Long Mặc hắn cười một cách hài lòng: "Đẹp hơn rồi đấy. Tôi không thích người phụ nữ bên cạnh mình trong bộ dạng lôi thôi. Đi".
- À, được.
Cả hai xuống dưới sảnh. Bên dưới Vương Hằng Thước có cả Long Bắc Yến đều có mặt. Long Bắc Yến ngây ra nhìn Lâm Tiểu Thanh vô cùng ngạc nhiên: "Wow, gì đây ? Trông chị dâu hôm nay có màu sắc hơn đấy. Học cách yêu bản thân rồi à ?".
Lâm Tiểu Thanh gượng cười một cái ngại ngùng khẽ vén tóc mai. Vương Hằng Thước đưa mắt nhìn cô rồi lại đọc báo tiếp. Long Mặc thấy chút phiền phức lạnh giọng: "Đi thôi".
Lâm Tiểu Thanh ù ờ theo hắn, Long Bắc Yến gọi giật cô lại nói: "Hẹn gặp chị tối nay, chị dâu".
Long Mặc bên ngoài hối cô, cô chỉ gật đầu rồi chạy ra ngoài leo lên xe hắn. Hắn chọn ngồi hàng ghế sau nhưng cô lại e dè mở cửa ghế phó lái nhưng lại không mở được. Á Viêm ngồi bên ghế lái hạ cửa sổ xe xuống nói với cô: "Cô nên ngôi ghế sau sẽ an toàn cho cô thưa phu nhân".
Lâm Tiểu Thanh ngạc nhiên: "Ngồi với anh ta á ?? Không sao đâu. Tôi sợ ngồi cùng anh ta khiến anh ta không thoải mái"
Long Mặc lên tiếng: "Ra ghế sau. Cô muốn để cả thế giới biết tôi với cô là vợ chồng trên danh nghĩa à ?".
Lâm Tiểu Thanh có chút âm ức nhưng không cãi lại hắn mà trở ra hàng ghế sau ngồi cùng hắn. Hắn nhìn xuống dưới chân cô chỉ đi một đôi giày xuồng trắng đơn giản, hắn tỏ ý chê bai hiện ngay ra điệu cười khinh rẻ: "Cô đúng là đơn giản đến mức bần hàn. Thật xấu hổ khi tôi có người vợ như vậy đấy. Giày cao gót không biết đi".
Lâm Tiểu Thanh nghe những lời chê bai nặc mùi từ miệng hắn nghe cũng khó chịu thật đấy chứ ? Nghĩ thông ra hắn ta bị viêm não thì mới đúng. Cô nói theo cách đá xéo hắn: "Vâng đúng rồi, tôi bần hàn nhưng kiến thức không nông cạn như ai đó. Mang thai mà đi giày cao gót ngã một cái là xảy thai, kiến thức cơ bản mà cũng không biết sao ?".
Long Mặc nghe cô nói làm hắn hơi khó chịu, hắn lườm cô: "Nếu muốn nói thì cứ nói thẳng đừng có đá xéo".
Thì ra nghe cũng hiểu à ? Tưởng anh bị viêm não rồi cũng mất khả năng phán đoán hay phân biệt luôn chứ ?
Hắn thản nhiên nói: "Với lại cô mang thai có phải tôi đâu".
Lâm Tiểu Thanh sốc tinh thần. Ban nãy từ trong nhà thấy hắn tô son cho cô làm cô thấy hắn ấm áp, thấy hắn ôn hòa bấy nhiêu. Nhưng sai rồi. Ban nãy hắn nói một câu khiến cô không thể nào ngờ tới, con người này vô tình, vô tâm, vô tính. Sao có thể nói ra một câu mà coi như là hiển nhiên vậy chứ ? Tim anh ta từ khi sinh ra đã cho vào tủ đông lạnh rồi sao ? Đồ bạc tình xấu xa này...
Cô ngồi dựa đầu vào cửa sổ đưa mắt nhìn ra ngoài. Tia nắng chan hòa lướt qua, tia nắng nhảy nhót bên ngoài cửa, màu nắng nhàn nhạt không hề làm da cô nóng rát. Long Mặc đang ngồi lướt điện thoại xem giá cổ phiếu biến động vô tình chuyển nhẹ đôi đồng tử đỏ sang nhìn Lâm Tiểu Thanh đang tĩnh lặng nhìn gì đó ở ngoài cửa sổ. Vạt nắng dịu dàng nhảy múa trên da cô cách một lớp cửa kính, sắc mặt cô hắn chưa bao giờ thấy cô cười từ khi bước vào Long gia đến nay. Hắn thầm nghĩ nếu cười lên sẽ đẹp đến nhường nào nhưng thật tiếc...
Xe chuyển động dần dần dừng lại trước một cửa sang trọng "Luxury store", là một cửa hàng thời trang lớm nằm ở trung tâm thành phố đông người qua lại, đến ngay cả cái cửa hay bồn hoa cũng đều là "đắt sắc ra miếng". Lâm Tiểu Thanh đi bên cạnh hắn vào trong cửa hàng, nhân viên đều cúi đầu chào hắn một tiếng "ông chủ" còn cô họ gọi cô một tiếng "phu nhân" vô cùng tôn quý. Hóa ra tên Long Mặc này là chủ của cái cửa hàng, thảo nào...
Bước từ bên trong ra là quản lý Diệp Thái An. Nhìn từ đầu đến chân cô ta toát ra khi chất thanh lịch, quý phái đến nhường nào khác xa so với cô cũng khiến Lâm Tiểu Thanh cảm thấy ngại ngùng trốn đằng sau lưng Long Mặc. Diệp Thái An niềm nở đón tiếp hai người, nhìn vị phu nhân bên cạnh Long Mặc, Diệp Thái An lại cảm thấy vô cùng ưng, tuy không kiêu kỳ, lộng lẫy như Quý Dĩ Hân nhưng lại thuần khiết như đóa bảo liên quý giá, nước da trắng gương mặt ôn hòa, thanh tú thật đẹp biết bao.
Diệp Thái An hoan hỉ cười nói với cô: "Vị này chắc là quý phu nhân ôn nhu thục đức đó sao ? Quả nhiên rất đẹp".
Lâm Tiểu Thanh ngượng nghịu xấu hổ gượng cười. Long Mặc nói đỡ cho cô: "Đúng vậy. Vậy cô đã làm theo ý tôi nói chưa ?".
Diệp Thái An gật đầu: "Đã chuẩn bị những bộ đẹp nhất cho phu nhân. Biết là phu nhân đang mang thai nên tôi đã dặn thiết kế có chút rộng phần eo để phu nhân có thể thoải mái hơn".
Long Mặc vô cùng hài lòng gật đầu bảo Diệp Thái An đưa Lâm Tiểu Thanh đi thử đồ. Trong phòng thử đồ, cô cứ im lìm nhìn mình trong tấm gương lớn, nhân viên cửa hàng đang chỉnh váy cho mình. Nhìn mình trong gương, Lâm Tiểu Thanh cảm giác mình giống như nàng công chúa xinh đẹp khoác trên người bộ váy hồng anh đào dịu dàng điểm xuyết tinh tế những bông hoa phía dưới đuôi váy trong rất đẹp. Cô chưa bao giờ thấy mình đẹp thế này trong đời. Phần trên hở trễ vai để lộ ra xương quai xanh vẻ đẹp quyến rũ đầy thu hút.
- Phu nhân, đã xong rồi. Cô thấy thế nào ?
Lâm Tiểu Thanh đờ đẫn một hồi nhìn gương phản chiếu mình, đúng là rất đẹp. Cô cười nhẹ, nói: "Đẹp lắm, vất vả nhiều rồi".
Nhân viên đúng cạnh cô cười rộ lên: "Phu nhân đừng nói thế, đây vốn là công việc của bọn em mà. Mà phải công nhận phu nhân xinh đẹp thật đó".
Cô không nói gì, chỉ cười đáp lời.
Diệp Thái An bước vào bên trong nhìn tiên nữ đang diện bộ váy hồng anh đào kia ngạc nhiên không ngớt lời khen: "Rất đẹp. Thần tiên bước ra từ khu vườn cổ tích là đây ư ?".
Diệp Thái An nắm lấy tay Lâm Tiểu Thanh dẫn qua bàn trang sức, cô ta đưa mắt ra lệnh cho nhân viên, lập tức hiểu ý nhân viên lấy ra trong tủ chiếc vòng quý giá đưa qua cho Diệp Thái An. Diệp Thái An cẩn thận lấy chiếc vòng ra đeo trên cổ cho Lâm Tiểu Thanh. Chiếc vòng lấp lánh trên cổ cô khiến cô thoáng chốc lơ đễnh đến ngốc, cô chạm lên chiếc vòng cổ đắt giá ngô nghê hỏi: "Chiếc vòng này đẹp quá".
Diệp Thái An gật đầu mỉm cười nói: "Rất đẹp phải không ? Nó được gọi là Thần Nữ Mùa Xuân. Trên đó có hoa anh đào nở, nó mang vẻ thuần khiết tươi sáng của thần nữ. Nhìn thôi cũng đủ mê đắm, tôi nhìn qua thì đã thấy rất hợp với của phu nhân".
Lâm Tiểu Thanh lầm nhẩm thơ thẩn: "Nữ Thần...Mùa Xuân ? Cái tên hay quá".
- Được rồi, tôi đưa phu nhân ra cho ông chủ xem xem. Ông chủ cũng thử đồ xong rồi. Chắc đang trông đợi cô đấy, phu nhân".
Nghe Diệp Thái An nói đến đây cô lại chạnh lòng, đồi mắt buồn sầu hiện rõ, cô cười nhưng lại tự mỉa mai mình, làm gì chứ ? Tôi có gì để anh ta có gì mà trông đợi ở tôi ? Chỉ là sinh con thuê thôi mà.