Sáng hôm sau tỉnh lại, Lâm Tiểu Thanh đã biến mất bên cạnh chủ còn là khoảng giường trống trơn. Nhìn xung quanh đều không thấy bóng dáng mất hình mất dạng. Long Mặc cuộn người ngồi dậy trên giường tay đưa lên day khóe mi.
Lạch cạch...
- Dậy rồi à ? - Tiếng nói quen thuộc thốt lên khiến hắn chú ý. Lâm Tiểu Thanh bước vào phòng trên tay cầm theo hộp thức ăn, đôi đồng tử đỏ của hắn lẳng lặng nhìn Lâm Tiểu Thanh: "Vẫn còn đi đứng được à ?".
Lâm Tiểu Thanh nhướn mày đáp: "Có què quặt gì đâu sao không đi được ? So với lần đầu tiên cũng không còn cảm thấy gì khó khăn. Sắp trễ giờ rồi đấy. Á Viêm đang ở dưới nhà đợi anh rồi".
Cô đặt hộp đồ ăn lên bàn nói: "Sợ anh không kịp ăn sáng nên tôi đã chuẩn bị rồi, anh mang theo đi. Chắc không có phiền gì đâu nhỉ ? Vest của anh tôi cũng đã chuẩn bị sẵn rồi, có chân có tay anh có thể tự mặc được đúng không ? Hôm nay tôi phải theo lão phu nhân học rồi. Vậy nhé".
Nói xong một tràng không đợi hắn trả lời cô liền đi ra ngoài ngay sau đó. Hắn có chút ngơ ngác ngồi trên giường bất giác bật cười. Những lời lẽ mắng xéo hay là hỗn nếu như trước kia chắc chắn Long Mặc hắn sẽ tức giận lập tức đe dọa hay nạt cô một trận khiến cô sợ ngoan như cún con.
Nhưng bây giờ lại khác...
Ban nãy, Lâm Tiểu Thanh nói câu nào câu đấy cũng có phần mỉa mai, chửi thẳng mặt hắn nhưng kì này hắn lại không giận thay vào đó là vẻ mặt ngơ ngác bất lực kết quả chỉ biết cười trừ cho qua.
Mà sao hắn lại cười nhỉ ?
Đến ngay bản thân hắn cũng chẳng biết nữa. Chắc có lẽ đây là lần đầu có người đẩy hắn vào trạng thái đó. Long Mặc cảm thấy cô có chút thú vị hơn nhiều so với trước đây.
Nhưng mà Long Mặc vẫn là Long Mặc, vẫn là kẻ vô tâm vô tính. Có lẽ bây giờ hắn thấy thú vị còn sau này chắc cũng chẳng cảm thấy gì nữa.
Hôm nay là buổi gặp đối tác bên Trịnh Thành. Điều hắn không ngờ tới người mà hắn gặp lại là Quý Dĩ Hân. Trong thời gian ngắn như vậy mà ả ta đã có thể leo được lên vị trí giám đốc bộ phận maketing. Có phải là quá nhanh hay không ?
Hay là trong đó ả ta đã dùng mưu mẹo gì để leo lên vị trí này hay chăng ? Nếu có thể chỉ trong thời gian ngắn mà leo lên được vị trí này chắc chắn rất giỏi việc quyến rũ người khác nên mới có được.
Ả ta nhìn thấy Long Mặc như nhìn thấy làn gió xuân cười tươi rạng rỡ: "Anh Long Mặc ? Chúng ta gặp nhau rồi, tốt quá".
Sắc mặt lạnh tanh của hắn vẫn không đổi từ lúc rời khỏi dinh thự đến đây. Hắn chỉ "ừ" một câu cho có lệ khiến Quý Dĩ Hân có chút hơi quê. Ả ta không kiếm được chủ đề nào đề cập liền lấy chuyện Lâm Tiểu Thanh vừa bị thương ra lấy làm thương tiếc hỏi han: "Hôm trước em sang thăm mẹ anh nhưng anh lại không có nhà, cũng hơi tiếc. Em có biết vợ anh mới xuất viện trở về. Cô ấy sao rồi ? Ổn không ? Bác sĩ nói thế nào ?".
Long Mặc hờ hững đáp: "Không vấn đề gì. Chỉ là có chút thay đổi thôi. Với lại tôi rất bận làm gì có thể ở nhà".
Quý Dĩ Hân gượng cười một tiếng, Long Mặc lại tiếp tục: "Thế cô đến đây để bàn hợp đồng hay là đang phỏng vấn tò mò về gia đình tôi ?".
Quý Dĩ Hân ấp úng đáp: "À, bàn hợp đồng, em chỉ tiện hỏi thăm một chút thôi. Anh đâu cần nặng lời như vậy với em".
Long Mặc nhìn vào lòng tay mình, xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay không câu nệ: "Tôi ghét nhất là chuyện riêng tư bị lôi vào trong lúc bàn việc làm ăn. Đây là cách làm việc của Trịnh Thành hay sao ?".
Quý Dĩ Hân bị hắn nói thẳng mặt mà ngậm tăm ngậm nín, rất mất mặt mà trong lòng bức bối không thể trút vào đâu chỉ đành nuốt xuống. Ả ta gượng cười: "Em xin lỗi. Thôi chúng ta bắt đầu nhé".
Nếu là kẻ khác mà thể hiện thái độ thiếu chuyên nghiệp thế này thì Long Mặc đã đứng dậy và rời đi ngay lập tức, đương nhiên sẽ không có chuyện kí kết với kẻ đó, lần thứ nhất chúng thất bại sẽ không có lần hai. Bởi vì kẻ đó là người cần hắn chứ hắn không có cần.
Ai cũng muốn hợp tác với Long Dương bởi vì đây có thể coi là máy kiếm tiền của kẻ đó. Nhưng chúng sẽ phải rất dè chừng bởi kẻ chúng đùa không phải tầm thường. Nếu tử tế, nếu chúng biết điều thì Long Mặc hắn sẽ cho chúng đường làm ăn còn nếu không thì sẽ cho chúng phá sản nếu có ý đồ muốn chơi hắn.
Hôm nay người ngồi bàn việc với hắn không phải là những kẻ như vậy mà là Quý Dĩ Hân. Xem ra Trịnh Thành này cố ý dụng ả để trục lợi, cũng có thể là ả có mưu đồ gì đó chưa rạch ròi. Nhưng nói qua nói lại thì hắn cũng chẳng sợ bất cứ thủ đoạn gì. Có thì cứ giở ra để xem hắn có chặt từng đốt ngón tay của chúng hay không.
Công việc bàn xong xuôi. Nghe qua cách Quý Dĩ Hân thuyết trình qua hợp đồng khiến hắn có cái suy nghĩ khác, xem ra những năm tháng bên nước ngoài ăn học của ả ta không hề uổng. Nói rất trôi chảy trọng điểm cốt lõi. Nhưng bản tính hắn vốn rất tỉ mỉ kĩ lưỡng cẩn thận xem kĩ lại hợp đồng cảm thấy không có vấn đề mới có thể an tâm đặt bút kí.
Quý Dĩ Hân nở nụ cười: "Kí xong hợp đồng rồi.Anh có rảnh không ? Chúng ta đi ăn".
Hắn chẳng cần nghĩ ngợi trả lời lại: "Xin lỗi, hôm nay không rảnh. Khi khác đi".
Bỏ lại câu đó rồi đi thẳng bỏ mặc lại Quý Dĩ Hân đứng trơ đó như chờ chồng không nói lên lời. Ả ta thất thần ngồi xuống cầm cốc nước dốc một hơi cạn. Bị từ chối đến phũ phàng khiến ả ta càng thêm tức giận, ả lại nghĩ rằng mọi tội lỗi đều là do Lâm Tiểu Thanh. Là cô cướp mất Long Mặc của ả.
Ả vẫn còn hoang tưởng Long Mặc sẽ là Long Mặc ngày trước, sẽ vẫn còn thích mình. Ả ta ngu dốt trói chặt mình trong hoang tưởng đó, rồi thề rằng một ngày nào đó sẽ cướp lại Long Mặc tùe tay Lâm Tiểu Thanh.