Chương 395: Giả mạo thánh chỉ

Cả nhóm Hạo Thiên đã tốn 7 ngày trời ở ngôi làng khá " nhỏ " ở phía Đông này nhưng vẫn không một tin tức nào của tiểu Băng Liên cả.

7 ngày sau lần đầu tới nơi này, nhóm Hạo Thiên rời khỏi. Cả bọn lại tiếp tục lên đường hướng về phía Nam, nơi có ngôi làng tiếp theo.

Ngôi làng ở phía Nam này nghe nói rằng có số dân tương đối ít chỉ bằng một nửa ngôi làng phía Đông mà thôi. Mặc dù vậy, cuộc sống nhân dân lại rất sầm uất, người ra kẻ vào mỗi ngày đều đông đúc. Các sản phẩm nông nghiệp, lâm nghiệp và ngư nghiệp nơi này rất phát triển, các đồ thủ công lại là vô cùng nhiều, đâu đâu cũng thấy những món đồ thủ cồn nhỏ nhắn xinh xắn, lại thêm những loài hoa tươi thắm luôm được trang trí khắp mọi ngõ ngách nơi này. Khiến cho không gian đường làng ngõ xóm có những mùi hương thoang thoảng bay khắp chốn làng. Một mùi hương dịu nhẹ...

Đến trước làng, bọn Hạo Thiên không quá thu hút người vì nơi này vốn tấp nập người ra vào, vì vậy những người mà được gọi là mới đến nơi này cũng khá nhiều. Nhóm Hạo Thiên thong thả đi vào trong, cầm theo đó trên tay mỗi đứa là bức hình của Băng Liên, Hạo Thiên nói

" Chia ra hỏi đi, sẵn tiện hỏi luôn xem nơi này có còn khu nhà nào khác không để chúng ta đi tìm "

" Vâng "

Và thế là tách ra mỗi nhóm 2 người, chia thành 8 nhóm khác nhau mà đi. Trong đó Hạo Thiên với Lăng Giang Tuyết chung một đội. Đôi trai gái xinh đẹp xuất sắc, sức mạnh phi thường này đi đến đâu là thu hút người đến đó. Biết bao nhiêu ánh mắt đã dần chú ý về phía hai người họ, bàn tán rất sôi nổi

" Này này, ngươi mau xem. Hai người đó sao lại xinh đẹp đến như thế chứ? "

" Đẹp đến xuất sắc, động lòng cả nam lẫn nữ luôn ấy chứ chẳng đùa được đâu. "

" Nhìn từng cữ chỉ và hành động của họ xem, nhìn là biết xuất thân gia đình danh giá, quý tộc rồi "

" Những người như vậy đến đây làm gì chứ? Lúc nãy ta cũng thấy vài người xinh đẹp chẳng kém là bao đằng kia kìa, nhưng cử chỉ không có tao nhã như họ đâu "

" Không biết hôm nay ngày gì mà làng nhỏ như chúng ta lại có nhiều trai xinh gái đẹp như thế chứ? "

" Ta cũng chịu thôi, quan tâm làm gì. Ngắm cho đã đi, người ta chỉ được ngắm chứ không được sờ đâu "

" Ta biết rồi. Cơ mà họ hình như đang tìm kiếm một cô bé đấy "

" Không biết cô bé đó đã đi đâu mà lại khiến nhiều người đẹp trai như thế đi tìm nhỉ? Ta ghen tỵ quá đi mà. Aaaa "

.................

Nhiều người bàn tán sôi nổi đến như vậy đấy, nhưng Hạo Thiên và Lăng Giang Tuyết căn bản không để vào tai. Việc mình mình cứ tiếp tục làm thôi, quan tâm làm gì cho mệt thân.

Thế là cứ hỏi hết người này đến người nọ, cứ đi như thế cho đến khi gặp một nhóm người mặc quần áo quân lính đi hiên ngang trên đường. Gương mặt kiêu ngạo xem trời bằng vung, vênh vênh váo váo nhìn là muốn tán cho trẹo quai hàm. Người dân nơi này thấy bọn chúng liền né xa, nhìn chúng có vẻ như đang đi tuần tra nơi này vậy. Nhưng dân làng cớ sao lại sợ hãi như thế chứ?

" Mau lên, chúng ta chuẩn bị đi thu thuế đây. Các người khôn hồn thì mau chóng tập trung lại đi "

Hạo Thiên nhíu mày nhìn, từ xưa đến nay thu thuế mà lại hùng hồn như cha người ta vậy sao? Vả lại đây đâu phải cách đi thu thuế dân? Có chuyện gì vậy trời? Không lẽ mấy năm mình đi thay đổi tất cả các kiểu cách hoạt động rồi?

Người dân nơi này mang một vẻ mặt buồn phiền vô cớ, rõ ràng mới nãy đây ai nấy cũng sôi động hẳn lên vậy mà bây giờ lại buồn thủi buồn thui như vậy đây.

Lăng Giang Tuyết nhíu đôi mày nhỏ, nói

" Kì lạ. Sao quân lính lại đi thu thuế? "

Hạo Thiên hỏi lại

" Đến muội cũng không biết sao? Vậy thì kì lạ thật, ta nhớ đâu có nơi nào mà cử quân lính đi thu thuế của dân như vậy đâu. Đây là quân lính nhà nào muội biết không? "

Lăng Giang Tuyết bảo

" Đây là quân lính của gia đình Tử tước Minh gia. Tử tước Minh Khang này là bạn qua lại với gia đình Tử tước họ Tô kia "

Hạo Thiên nói

" Vậy thì chúng ta lại phải để ý một chút về động tĩnh của vị Tử tước này rồi nhỉ. Thật là không chịu an phận thủ thưởng gì cả "

Thế là Hạo Thiên và Lăng Giang Tuyết cùng nhau đi theo phía sau những người dân nơi này, đi một chút thì tụ hội lại với bọn nhóc. Chúng xúm xụm lại đi với nhau, Hạo Thiên hỏi

" sao rồi? "

" Vẫn không có tin tức gì hết ạ, nơi này không có rồi "

Thống Trung nhìn thấy Hạo Thiên cứ đi theo sau người dân nơi này bèn hỏi

" có chuyện gì sao ạ? "

Hạo Thiên nói

" Chúng ta nghi ngờ có một vị Tử tước bốc lọt nhân dân nên là đi theo xem thử thôi "

" Ồ "

Nghe Hạo Thiên nói, bọn nhóc lại nổi lên hứng thú. Tí ta tí tửng đi theo sau, bắt đầu nổi lên tật nhiều chuyện của chúng.

Tất cả đi đến bãi đất trống trong làng, nơi được gọi là trung tâm nơi này. Dân làng đứng ngay ngắn lại với nhau, không dám nhúc nhích cũng không hó hé với nhau lời nào cả. Bọn Hạo Thiên đi đâu tự dưng chen lên đầu hàng đứng, cơ mà vị trí này cũng tốt thôi. Bao quát được toàn diện để xem xem bọn lính này định làm gì.

Bấy giờ, liền nghe tên cầm đầu nói

" Theo lệnh của hoàng đế bệ hạ, thuế của ngôi làng này tăng lên 150 phần trăm, tương đương mỗi nhà là 1 triệu Ma tinh. "

" Cái gì? "

Toàn thể dân làng gần như hét lên, ai nấy đều mang một nỗi lo phiền. Một người đứng ra nói

" Không thể nào như vậy được. Đức vua là người rộng lượng, là vị vua hiền của Ma giới chúng ta người làm sao có thể tàn nhẫn với chúng ta như vậy được. Các người là lũ nói dối "

" Câm miệng. Các ngươi là muốn kháng chỉ có phải hay không? "

Tên cầm đầu lại quát lên một tiếng, người dân nghe đến kháng chỉ liền sợ hãi chùn xuống. Tội kháng chỉ chính là tội chết a!

Bọn Hạo Thiên lúc này liền nhíu chặt mi tâm, một dấu chấm hỏi to lớn liền hiện ra trong tâm trí chúng. Cái gì đây? Lệnh của hoàng đế? Có từ khi nào vậy? Chúng ta còn không biết có đây này, các ngươi lấy thông tin từ nơi nào vậy chứ?

Chu Thuần Anh liền nói

" Đây trăm phần trăm là giả mạo rồi. Hoàng thượng làm sao có thể hạ chỉ như vậy được chứ "

Hạo Thiên gật đầu, An Lam Nguyệt lòng lại mang một vẻ tức giận tột độ vì có kẻ dám giả mạo thánh chỉ, có kẻ dám giả mạo hoàng thượng và đó còn là cha của cô. An Lam Nguyệt nói

" Chốc nữa nghiền xương chúng cho tỷ, kẻ đứng sau lưng chỉ đạo thì tru di cửu tộc! "

Hạo Thiên gật đầu, cả bọn hiện tại bắt đầu chuẩn bị hành động. Nhưng trước đó phải chờ xem bọn người kia sẽ giở trò gì cái đã rồi mới tính tiếp.

Lúc này, một người phụ nữ liền nói

" Năm ngoái chẳng phải đã nói là thu phí của 3 năm sao? Còn bắt chúng ta đóng hẳn mỗi người 2 triệu Ma tinh, sao bây giờ lại tăng giá thuế, còn bắt chúng ta đóng thêm 1 triệu Ma tinh nữa. Chúng ta lấy đâu ra nhiều như thế trong thời gian ngắn chứ? "

Tên lính liền quát lên

" Ta mặc kệ các ngươi lấy đâu ra, nhanh chóng nộp tiền thuế ra. Chúng ta còn phải đi báo cáo lại vợ hoàng thượng, nên nhớ chúng ta là quân lính của hoàng gia đấy. Các ngươi còn nói nhiều thì thay lời đức vua gϊếŧ cả làng này "

Giọng nói quát lên, kèm theo đó là biểu cảm muốn gϊếŧ người, tay lăm lăm cầm thanh kiếm chĩa về phía người dân khiến họ vô cùng sợ hãi phải bất giác mà lùi về sau muốn né tránh.

Nhóm Hạo Thiên càng nghe càng ứa gan, giận sôi máu cả lên. Lúc này, Hạo Thiên ánh mắt thay đổi, một sự lạnh lùng khát máu liền hiện ra trong đáy mắt cậu, không khí xung quanh bắt đầu rung động, làn sát khí mãnh liệt liền lộ ra. Bọn nhóc xung quanh cũng cảm thấy điều này, mà không riêng gì Hạo Thiên biểu lộ như thế. Cả An Lam Nguyệt, Tiểu Siêu và Lăng Giang Tuyết cũng tỏa sát khí bừng bừng. Tạo nên một sự ghê rợn, lạnh sống lưng.

Đám quân lính dù yếu ớt nhỏ bé đối với bọn Hạo Thiên nhưng sát khí mỗi ngày một lớn hơn thì đương nhiên chúng cũng sẽ cảm nhận được rồi. Chúng giật mình hoảng sợ nhìn xung quanh, tìm kiếm nơi phát ra loại sát khí đáng sợ đó. Chỉ bằng sát khí liền như muốn bức chết người.

Bọn chúng hoảng loạn, đảo mắt nhìn khắp nơi, vừa nhìn vừa quát

" Ai? Là kẻ nào tỏa sát khí? "

" Hay cho một kẻ mạo phạm thánh chỉ! "

Hạo Thiên lạnh giọng nói...