Cổ quá lớn, căn bản là hắn kéo không được.
-”Ngươi chính là Đạt Cổ?” Tên thanh niên kia buông một câu hỏi tượng trưng, về cơ bản là đã nắm chắc danh tính của người đối diện.
-”Đúng!” Đạt Cổ đáp.
-”Hừ, ngày hôm qua tại đầu đường, chính là ngươi đã đả thương tiểu đệ của ta?” Tên thanh niên kia quả nhiên là vì tiểu đệ của mình mà tìm tới để trả thù.
Đạt Cổ nghe xong lời này, hồi tưởng, ngày hôm qua tại đầu đường, quả thật mình có đem một tên lưu manh cướp bóc bắt lại, chỉ là hắn thật không ngờ sau lưng tên lưu manh đó còn có người làm chỗ dựa cho hắn.
-”Các ngươi muốn thế nào?” Đạt Cổ quét mắt nhìn một đám đám người trước cửa, hắn cũng không sợ đánh nhau, chỉ là sợ quấy nhiễu tới mẫu thân.
-”Hừ. Muốn thế nào? Ngươi đền cho chúng ta ba mươi kim tệ là xong việc a!” Tên đầu lĩnh kia cười xảo trá nói.
-”Không có tiền!” Đạt Cổ thành thật đáp.
-“Cái gì? Không có tiền?” Tên đầu lĩnh nghe xong lời này liền nhếch mép cười, “Không có tiền, vậy thì…” Còn chưa nói xong, tên thanh niên kia đã nhấc chân hướng l*иg ngực Đạt Cổ đá tới, nhưng cơ thể Đạt Cổ cường tráng nên đã triệt để đem tên thanh niên kia bắn ra ngoài.
-”Còn không lên cho ta?” Tên đầu lĩnh nhóm lưu manh ôm chân nhảy lui về phía sau, hướng vài tên tiểu đệ đang ngây ngốc giận dữ hét lên.
Lập tức vài người chen chúc xông lên, nhưng Đạt Cổ trong tay đã cầm một cây gậy lên hướng hai tên đánh tới, lập tức hai vị nầy bị nện bay đi ra ngoài, đối với một tên gia hỏa khác ở phía bên tay phải chính là một cước đá tới, trực tiếp đá vào bụng khiến hắn phải ôm bụng quỳ xuống đất rêи ɾỉ, mà đối với một tên ở bên trái Đạt Cổ đã trực tiếp cho hắn một chưởng thiên ma lưu tinh quyền làm cho hắn cùng số phận bay đi ra ngoài như hai tên trước đó, sau đó lại một gậy đập bay ra ngoài, trực tiếp đánh trúng một người trong bọn hắn, còn một tên khác đã bị dọa không dám xông lên.
-”Rút lui!” Tên đầu lĩnh cắn răng hô, lúc ra đi còn vứt xuống một câu, “Ngươi chờ đó, người Hắc Thiên Sát chúng ta cũng không phải chỉ có bây nhiêu đây đâu! Hừ!”
Đạt Cổ cũng lười truy, vì tại lúc này, mẫu thân hắn đã ở bên trong hỏi: “Đạt cổ, bên ngoài có chuyện gì vậy?”
-”Không có việc gì đâu ạ! Vừa rồi có một đám cẩu cắn người lung tung thôi…”
…
…
Ngày hôm sau, Đạt Cổ đúng giờ hẹn đến phủ tử tước Declan, nhà này là một khu nhà cấp cao bình thường như bao nhà của các quý tộc khí phái khác, nghe nói đó là do tử tước Declan dùng thủ pháp thần kỳ, cứu lão hoàng đế bị ám sát trọng thương, đến mức đe dọa tới tính mạng ban cho, tâm tình Đạt Cổ có chút bất an, nhưng cũng có chút cao hứng cùng hưng phấn hỗn tạp, bởi vì hắn có thể kiếm tiền để cho mẫu thân chữa bệnh .
Mà khi Đạt Cổ tiến đến, giao cho người đưa tin của phủ tử tước phần lý lịch sơ lược sau, tiếp theo liền được người dẫn tới hậu hoa viên của phủ tử tước xếp hàng, giờ phút này đứng ở trên cỏ đã tụ tập mấy chục người, chắc hẳn những người này chính là những người được thông qua trong buổi phỏng vấn ngày hôm qua a, Đạt Cổ cũng đi vào trong đám người đó, cùng đợi an bài công tác tiếp theo.
Một lúc sau, Declan mang theo một người mặc khôi giáp kỵ sĩ đúng theo tiêu chuẩn đi tới, cách ăn mặc theo đúng tiêu chuẩn quân nhân làm cho không thiếu người mới vừa rồi ồn ào thảo luận lập tức biến thành an tĩnh.
-”Rất tốt, đều đã đến đông đủ!” Diệp Tường thoả mãn gật đầu, đại khái điểm danh qua vài người, những người này đại khái chính là thành viên tổ chức vệ đội của chính mình sau này a.
-”Nạp Khắc, nói cho bọn hắn điều lệ của phủ tử tước, còn có, ngay lập tức tổ chức huấn luyện!” Diệp Tường đối với Nạp Khắc ở một bên phân phó, Nạp Khắc chính là người bị Diệp Tường đào tới từ chỗ lão hoàng đế, hắn dùng biện pháp gì,như thế nào có thể đem một người đã gần tiếp cận doanh Nguyệt cấp kỵ sĩ đào tới, không người nào biết cả.
-”Hiện tại các ngươi mới chỉ là thử việc, bắt đầu từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ tiếp nhận việc huấn luyện rồi khảo hạch, nếu không hợp cách (đạt tiêu chuẩn hết thảy đều bị đào thải ! Ta chỉ muốn dùng người có năng lực , bắt đầu từ hôm nay ta sẽ là huấn luyện viên của các ngươi, mà thuộc hạ của ta sẽ phụ trách khảo sát đối với thành quả huấn luyện của các ngươi, tiếp theo đó, khụ khụ, sẽ báo cáo cho lão bản!” Nạp Khắc nói xong hướng phía Diệp Tường nhìn nhìn, hắn cũng cảm thấy rất kỳ quái, tử tước đại nhân này sao lại yêu cầu mình gọi hắn lão bản, mà không phải đại nhân a.
-‘’Ta hy vọng ,hôm nay, các ngươi nhiều người như vậy đến nơi đây, đến cuối cùng lưu lại cũng là nhiều người như vậy!” Diệp Tường nói xong lời này, liền xoay người rời đi, còn lại giao cho Nạp Khắc, dù sao Nạp Khắc xác thực là một quân nhân điều binh khiển tướng a, mướn hắn làm bảo an của mình, làm đại đội trưởng đội bảo vệ , xác thực là quá anh minh rồi, tạ ơn nữ thần. nhưng, lão hoàng đế chết tiệt, đã buộc hắn phải giao ra năm mươi vạn thuế, đã vậy còn phải vào trong triều làm quan nữa, làm quan gì trước mắt vẫn còn chưa có sắp xếp xuống nữa, đây cũng là một cái giá lớn mà Diệp Tường phải trả giá cho việc đào trộm góc tường a…