- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Siêu Thích Anh
- Chương 8
Siêu Thích Anh
Chương 8
190921
Edit: Gin, Quắn
Beta: Xeera
- ---
Trong quá trình sau đó, Minh Hoài đột nhiên im lặng, ngay cả khi Kỷ Đình Khiêm chủ động bắt chuyện với cậu, cậu cũng lảng tránh hoặc trả lời lắp bắp. Cậu thật sự muốn trò chuyện với Kỷ Đình Khiêm, nhưng chẳng biết vì sao cậu lại trở nên thế này.
Minh Hoài đang hái ớt, nhưng ánh mắt vẫn thường rơi trên người Kỷ Đình Khiêm, chẳng qua mỗi khi ánh mắt giao nhau, cậu lại bỗng đảo mắt né tránh. Ánh mắt của Kỷ Đình Khiêm bất giác bị bóng dáng của Minh Hoài hấp dẫn, chỉ trong hơn mười phút ngắn ngủi, ánh mắt anh không thể rời khỏi người trước mặt, chỉ là anh chẳng nhận ra. Từng biến hoá cảm xúc của Minh Hoài đều ánh vào đáy mắt anh, chính vì vậy anh lại cảm thấy không thể hiểu rõ Minh Hoài. Nói trắng ra, hai người từng phát sinh quan hệ nhưng bây giờ chỉ vô tình khẽ chạm ngón tay cũng có thể ngượng ngùng bẽn lẽn, thật sự quá khó hiểu.
Trên đường trở về, hai người không nói thêm lời nào, Minh Hoài đi rất nhanh, Kỷ Đình Khiêm chầm chậm đi theo sau cậu.
Khi cả hai quay về nhà, đám người Trần Tuấn rất ngạc nhiên, còn trêu chọc sao về nhanh vậy.
"Mọi người đang gấp mà, nhanh dùng đi." Minh Hoài cười, nói.
Kỷ Đình Khiêm gật đầu.
“Được, được, được.” Trần Tuấn cầm thìa lên, cười to, “Cậu với Đình Khiêm rửa ớt đi, tối nay anh lấy cho cậu vài miếng thịt luộc nha.”
Minh Hoài mỉm cười đồng ý, sau đó dẫn Kỷ Đình Khiêm tới giếng nước, cậu đưa cho anh một chậu nhỏ, đoạn chỉ vào giếng: “Em lấy ghế lại đây, anh bỏ ớt vào chậu trước đi, sau đó đổ vào một ít nước.”
Kỷ Đình Khiêm gật đầu, từ trước đến nay anh vốn luôn là người nói ít làm nhiều. Anh vén tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn rỏi mạnh mẽ.
Nước giếng ở đây được hút ra bằng một chiếc máy bơm nước đặc biệt, trước khi đi, Mình Hoài nhìn Kỷ Đình Khiêm đổ ớt vào chậu, cậu nhíu mày, “Anh biết sử dụng giếng nước sao?”
Kỷ Đình Khiêm ngước mắt lên, anh cười: “Cậu nói xem?”
Anh cười rất đẹp, khuôn mặt lạnh lùng bỗng hoá ôn hoà ngay phút giây ấy, nhìn kỹ hơn còn có thể thấy nét dịu dàng thoảng qua trong mắt anh. Trong phút chốc, Mình Hoài bị chói mắt bởi nụ cười của Kỷ Đình Khiêm, nhưng rồi cậu chợt nghĩ, sao mà chỉ cười một cái cũng có thể khiến mình mê mẩn vậy hả?!
“Vậy là được rồi.” Minh Hoài nghiêng người nói với anh, sau đó chạy tới bên cạnh lấy chiếc ghế nhỏ.
Hai người ngồi đối mặt với nhau, cái chậu to to đặt trong không gian nho nhỏ, bàn tay của Minh Hoài trắng trẻo lẫn mảnh khảnh, nhưng đôi tay của Kỷ Đình Khiêm lại có màu mật ong và khớp xương rõ ràng. Cả hai đều mang dáng dấp khoẻ khoắn của người thành niên, nhưng khi đặt bàn tay của Minh Hoài và Kỷ Đình Khiêm ở gần nhau, trông bàn tay cậu nhỏ hơn rất nhiều, tựa như có thể được bao trọng bởi lòng bàn tay của anh.
Cũng không biết vì sao bàn tay hai người lại chạm vào nhau, nó tạo nên hai sắc thái tương phản mãnh liệt, nhưng ở đâu đó cũng mang đến cảm giác đồng điệu vô cùng.
Hai người lại lần nữa bắt trúng một trái ớt, Minh Hoài không khỏi trừng mắt nhìn Kỷ Đình Khiêm, cậu nói nhỏ: “Anh đừng cướp của hoài chứ!”
Nhìn dáng vẻ của Minh Hoài lúc này, trong lòng Kỷ Đình Khiêm chợt dâng lên một cảm xúc khó tả, hành động cũng chệch khỏi kiểm soát. Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt của Minh Hoài, rồi cướp lấy trái ớt nhỏ giữa lúc cậu đang ngạc nhiên nhìn anh, “Cướp rồi.”
Khuôn mặt vẫn là anh đấy, nhưng trái tim của Kỷ Đình Khiêm dường như đã được thay thể. Anh thật sự không bận tâm rốt cuộc mình sẽ trở thành thế nào khi [Nông Gia Tiểu Viện] phát sóng.
Bữa tối xong lúc bảy giờ, sáu người, ba mặn một canh đầy đủ dinh dưỡng.
Mọi người ngồi trên chiếu trong sân, món ăn bát đũa đã được bày sẵn. Để chào đón hai người, Trần Tuấn còn mượn ê-kíp chương trình mấy chai rượu. Mọi người mở hết thức ăn ra, mùi thơm ngào ngạt của món ngon xông thẳng vào khoang mũi.
Triệu Mạn Mạn luôn là người khuấy động bầu không khí, cô ngửi thấy mùi thơm bèn liếʍ môi, nói: “Anh Trần, thơm quá à!” Nhân tiện còn khen cả Khúc Mai, cô nhìn món canh sườn hầm nấm, rồi lại nhìn Khúc Mai, “Chị Khúc làm món canh này đúng không? Chị Khúc giỏi quá!”
Minh Hoài không khỏi mỉm cười, còn Kỷ Đình Khiêm lại bị nụ cười của cậu dắt đi.
“Thấy ngon thì ăn nhanh đi.” Trần Tuấn được khen đến mũi cũng nở ra.
Mọi người trải qua một ngày mệt mỏi, thức ăn được nấu bằng củi mang đến hương vị khác biệt, nguyên liệu thì tươi mới thuần thiên nhiên đến từ vùng nông thôn, cộng thêm tài nấu nướng của Trần Tuấn, ngay cả Triệu Mạn Mạn và Khúc Mai cũng ăn thêm một chén cơm.
Sau bữa ăn, mọi người dọn dẹp chén đũa, tiếp đến ngồi quây quần bên chiếc bàn nhỏ trò chuyện rôm rả.
Vì trời tối nên mọi người đều mở lều, đêm đến ở làng quê luôn mát mẻ hơn, từng ngọn gió mang theo tiếng ve kêu râm ran tràn về đây, bầu trời đen nhánh bao la rộng lớn chứa muôn vàn tinh tú lấp lánh.
Giờ phút này, Khúc Mai và Trần Tuấn đều ở đây, hai người kết hôn hơn mười năm, vì thể trò chuyện một hồi cũng nhắc về quá khứ của hai người họ. Khúc Mai vốn là một ảnh hậu có tính cách ngượng ngùng, cô trả lời ấp ứng mấy câu hỏi của mọi người, cuối cùng chẳng biết làm sao bèn quay sang cầu cứu Trần Tuấn.
Minh Hoài mỉm cười nhìn hai người tương tác, trong mắt hiện lên một tia ngưỡng mộ.
Sau đó Khúc Mai không còn cách nào đành dời đi ánh nhìn, cô và Kỷ Đình Khiêm từng hợp tác với nhau, liền khai đao từ Kỷ Đình Khiêm.
Cô cười nói: "Mọi người đừng nói tôi, tôi với lão Trần ở với nhau hơn mười năm rồi có gì mà nói đâu. Đình Khiêm, năm nay cậu cũng 28 tuổi rồi, có tính tới chuyện yêu đương chưa?"
Kỳ Đình Khiêm không nghĩ tới nói một hồi lại tới lượt mình, nét mặt có chút kinh ngạc, anh nở nụ cười bất lực, "Chị Khúc, em thấy vẫn còn sớm để nói chuyện này.”
“Chuyện này phải cân nhắc sớm.” Trần Tuấn cùng Khúc Mai kẻ xướng người họa, "Đình Khiêm, cậu từng quen bạn gái chưa?"
“Không có.” Kỷ Đình Khiêm thành thật trả lời.
Có người chính là như vậy, càng thẳng thắn người ta lại nghĩ là nói đùa. Bọn họ đều cảm thấy Kỷ Đình Khiêm không muốn nói vì có máy ghi hình ở đây, vì vậy Kỷ Đình Khiêm vừa nói xong mọi người đều cười.
Minh Hoài cũng cười, chẳng qua nụ cười có bao nhiêu thật lòng chỉ mình cậu biết.
Đã 10 giờ, tổ chương trình nói với bọn họ lịch trình của hai vị khách mời đã được thay đổi. Một người thì tối nay tới nhưng hơi trễ một chút, còn một người thì sáng mai mới tới.
Minh Hoài và mọi người đang định đợi khách đến, nghe tổ chương trình nói vậy cũng không đợi nữa. Mọi người chúc ngủ ngon nhau xong liền trở về phòng.
Tổ chương trình bỏ không ít tâm tư vào ngôi nhà này, thật ra ngôi nhà cũng không lớn lắm, nhưng để tiện cho việc đi lại mỗi phòng đều trang bị một phòng tắm riêng.
Vừa bước vào phòng, đột nhiên Minh Hoài cảm thấy khó chịu, cậu nhìn chiếc giường nhỏ, ổn định tinh thần rồi quay đầu nói với Kỷ Định Khiêm: "Anh tắm trước đi."
Cũng may Kỷ Đình Khiêm không để ý đến trạng thái không tốt của Minh Hoài, anh gật đầu cầm quần áo rồi bước vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy rõ ràng trong phòng tắm rơi vào tai Minh Hoài, cậu luống cuống ngồi trên giường nắm chặt chặt bộ quần áo ngủ. Trong mắt cậu hiện lên hốt hoảng mà Kỷ Đình Khiêm chưa từng thấy, cậu liếc nhìn chiếc giường nhỏ trong phòng, ngay lập tức thu hồi ánh mắt như bị điện giật.
Làm sao đây? Làm sao đây? Ngủ cùng trên một chiếc giường lại còn gần như vậy! Cậu chắc chắn sẽ không nhịn được mà táy máy tay chân với Kỷ Đình Khiêm mất.
Nghĩ đến đây Minh Hoài cầm lấy điện thoại đi ra khỏi phòng, cậu đi đến chỗ không gian thoáng đãng bên ngoài gọi điện cho đạo diễn Cao.
“Có chuyện gì vậy?” Đạo diễn cao hỏi.
Minh Hoài cầm điện thoại, vì nói dối nên có chút bực bội, "Đạo diễn Cao, có thể tắt camera trong phòng chúng tôi trước được không?"
Trước khi đạo diễn Cao hỏi lý do Minh Hoài nhanh chóng nói: "Anh Kỷ nói có chút không quen."
Đây cũng không phải là chuyện lớn, đạo diễn Cao không nghi ngờ cậu, mỉm cười đồng ý.
Chờ Minh Hoài trở lại Kỷ Đình Khiêm đã tắm xong, trên người anh mặc bộ đồ tắm, nước từ tóc chảy dọc qua chiếc cổ thon dài lăn xuống vòm ngực săn chắc. Vẻ mặt anh lạnh nhạt, đôi con ngươi sâu không thấy đáy, Minh Hoài nhìn đến nỗi không thể dời mắt.
“Máy sấy tóc đâu?”
Minh Hoài đột nhiên hoàn hồn, cậu nhìn camera trong phòng, sau khi chắc chắn nó đã đóng trong lòng có chút vui vẻ, "Máy sấy tóc ở trong ngăn kéo á."
Mình Hoài vừa nói vừa kìm nén sự vui vẻ trong lòng, cậu giúp Kỷ Đình Khiêm tìm máy sấy tóc.
Kỷ Đình Khiêm nhận máy sấy tóc, anh nói: "Cảm ơn."
“Không có gì.” Minh Hoài không thích dáng vẻ lịch sự của Kỷ Đình Khiêm, cái này làm cho cậu cảm thấy hai người chỉ là người xa lạ.
Kỷ Đình Khiêm bắt đầu sấy tóc, tiếng máy sấy vang lên trong phòng làm Minh Hoài cảm thấy buồn bực bất an.
Rất nhanh, Minh Hoài bước ra khỏi bồn tắm, Kỷ Đình Khiêm nằm trên giường chơi điện thoại.
Sau khi làm xong, Minh Hoài lấy một cái chai từ trong túi ra rồi uống nước.
“Cậu uống gì vậy?” Kỷ Đình Khiêm đáng lẽ đang tập chung chơi điện thoại đột nhiên mở miệng. Anh vẫn lãnh đạm như vậy, không biết đã nhìn bao lâu rồi.
Minh Hoài siết chặt cái chai trong tay, chớp chớp mắt dời đi chỗ khác, nhìn chằm chằm vào không khí, "Không có gì, là melatonin.”
“Buổi tối ngủ không ngon sao?” Kỷ Đình Khiêm tiếp tục hỏi một cách khác thường.
“Ừ, có một chút. Có lẽ do quay phim nên chất lượng giấc ngủ không được tốt lắm.” Minh hoài vừa nói vừa bỏ chai lại vào trong túi, vì để tránh cho Kỷ Đình Khiêm hỏi nguyên nhân, cậu liền giải thích rõ ràng mọi chuyện.
“Mà này, anh còn muốn nghịch điện thoại à?” Minh Hoài hỏi.
Kỷ Đình Khiêm lắc đầu nói: "Không."
Minh Hoài gật đầu, đi tới cửa rồi nói: "Vậy em tắt đèn nha.”
Đang nói chuyện, Kỷ Đình Khiêm bật đèn áp tường, cùng lúc đó Minh Hoài cũng ấn công tắc. Trong phòng tối mờ.
Minh Hoài đi tới bên kia, vén chăn lên nằm xuống. Cậu quay lưng về phía Kỷ Đình Khiêm và nói: "Có thể tắt rồi."
Đưa lưng về phía Kỷ Đình Khiêm nên không thấy được biểu tình của anh, Minh Hoài nghe anh hạ giọng “Ừ” một tiếng.
Căn phòng hoàn toàn tối đen.
Kỷ Đình Khiêm nhắm mắt lại nhưng không thể lại ngủ được, đột nhiên anh cảm nhận được có cơ thể ấm áp ôm lấy mình, có mùi sữa tắm thoang thoảng, mùi rất thơm. Anh mở mắt ra, sau khi thích nghi với bóng tối liền thấy cặp mặt sáng ngời.
Hai người không nói gì.
Một lúc lâu, Minh Hoài cười nhẹ một tiếng, cậu cúi xuống hoàn toàn gửi gắm bản thâncho Kỷ Đình Khiêm. Mái tóc mềm mại dán vào cổ Kỷ Đình Khiêm, tay Kỷ Đình Khiêm ở bên hông anh đột nhiên nắm chặt, Minh Hoài giống cái gì cũng không biết. Cậu áp môi mình lên động mạch cảnh¹ đang đập của Kỷ Đình Khiêm, môi cậu di chuyển lên trên, mục tiêu cuối cùng là bờ môi mỏng.
(1): Động mạch cảnh xuất phát từ động mạch chủ ở trong ngực đi lên 02 bên cổ và sau đó cho nhánh vào não nằm trong sọ. Chức năng của động mạch cảnh là cung cấp máu cho não. Khi động mạch cảnh trở nên hẹp hoặc tắc nghẽn thì được gọi là bệnh động mạch cảnh. Bạn có thể bị bệnh động mạch cảnh khi lớn tuổi.
Hồi lâu, Minh Hoài nhỏ giọng nói một tiếng, "Kỷ Đình Khiêm, anh-cứng-rồi..."
___
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Siêu Thích Anh
- Chương 8