Long Mặc qua phòng ngủ khác, hắn cởi chiếc áo khoác ngoài vứt lên ghế đặt mình ngồi xuống giường. Nặng trĩu suy nghĩ tay đưa lên day sống mũi mệt mỏi.
Hắn rất muốn trở về phòng với cô nhưng lại lưỡng lự mà e ngại. Hắn giờ không biết phải làm thế nào?
Bản tính vốn kiêu ngạo, hắn chưa bao giờ phải cúi mình xin lỗi với ai, hắn muốn tất cả phải nghe lời hắn không được làm trái ý hắn. Để mình cúi đầu xin lỗi một nữ nhân đúng là mất đi tôn nghiêm và tự trọng. Hắn không bao giờ.
Nhưng mà hắn bây giờ thật sự rất muốn gần cô, cô đang bệnh rất muốn chạy sang xem cô như nào, có sao không, có mệt lắm không.
Long Mặc nằm xuống giường vắt tay lên trán suy nghĩ, không biết rằng sẽ như thế nào nữa.
Bỗng dưng hắn nhận được cuộc gọi của một người bạn quan trọng - Davis Corner. Có lẽ rằng đã có tin tức mà việc hắn đã nhờ.
Bên phòng ngủ kia, Lâm Tiểu Thanh hiện sốt chưa thuyên giảm, cơ thể nặng nhọc chuyển mình cũng là vấn đề khó khăn. Đầu cô hiện giờ đau như búa bổ, giống như vòng kim cô của Tôn Ngộ Không siết chặt lại vô cùng khó chịu.
Cổ họng khô lại thân người uể oải thiếu sức sống, Lâm Tiểu Thanh trở dậy kiếm cho mình một chút nữa. Cô lết thân xác xuống giường đến bêm bàn kính, đầu đau liên hồi nóng ran nặng nề cúi xuống rót cốc nước.
Bên phòng hắn, sau cuộc điện thoại cơ mặt hắn giãn ra đôi chút vì nắm trong tay được tin tức thú vị. Bỗng dưng hắn nghe thấy tiếng động lớn bên phòng mình lập tức chạy sang. Mở cửa ra thấy mảnh vụn thủy tinh tung tóe khắp sàn nhà. Hắn đứng ngay ra đó bất động không biết phải làm gì. Chuyện kinh doanh làm ăn, kẻ tinh quái như hắn nắm thóp bao nhiêu người mà cũng phải bất động như thế này sao?
Hắn thật không biết phải làm gì trong trường hợp này, cứ đứng ngơ đó nhìn như người mất đi ý thức.
Người đỡ cô hiện giờ thầm mong đó là hắn nhưng không phải, mà là Long Bắc Yến. Long Bắc Yến trở về trong đêm khuya, việc đầu tiên mà cô muốn thực hiện là thăm hỏi chị dâu của mình.
Long Bắc Yến luôn quan tâm Lâm Tiểu Thanh hết mực, mặc dù có bận rộn công tác xa nhưng lúc nào cũng nhớ đến người chị dâu hờ này. Về ngay trong đêm tối không một lời báo trước, Long Bắc Yến luôn bất ngờ xuất hiện trong những lúc Lâm Tiểu Thanh khó khăn.
Có lẽ rằng ông trời cũng không bạc nhược với Lâm Tiểu Thanh, tuy dù sống trong sự lạnh nhạt của hắn nhưng vẫn còn mẹ chồng và em gái hắn quan tâm cô như thế này, trong cô không còn cảm thấy quá mất niềm tin vào cuộc sống thăng trầm ấy.
Long Bắc Yến đỡ lấy Lâm Tiểu Thanh hoảng hốt: “Chị dâu, cô sao nóng thế này? Tôi đưa cô đi viện”.
Vương Hằng Thước cũng chạy sang nhìn Lâm Tiểu Thanh, con bé hiện trạng giờ đã chuyển biến tệ hơn lúc chiều.
“Đưa con bé đi viện nhanh”.
Long Mặc lao vào kéo Long Bắc Yến ra khỏi Lâm Tiểu Thanh, hắn bế sốc Lâm Tiểu Thanh ra xe đưa cô tới bệnh viện. Long Bắc Yến hậm hực siết tay nhìn hắn trong đâug không ngừng chửi rủa, đồ tồi, rốt cuộc đạo làm chồng không có thể hiện cho ai xem.
Long Bắc Yến cũng theo sau không quản mệt mỏi. Ngoài phòng bệnh, hắn căng như dây đàn nhìn về phía cánh cửa phòng bệnh mong rằng vị bác sĩ nào đó đi ra nói rằng cô không sao, nhưng mà chờ mãi, chờ đợi trong sự nóng lòng, chờ đợi trong sự sốt ruột.
Long Bắc Yến cười khẩy mỉa mai nói: “Làm bộ làm tịch”.
Long Mặc không để tâm đối chấp lời nói đó, căng thẳng chờ đợi ai đó bước ra từ trong căn phòng. Một lúc sau, Viện trưởng từ trong căn phòng bước ra, hai anh em họ sốt ruột đứng dậy khỏi ghế. Vị viện trưởng ấy nói: “Thời tiết thay đổi rất dễ ốm, cậu là chồng của cô ấy phải để ý chứ? Huống hồ cô ấy còn mang thai. Theo vào đó để cô ấy căng thẳng nhiều ngày rất dễ bị ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng”.
Hắn mất kiên nhẫn: “Đừng nhiều lời, vợ tôi sao rồi?”.
“Không sao. Ngày mai sẽ hạ sốt. Về sau tránh để cô ấy làm việc nặng nhọc, đặc biệt đừng để cô ấy suy nghĩ nhiều. Ngoài ra về nhà phải ăn bổ sung thêm dưỡng chất cần thiết trong những tháng cuối gần sinh này. Nếu cậu là chồng cô ấy thì lát nữa qua phòng gặp tôi tôi sẽ liệt kê danh sách thực phẩm cùng với các bài tập bổ trợ dễ sinh nở mà cậu phải chú ý nếu muốn đứa con trong bụng cậu khỏe mạnh chào đời”.
“Được”.