Tô Tô bình tĩnh bò dậy. Trong giây lát, cô đã lấy được tinh hạch trong đầu zombie. Quay đầu lại nhìn, một con zombie đang đến gần cô, một con zombie khác ở khá xa nhưng cũng đang di chuyển về phía cô. Còn cha Tô đang cầm cục đá, ra sức đánh vào con zombie xa cô nhưng gần ông kia.
Tô Tô quyết định dụ lũ quái vật cho cha mẹ tập luyện. Cô chạy ra xa hai bước rồi dừng lại, đợi zombie đến gần. Mẹ Tô trên mặt đất đứng dậy hét to, bổ nhào về phía con zombie phía trước mặt cô. Cha Tô cũng vậy, tay nắm một cục đá lớn, thét lên xông về phía trước, cũng không quan tâm đến con zombie sắp bị ông đập chết, đập mạnh vào đầu con zombie gần Tô Tô nhất.
Lúc này, Tô Tô nhận ra rồi: cha cô là dị năng giả hệ thổ còn mẹ cô là dị năng giả hệ mộc. Dị năng hệ thổ của cha Tô còn có chút khả năng tấn công, nhưng dị năng hệ mộc của mẹ Tô ngoài việc kí©h thí©ɧ cây cối hoa cỏ phát triển thì không tấn công được nên cô quyết định giúp đỡ mẹ mình. Tô Tô chủ động xông ra trước mặt con zombie sắp bị cha đập chết, đẩy nó ngã xuống.
Tô Tô ngồi trên người nó, một tay ra sức bóp chặt hàm dưới con zombie, không để nó há mồm cắn cô, hai đầu gối ghì chặt hai tay nó, đồng thời hô to gọi mẹ:
“Mẹ, mẹ mau cầm dao, chặt đầu nó!”
Tình thế đã nguy cấp như vậy, mẹ Tô vì con gái của mình, lúc này đâu còn lo lắng sợ hãi được, nhận lấy con dao Tô Tô cố sức đưa cho mình, điên cuồng chặt đầu con zombie đó, vừa chặt vừa nói năng lộn xộn:
“Tô Tô đừng sợ. Tô Tô đừng sợ. Mẹ bảo vệ con. Mẹ bảo vệ con. Con gái ngoan đừng sợ!”
Bà đã trở thành dị năng giả đương nhiên khỏe hơn người bình thường. Chẳng mấy chốc, đầu con zombie đã bị chặt nát bét.
Còn tình hình trận chiến bên chỗ cha Tô đã kết thúc. Ba con zombie đã bị gia đình Tô Tô giải quyết trong vòng mười phút. Mẹ Tô thở hồng hộc ngồi bệt trong tuyết, tay nắm dao tông, run lẩy bẩy. Cha Tô chạy đến, ôm vợ con mình, ngồi trên đống xương thịt đỏ thẫm, óc trắng nát bét, gào khóc.
Trong lòng Tô Tô hơi áy náy. Cô cố ý chạy ra, dụ ba con zombie này đến kí©h thí©ɧ cha mẹ mình. Thực ra, ban đầu cô chỉ muốn cha mẹ nhanh chóng chấp nhận sự thực, đừng trốn trong phòng, gửi gắm hy vọng vào người khác. Đã mạt thế rồi còn đợi người khác đến cứu, người khác có thể cứu bạn một hai lần, có thể cứu bạn cả đời sao?
Nhưng khi cô dựa trên vai cha, nhìn mái tóc hoa râm ông phất phơ trong gió, trong lòng cảm thấy đau xót. Là cô bất hiếu, cha mẹ đã đến tuổi nên được hưởng hạnh phúc, cô vẫn ép cha mẹ liều mạng cùng cô, cô đúng là một đứa con gái bất tài.
“Cha, mẹ, chúng ta quay về đi. Không ra ngoài nữa, cứ đợi Diệp Dục đến cứu chúng ta thôi.”
Tô Tô vỗ lưng cha mẹ mình, mỗi tay đỡ một người đứng dậy. Ba người vừa mới bước vào trong phòng, cha Tô bỗng dừng bước, lắc đầu, mặc dù người đang run rẩy nhưng vẻ mặt lại rất kiên quyết.
“Con ơi con à, không quay về, không quay về được! Nếu chúng ta đã ra ngoài rồi… thì phải tìm được nước đã rồi mới quay về. Bằng không Tiểu Diệp chưa đến, chúng ta đã bị khát chết trong biệt thự rồi.”
“Cha.”
Tô Tô vẫn muốn nói, nhưng mẹ Tô đã lau nước mắt trên mặt, ngón tay đẫm máu gạt sợi tóc trên mặt cô, đôi mắt đẫm lệ, vẻ mặt lại tràn đầy yêu thương nói:
“Ngoan, Tô Tô đừng sợ. Con về nhà trước đợi cha mẹ. Cha mẹ tìm được nước sẽ về ngay. Con ngoan, bên ngoài rất lạnh, từ nhỏ sức khỏe con đã không tốt, vào trong trước đi. Nếu con ở bên ngoài, cha mẹ sẽ lo lắng bảo vệ cho con, đâu thể ra tay đối phó với đám quái vật này.”
Cha mẹ Tô Tô rất buồn phiền. Trong tình cảnh khủng khϊếp thế này, chuyện nhỏ bé như vậy cũng trở nên lớn lao. Thời thế đã thay đổi, không thể nằm im chờ chết. Bọn họ chết chẳng qua cũng chỉ là hai cái mạng già. Nhưng con gái Tô Tô của họ vẫn còn nhỏ, vẫn ở độ tuổi đẹp như hoa, cô phải sống sót, để cô tiếp tục sống, mạo hiểm chỉ dành cho bọn họ.
Tô Tô lại khóc, khóc lóc thảm thiết. Cô yêu cha mẹ mình, nhưng cũng không nhiều bằng tình yêu của cha mẹ dành cho cô. Cho dù là trước mạt thế, hay là sau mạt thế, trước mặt họ cô vĩnh viễn là một đứa trẻ. Trong phút chốc, cô thực sự muốn nói thẳng ra năng lực của mình, để cha mẹ núp dưới đôi cánh của cô, yên tâm an dưỡng tuổi già trong mạt thế.
Nhưng cô nhịn lại, vẫn để lý trí chiến thắng tình cảm. Cho dù thế nào, bây giờ cha mẹ cô tự mình đi ra khỏi mai rùa, chịu chấp nhận thế giới hoàn toàn mới này, điều này rất tốt cho bản thân họ. Mặc dù quá trình tiếp nhận khiến người ta đau lòng nhưng rất có lợi với cuộc sống mạt thế sau này.
Tô Tô khóc lóc nửa thật nửa giả, bị cha mẹ cô đẩy đi lên tầng, khóa trái trong phòng ngủ. Hai người đứng ngoài cửa phòng Tô Tô đưa mắt nhìn nhau, đội gió tuyết đi bộ ra ngoài tìm nước. Còn Tô Tô giả bộ chờ trong phòng, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn, đợi cha mẹ cô đi một đoạn xa, cô nhẹ nhàng nhảy từ trên ban công phòng khách xuống, khẽ khàng nhảy vào trong nhà kính trồng rau, đi theo phía sau cha mẹ cô ra ngoài. Đi ngang qua hai con zombie cảnh sát bị gϊếŧ chết, cô cũng không quên đoạt lấy tinh hạch trong đầu chúng.
Cha mẹ Tô Tô rất nỗ lực để trở lên mạnh mẽ. Vì con gái Tô Tô của mình, họ có nghị lực hơn người thường. Mặc dù zombie trong khu biệt thự không nhiều, nhưng cũng vẫn còn mấy con. Gặp chúng, họ cũng không bỏ chạy mà dũng cảm tiến lên đánh nhau.
Tô Tô đi theo sau cha mẹ mình, khi cần thiết cô sẽ bắn ra một mảnh nước nhỏ, âm thầm giúp đỡ cha mẹ gϊếŧ zombie. Sau đó, sau khi cha mẹ cô đi, cô mới tiến lên trước, thu lấy tinh hạch trong đầu những con zombie trên mặt đất. Cho đến khi hai người họ cuối cùng cũng khắc phục được nỗi sợ hãi trong lòng, có cảm giác đắc ý sau khi gϊếŧ những con zombie sơ cấp, Tô Tô mới thấy cha mẹ cô cuối cùng cũng nhớ ra chuyện tìm nước.
Trong khu biệt thự Quả Táo, chưa chắc mỗi căn biệt thự đều có người sống, cũng không chắc đều là các căn biệt thự trống không. Cha mẹ Tô Tô đi ấn chuông cửa từng nhà một, có người trả lời thì họ không vào, không có người thì cha Tô cầm đá đập vỡ khóa trên cửa chính, đi vào trong tìm nước.
Lúc này, Tô Tô cũng đi vào trong vườn, đứng dựa bên ngoài cổng chính đợi. Đợi cha mẹ cô lật tung nhà người ta lên xong, cô lại trốn đi, tiếp tục theo sau âm thầm bảo vệ họ.
Cứ thế một ngày trôi qua, cha mẹ Tô Tô cuối cùng cũng tìm được một thùng nước khoáng, một ít thịt đông lạnh, gạo, rau xanh trong một nhà không có người. Nhân lúc trời chưa tối, hai người hài lòng ôm đống đồ quay về biệt thự. Tô Tô lập tức trở lại nhà, thay một bộ đồ sạch sẽ, ngồi trong phòng, mở cửa phòng, chào đón cha mẹ thắng lợi trở về.