*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: VịtThẩm Gia Ngôn sợ hết hồn, "Bạn tôi."
"Tôi không tin."
"......" Anh vì sao không muốn tin??
Thẩm Gia Ngôn cho rằng anh vì chuyện trên mạng mà mất hứng, nói: "Anh nếu không muốn nhìn thấy những thứ đó, cho người xóa đi là được." Tạ Kế Hiên có quyền bảo người kia xóa đi, loại chuyện nhỏ nhặt này đối với Tân Nguyên mà nói không phải vấn đề.
"Chân tôi gãy không tiện, chờ sau này lại nói đi."
"......"
Chân anh gãy sao còn có thể ăn cơm.
Tạ Kế Hiên híp mắt: "Cậu mất hứng hai chúng ta có CP?"
Cái này cậu có gì mà mất hứng, cậu chính là cảm thấy rất kỳ lạ. "Không có."
Tạ Kế Hiên đè khóe miệng: "Vậy chính là rất vui sao?"
"......" Không mất hứng chính là vui sao?
"Tôi mặc kệ loại chuyện này, với ai chả giống nhau, mọi người vui vẻ là tốt rồi." Nói cho cùng kỳ thực cũng là vì công việc, đương nhiên có quan hệ thật cũng không tệ.
"Mặc kệ? Vậy cậu sẽ kết hôn với người khác sao?" Tạ Kế Hiên ôm cánh tay, nhìn vào mắt Thẩm Gia Ngôn.
"......" Sao đột nhiên lại kéo tới phương diện này chứ, "...... Đương nhiên sẽ không."
Tạ Kế Hiên gật gật đầu, tổng kết: "Nhưng chúng ta đã kết hôn."
Hiên Ngôn thắng, Khâm Ngôn có thể ăn được sao.
"......"
Thẩm Gia Ngôn không theo kịp logic của anh, một lời khó nói hết cười cười. Tạ Kế Hiên nói: "Đỗ Tử Tửu nói, bắt đầu từ bây giờ bảo chúng ta mỗi buổi trưa rút ra chút thời gian, để cho ba ba tôi đây và bảo bảo tiếp xúc nhiều chút, miễn cho sau này bảo bảo sinh ra không nhận ra tôi."
"......" Mới sinh ra có thể nhận ra ai??
"Có thể a, có thời gian là được."
Hai người cùng nhau vào phòng làm việc, Tạ Kế Hiên lật một quyển truyện ra, "Tôi định kể vài câu truyện cho bảo bảo."
Đây chính là cái gọi là dưỡng thai? Thẩm Gia Ngôn nhìn sách truyện bìa ngoài hoa hoét trong tay anh, nghĩ may mà không phải vợ manh tổng tài gì ấy, nếu không thì hay rồi, người ta dưỡng thai là hướng chỗ tốt phát tiển, anh đây là áp dụng đả kích trí tuệ. Thẩm Gia Ngôn thực sự thở phào thay nhóc con.
Thẩm Gia Ngôn ngồi ở trên ghế sa lon nghe anh kể truyện, đừng nói, âm thanh Tạ Kế Hiên thật sự dễ nghe, nhất là lúc chuyên chú nghiêm túc, đối với lỗ tai người nghe là loại hưởng thụ. Thẩm Gia Ngôn nghĩ, đáng tiếc cho giới ca xướng thiếu đi một đại minh tinh, giọng ca này của Tạ Kế Hiên khẳng định dễ nghe.
Có lẽ là âm thanh Tạ Kế Hiên quá dễ nghe, có tác dụng thôi miên, Thẩm Gia Ngôn nghe chút thế nhưng ngủ mất.
Trong giấc mơ cảm giác có người đang sờ bụng mình, cậu không thoải mái giật giật, cái tay đáng ghét kia cuối cùng không cử động nữa, Thẩm Gia Ngôn nhận được yên tĩnh, thoải mái thở dài. Nhưng trên mặt khó chịu, giống như có lông chim đang quét tới quét lui, Thẩm Gia Ngôn quyết định mở mắt ra xem xem, kết quả ngây dại.
Khuôn mặt Tạ Kế Hiên giống như bị phóng đại, cách cậu khoảng cách không tới hai ngón tay, hơi thở nóng rực phun trên mặt cậu, nóng tới cậu khẽ run rẩy.
Thẩm Gia Ngôn không rõ đây là tình huống gì, không phản ứng được, Tạ Kế Hiên cũng cứng đơ, hai người mắt to trừng mắt nhỏ. Một hồi lâu, Tạ Kế Hiên nói: "Trên mặt cậu có muỗi."
"......"
Thẩm Gia Ngôn sờ, "Ở đâu?"
"Chạy rồi." Tạ Kế Hiên nhanh nhẹn đứng dậy, giống như cái gì cũng chưa phát sinh, nhét sách vào giá sách, cố gắng ổn định hô hấp, "Đừng tìm, nó bay rồi."
Thẩm Gia Ngôn nói: "Sao anh không đập chết nó?"
Ánh mắt Tạ Kế Hiên lóe lên: "Dù gì cũng là một sinh mạng."
"Sinh mạng cái lông, chính là muốn chiếm tiện nghi người ta." Loài sinh vật giống như muỗi dựa vào hút máu người khác mà sống, cậu nhìn thấy là đánh, không cần do dự.
Tạ Kế Hiên nghe vậy mặt dần dần biến đỏ, "Hừ" một tiếng nhỏ không thể nghe thấy.
Để tỏ thành ý, thứ 7, Thẩm Gia Ngôn cố ý đến địa điểm hẹn sớm nửa tiếng, lúc cô gái đến thấy Thẩm Gia Ngôn đã đến, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Hai người bắt tay, Thẩm Gia Ngôn đi thẳng vào vấn đề: "Phùng tiểu thư, cô cũng biết tôi hiện tại thật sự rất bận, yêu đương đối với tôi mà nói quá xa xỉ. Đã không cách nào giao phó thành tâm trọn vẹn, tương lai nhất định sẽ tạo thành tổn thương cho đối phương, cho nên tôi hiện tại không có ý định yêu đương."
Cậu chân thành bổ sung một câu: "Nhưng chuyện danh thϊếp tôi không lừa cô, thật sự bị mất."
Phùng Đạo Chi cười cười: "Tôi biết, tôi cũng đoán được ý tứ anh là như vậy."
"Thực không dám giấu, tôi coi như là fan nhỏ của anh, từ chỗ bạn bè hiểu không ít chuyện về anh, cảm thấy cách làm này của anh hết sức không tệ, cho nên cao hứng muốn biết suy nghĩ của anh." Phùng Đạo Chi xấu hổ cười: "Tôi thật sự quá mặt dày."
"Đâu có, vinh hạnh của tôi." Thẩm Gia Ngôn thật sự rất cao hứng, có thể được người khác thích, rất trân quý.
Thẩm Gia Ngôn người thật còn đẹp trai hơn trên TV, tất cả mọi chỗ đều là thuần khiết tự nhiên, không có động chạm, tính khí dễ ở chung, vẻ ngoài càng đẹp. Cộng thêm lễ phép chu đáo, nho nhã lễ độ, sau khi gặp mặt, Phùng Đạo Chi càng thích. Nam nhân tốt đáng để gặp gỡ, cô không muốn từ bỏ như vậy: "Dù sao cũng vẫn có thể làm bạn chứ?"
"Đương nhiên!" Thẩm Gia Ngôn vui vẻ cười: "Bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ là bạn."
Hai người tâm sự nửa tiếng sau mới đứng dậy rời đi. Thẩm Gia Ngôn thân sĩ làm tới cùng trước tiên đưa Phùng Đạo Chi lên xe, lúc xoay người đang định bắt xe, đột nhiên nhìn thấy cửa hàng đối diện đỗ một chiếc xe Bentley, là Flame Orange chói mắt. Cậu nhớ Tạ Kế Hiên có một Bentley bản màu cam như vậy.
Tạ Kế Hiên cũng ở đây?
Thẩm Gia Ngôn có chút kỳ quái, nơi Thành Tây này không có cao ốc gì, bình thường không có nhân sĩ thương nghiệp nào tới nơi này, trừ phi là tụ tập hưởng thụ, Tạ Kế Hiên trùng hợp như vậy cũng ở đây?
Vô duyên vô cớ cậu cũng không tiện trực tiếp gọi tới, liền gọi cho thư ký Hoàng hỏi xem.
"Tiểu Hoàng." Thẩm Gia Ngôn nói: "Tạ tổng —"
Thư ký Hoàng lập tức nói: "Tạ tổng đang họp."
"Phải không? Tôi hình như ở chỗ này nhìn thấy xe anh ấy."
"Sao có thể!" Thư ký Hoàng phủ nhận: "Tạ tổng mới sẽ không làm loại chuyện theo dõi không đạo đức như vậy."
"......"
"Tôi không phải ý tứ này, tôi chính là tò mò hỏi chút."
"Không tin tôi cho anh nghe."
Không đợi Thẩm Gia Ngôn mở miệng, đầu kia vang lên âm thanh của Tạ Kế Hiên: "Cuộc họp lần này chúng ta phải thảo luận chính là, làm thế nào để Tân Nguyên cường đại......"
Âm thanh có chút cứng ngắc, giống như đang đọc theo bản thảo.
Người ta đã ở Tân Nguyên họp, vậy Bentley ở đây khẳng định không phải là của Tạ Kế Hiên. Thẩm Gia Ngôn cười nói: "Được, tôi kỳ thực chính là tò mò." Dứt lời, đầu kia âm thanh của Tạ Kế Hiên vẫn tiếp tục: "Được rồi chứ, đọc nhiều như vậy hẳn đủ rồi."
"......" Thẩm Gia Ngôn nghe không hiểu: "Tạ tổng nói gì?"
"Không có gì!" Thư ký Hoàng hình như có chút lúng túng: "Anh xem, tôi nói không sai chứ, Tạ tổng đúng là đang họp, sao có thể ở chỗ anh!"
Thẩm Gia Ngôn cười khan hai tiếng, cúp điện thoại.
Lại nhìn chiếc Bentley kia, cảm giác mình quả thật nghĩ nhiều rồi, lắc lắc đầu xoay người bắt xe.
Cậu trực tiếp bắt xe trở về biệt thự bệnh viện, lúc này, vẫn là buổi sáng, Thẩm Gia Ngôn chuẩn bị ngủ thϊếp một lát, tối qua làm việc tới 10h, quá thiếu ngủ, sáng sớm lúc thức dậy còn có chút không tỉnh táo.
Lúc vào sân, trước sân đỗ một chiếc xe, Thẩm Gia Ngôn còn tưởng là Đỗ Tử Tửu tới, kết quả vừa vào cửa đã nhìn thấy Tạ phu nhân ngồi trên ghế salon, đối diện với con gấu nhỏ trên ghế salon, mà fan đưa cho cậu ôm gối nhíu chân mày. Phải biết trong nhà Tạ Kế Hiên chưa từng có loại đồ chơi hoạt hình này.
Thẩm Gia Ngôn thầm nghĩ hỏng bét, thừa dịp Tạ phu nhân vẫn chưa phát hiện, vội vàng gọi điện thoại cho Tạ Kế Hiên.
"Tạ tổng!"
Trước kia gọi điện thoại cho Tạ Kế Hiên, nhiều nhất vang hai tiếng đối phương đã nhận, nhưng lần này vang bốn năm cái, Tạ Kế Hiên mới nhận: "Tôi đang họp. Thư ký Hoàng, đưa dự án quý tiếp theo cho tôi."
Âm thanh thư ký Hoàng cứng ngắc: "Vâng, tổng tài, ngài đang họp cần một chén cafe hay không?"
"......" Thẩm Gia Ngôn nói: "Tôi biết anh đang họp, anh mau về đi, mẹ anh tới rồi."
Thẩm Gia Ngôn vừa nói xong, liền nghe bên trong nói: "Ai đang ở đó?"
_________
Bentley Continental màu Flame Orange phiên bản 2018. Chắc anh Hiên sở hữu con xe này. Giá khoảng 11 tỷ. Giá ở VN chắc phải khoảng 20 tỷ