Edit : Dạ
Beta : kunb0s2toma
———
-”Do Gien cải tạo!” Diệp Tường chỉ nói ra bốn chữ, nhưng, đã là trọng điểm.
-”Do Gien cải tạo?” Tây Na nghe Diệp Tường nói ra bốn từ, càng cảm thấy “văn sở vị văn” (lạ lẫm, mới nghe lần đầu, nghe thấy những điều chưa hề nghe qua bao giờ), nhưng là, khi nàng nhìn thấy Diệp Tường thần kỳ đem gien của một con chó, rút ra, tiêm vào một con Tam Giai Cát Hùng (gấu ba đầu), nàng đã hoàn toàn bị cái thủ pháp thần kỳ này làm cho cho rung động triệt để rồi, mà nguyên bản là tánh khí táo bạo cát hùng, trong khoảng khắc đã biến thành một sinh vật dường như hoàn toàn mới, so với con chó nhỏ còn muốn ngoan hơn, nhiệt tình hơn, lè lưỡi liếʍ liếʍ tay của Diệp Tường.
-”Rất thần kỳ đúng không?” Diệp Tường nhìn ra Tây Na đang vô cùng kinh hãi cùng hưng phấn.
-”Sau này sẽ càng ngày càng thần kỳ hơn nữa !” Diệp Tường buông xuống một câu, sau đó vứt ống kim xuống dưới, vỗ vỗ tay đi ra khỏi phòng thí nghiệm, nhưng là mới vừa đi đến cửa, lại quay đầu lại nhắc nhở Tây Na một câu.
-”Gian phòng của ngươi ở tại phía tây, ở ngay bên cạnh gian đầu tiên!” Nói xong Diệp Tường triệt để đi ra ngoài, không hề quay đầu lại xem Tây Na. Hắn còn phải đi xem sinh ý của cửa hàng vật nuôi hôm nay tiến triển như thế nào a, còn có đợi Ô Ô tỉnh, còn phải giới thiệu cho cô bé “Công nhân viên” mới tiến vào phủ đệ hôm nay nữa, sau này bé hẳn là cũng không cần phải một người ngồi một mình ở nhà ngốc tịch mịch sợ hãi nữa. Nghĩ đến dây hắn cao hứng huýt sáo.
…
…
Buổi tối tại thời điểm ăn cơm, nguyên bản bàn ăn rộng rãi đã nhiều hơn một người không nói, mà đầu con lừa kia cũng cực độ vô sỉ ở một bên đến ngồi cùng bọn người Diệp Tường còn ngang nhiên tranh nhau bữa tối cùng bọn họ.
Mà Ô Ô lại tựa hồ rất yêu mến đầu con lừa này, mới không tới thời gian nửa ngày, cô bé đã yêu mến cưỡi trên người con lừa vô sỉ kia, đương nhiên, còn không ngừng rút roi trong tay Diệp Tường ra, sau đó thật lớn tiếng cùng Diệp Tường kháng nghị nói như vậy là ngược đãi “công nhân viên”, rơi vào đường cùng, Diệp Tường lại phải bồi thường cho “hắn”( tức đầu con lừa vô sỉ kia),bằng cách đồng ý điều kiện cải thiện thức ăn cùng cuộc sống cho “tân nhân viên”, nhưng điều kiện tiên quyết là đồ bốn chân kia phải thường xuyên chơi cùng Ô Ô.
Mà về phần mỹ nhân Tây Na, sau khi chuyển vào làm trợ thủ cho Diệp Tường, càng làm cho Matt ôm uất hận mà mắng to: trời không có mắt, chính mình tốt xấu gì lớn lên so với hắn vẫn là đẹp trai hơn một chút, một chút, vậy mà không có lý do gì có một mỹ nữ từ trên trời rơi xuống lại đưa đến bên cạnh hắn làm trợ thủ, đối với Tây Na-một “Hung khí” đối với nhân gian như vậy, làm cái mũi của Matt suýt chút nữa cũng cầm giữ không được mà vinh quang đổ máu, nhưng là, dù sao cũng là cao thủ tình trường nhiều năm, hắn vẫn là nhịn xuống được.
Mà cái lão cáo già Ni Mạc Khắc, từ sau khi trở thành cổ đông cùng Diệp Tường làm ăn sau, mỗi ngày đều tới nhà của Diệp Tường ngồi ăn cùng, đã ăn bám thì chớ lại còn ngụy biện rằng, Ô Ô là cháu gái nuôi của hắn, hơn nữa, hắn cùng Tây Na cũng có nhận thức, hơn nữa….còn có rất nhiều cái hơn nữa thuộc cùng một dạng như trên để ngụy biện cho việc lão tới ăn trực mỗi ngày, việc này cũng dẫn phát Diệp Tường cùng Matt hoài nghi có phải cái cáo già này hay là đã từng cùng Tây Na có một mối quan hệ mờ ám?.
Mà thời điểm khi màn đêm buông xuống, Diệp Tường vẫn ở trong phòng thí nghiệm cho tới khi trời sáng, mà Tây Na nghiễm nhiên chính là một tên cuồng thí nghiệm, Diệp Tường cũng đành chỉ cách mình như thế nào cải tạo, như thế nào lợi dụng những vật kim loại trong rương dụng cụ mang theo từ Địa Cầu tới để cải tạo ma thú.
Diệp Tường nhìn Tây Na ở trong phòng thí nghiệm bận rộn , không khỏi nhớ tới thời điểm lúc trước chính mình học ở trường, lúc đó chẳng phải là nhờ dựa vào sự cố chấp cộng với nhiệt tình nghiên cứu mới làm cho chính mình phá tan từng tầng từng tầng cửa ải khó hay sao?
Tuy chính mình sau khi xuyên không, đi vào dị giới sau tuy cũng có lúc là phải thức đêm làm thí nghiệm, nhưng, cùng trước kia có lẽ đã là bất đồng, ở trong này hắn phải học được cách nuôi sống chính mình, so với mộng tưởng trước kia càng cách càng xa, có lẽ, con người sẽ luôn theo hoàn cảnh biến hóa mà thay đổi chính mình, chỉ có như vậy mới có thể thích ứng được với sự đào thải, sàng lọc cực nhanh của xã hội.
Diệp Tường cũng lười đi ngăn cản Tây Na, đối với một người đồng hành, sự tôn kính chính là tùy theo nàng mà đi, không ngăn cản hay gây khó dễ, mà Ô Ô cũng đang lôi kéo chính mình, rất rõ ràng, ý tứ chính là muốn Diệp Tường kể chuyện cổ cho nàng nghe, Diệp Tường sờ sờ đầu của tiểu nha đầu này, suy nghĩ tựa hồ cũng nên tìm cho bé một thầy giáo, dù sao chính mình cũng quá bận rộn, không thể dạy bé quá nhiều điều cần biết.
Vì dỗ nha đầu Ô Ô kia ngủ, Diệp Tường đã kể cho bé nghe câu chuyện về tượng gỗ mũi dài(câu chuyện về con rối gỗ mỗi khi nói dối cái mũi của nó sẽ dài ra), còn đặc biệt cường điệu, nói nếu nói dối cái mũi sẽ dài ra, làm hại nha đầu kia còn không tự giác sờ sờ lên cái mũi của mình, làm Diệp Tường bật cười mà đưa tay ra sờ sờ đầu bé, thật vất vả, rốt cục cũng đem nha đầu kia dụ dỗ ngủ ngon.
Tại lúc Diệp Tường vừa đóng cửa lại đi ra khỏi phòng.
“Gru! Gâu! Gâuuuu!!!…” Hơn mười con chó không hẹn mà cùng sủa lên, toàn bộ đồng loạt hướng một cái bóng đen phía hậu hoa viên đuổi tới.
-”Khốn kiếp ! Lại có trộm!” Diệp Tường chửi nhỏ một câu, tiện tay quơ lấy băng ghế trong đại sảnh, im ắng đánh giá mọi nơi trong đại sảnh.
Diệp Tường cảm giác đại sảnh này yên tĩnh có chút thái quá, phải nói là quá mức bình tĩnh, trong tay cầm theo băng ghế ,tay không chủ động mà càng thêm vững vàng túm ở đằng chân.
Cửa sổ thủy tinh mở ra, có chút gió đêm thổi vào, phủ lên bức màn màu trắng làm nó lay động, tình cảnh này Diệp Tường chính là đã thấy nhiều ở trên phim, tự nhiên suy đoán rằng ở trong đại sảnh còn có “Khách nhân” khác .
“Xoạt!” Một tia bạch sắc quang mang sáng lên, hiện lên trong mắt Diệp Tường, Diệp Tường ngay tại chỗ lăn một vòng, tiếp theo một thân ảnh màu đen theo ngăn tủ bên cạnh nhảy ra, Diệp Tường nhấc chân cố gắng ngăn trở đối phương, nhưng là đối phương có lẽ có luyện qua võ thuật, nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy vọt qua chân Diệp Tường.
“Hưu!” ghế trong tay Diệp Tường hướng phía đối phương đập tới, lúc này ngược lại làm cho đối phương có chút sửng sốt, hắn thật không nghĩ đến đường đường là một tử tước lại sẽ cầm ghế đập người, như thế nào một chút lễ nghi quý tộc đều không có? Hay là người này chỉ là người làm việc lặt vặt ? Không đúng nha, hạ nhân hẳn là đã sớm bị hắn dọa cho chạy mất, đâu thể nào còn có gan đứng ở chỗ này mà dập hắn.
Trong tay đối phương ngân quang lóe lên. Cách cách! Cái ghế lập tức bị phá thành hai nửa, thời điểm Diệp Tường nhìn rõ ràng, không khỏi chửi thầm trong bụng, trong tay đối phương có một thanh chủy thủ, còn lóe hàn quang sắc bén làm Diệp Tường không khỏi run sợ .
Nói thật, hắn rất sợ chết, đúng, ai lại không sợ chết? Tin tưởng kể cả có là những cổ nhân đã từng hô coi cái chết nhẹ tựa lông hồng hay coi thường cái chết nhưng khi bị đưa tới phấp trường, phỏng chừng cũng là nhanh bị dọa đến hai chân như nhũn ra, hơn nữa, Diệp Tường chính là gần nhất vừa mới phát chút ít tài lộc,còn chưa được hưởng thụ gì cả nên càng không thể chết, nếu có chết cũng phải chết quang minh chính đại, oanh oanh liệt liệt để lưu danh muôn đời, sao có thể chết ở trong tay một cái tiểu tặc?
Nghĩ vậy, Diệp Tường trong tay lại quơ lấy một cái ghế khác ở bên cạnh, lại tiếp tục ném về phía đối phương, đối phương nhanh nhẹn tránh ra, mà Diệp Tường dưới tình thế cấp bách, bắt được chén trà, đồ sứ,…..toàn bộ đều dùng để ném về phía tên tiểu tặc nọ, lập tức đại sảnh không ngừng vang lên tiếng răng rắc, loảng xoảng, mà hạ nhân trong tử tước phủ lúc này mới bối rối chạy tới .
Đối phương mày nhíu lại, nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang bên kia càng ngày càng gần, xem trước mắt tên gia hỏa vô lại này, hiển nhiên rất tức giận, oán độc nhìn Diệp Tường, rõ ràng cho thấy có sự uy hϊếp rõ ràng ở bên trong mắt, đơn giản là vì hắn đã phá hủy ý đồ của đối phương, làm cho đối phương không khỏi sinh hận đi lên.
Đột nhiên trong tay đối phương giống như có ảo thuật làm xuất hiện một loạt phi tiêu, hướng phía Diệp Tường phóng tới, Diệp Tường nghiêng đầu né tránh, vừa ổn định lại thân hình, đã thấy đối phương rõ rang đang muốn theo cửa sổ leo ra, Diệp Tường cắn răng vội vàng nhào tới, một phát ôm chặt eo đối phương, thuận thế sử xuất tuyệt chiêu vô địch học được TV trên trước kia——Long Trảo Thủ!(Dạ : hay còn gọi là khỉ trộm đào!!!>0<, ai chưa rõ đọc đoạn tiếp theo rồi tự đoán, không hỉu thì thôi .kunb0 : ko hiểu thì thôi =)))))) bá đạo vãi =))))
Chính là, khi Diệp Tường bắt được sau hoàn toàn sợ ngây người, đối phương… Lại là nữ, hơn nữa đối phương cũng tức giận quay đầu lại nhìn Diệp Tường, nương theo ánh trăng, Diệp Tường cũng trông thấy được bên tai đối phương lộ ra ửng đỏ.
Càng làm cho nàng muốn gϊếŧ người này chính là, một đôi tay dơ bẩn đã bắt được bộ ngực của nàng, hơn nữa, còn một sờ, hai nắm, ba nhu…
-”Đi tìm chết đi!” Đối phương phẫn nộ một cước trở lại ở giữa l*иg ngực Diệp Tường, Diệp Tường bị đạp bay ngược, đυ.ng trúng cái cái bàn.
Tặc nữ đứng ở bên cạnh cửa sổ kia hiển nhiên đã có chút bạo phát hỏa nộ , nhưng là người trong phủ tử tước đã vội vàng vọt lên tiến đến, mà nàng cũng đành cắn răng tức giận nhảy ra ngoài…
Xông vào là Tây Na, sau lưng mang theo vài người hầu nam, trong tay đều cầm lấy gậy gộc cùng ngọn nến thắp sáng, mà trong tay Tây Na cũng cầm một thanh kiếm mảnh khảnh, tinh tế.
-”Tử tước đại nhân, ngươi không sao chứ?” Tây Na vội vàng đi qua, hỏi thăm Diệp Tường đang nằm trên mặt đất.
-”Cảm giác, phi thường tốt, thật mềm mại, nhớ quá, lại tới một lần đi!” Diệp Tường nhìn trần nhà, hiển nhiên là đang nhớ lại dư vị của một trảo vừa rồi, mà trong miệng hiển nhiên đáp phi sở vấn( trả lời không đúng câu hỏi, lệch trọng tâm).
-”Thật mềm mại?” Tây Na nghi hoặc, lập tức lại nở nụ cười, “Ơ, tử tước đại nhân chẳng lẽ là nói…”
-”Haha… Cái này… Người tới, thu dọn hiện trường, nhanh…” Diệp Tường phục hồi lại tinh thần, bắt đầu chỉ huy người hầu thu dọn hiện trường.
Tây Na cau mày quét mắt nhìn đại sảnh mất trật tự,lộn xộn rồi đến cửa sổ nhìn nhìn, hiển nhiên những con chó ở trong sân vẫn còn đang gầm thét, may mà tử tước đại nhân tựa hồ không có xảy chuyện gì lớn, chính mình thật vất vả mới tìm được một người có thể giống như Mã Khắc, đồng dạng là thí nghiệm quái tài gia hỏa( thiên tài trong các thí nghiệm vừa kỳ quái vừa tài hoa, để quái tài cho cute!!!!), tuy cấp bậc của hắn mới là cấp song D(DD), nhưng là, trực giác Tây Na nói cho nàng biết, thành tựu sau này của tử tước này tuyệt đối cao hơn so với lão địa tinh Mã Khăc.
Qua một hồi lâu, Diệp Tường cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần.
-”Đại nhân, chỉ dựa vào nuôi chó để đề phòng trộm cướp, đó là xa xa không đủ a!” Tây Na vứt xuống một câu nói như vậy, sau đó mang theo kiếm của mình trở về, nguyên bản Diệp Tường muốn hỏi thăm nữ nhân này rốt cuộc là luyện đến trình độ vũ kỹ nào, ai ngờ, nữ nhân này lại mang theo kiếm làm đạo cụ dọa người, làm Diệp Tường không khỏi suýt nữa hôn mê.
Sau khi an bài vài tên nam đinh tại tử tước phủ tuần tra, Diệp Tường cũng cảm giác sâu sắc lời nói của nữ nhân này phi thường có đạo lý.
-”Ngày mai phải nghĩ cái biện pháp tìm lão gia hỏa Ni Mạc Khắc thương lượng xem nên giải quyết vấn đề này như thế nào! Ai, đầu năm nay, người sợ nổi danh, heo sợ mập a! Ngày hôm đó tử không có cách nào khác qua…” Diệp Tường lắc đầu cảm thán nói, lập tức nâng lên bàn tay vừa rồi vừa hành động lưu manh, ngửi thấy mùi lạ: “Thơm quá a, đây là mùi thơm của hoa sao?” Diệp Tường cảm thấy nghi hoặc, chăm chú suy nghĩ, sau đó là lắc đầu trở về tắm rửa rồi đi ngủ, đầu năm nay có cảm giác nước hoa của nữ nhân ngày càng nhiều loại hơn, như vậy đoán cũng đoán không ra, như vậy cứ kệ nó thôi.