Chương 7

190921

Edit: Xeera, Chuhan

Beta: Xeera

- ---

Cách đó chưa đến mười mét, gương mặt anh tuấn của Kỷ Đình Khiêm hiện rõ trong mắt Minh Hoài, có lẽ bất ngờ đến quá đột ngột, cả người Minh Hoài choáng váng tại chỗ thật lâu vẫn chưa hoàn hồn, trong đầu liên tục nhắc đi nhắc lại Kỷ Đình Khiêm đến thật nè.

Biểu hiện kinh ngạc của cậu quá mức rõ ràng, Trần Tuấn đứng sau lưng Minh Hoài, cảm thấy không ổn, khắp nơi đều có camera, tất cả nhất cử nhất động đều sẽ được quay lại, động tác cùng với vẻ mặt của Minh Hoài rõ ràng là không đúng lúc.

Trần Tuấn tỉnh rụi âm thầm đẩy Minh Hoài một chút sau đó chạy bước nhỏ đến ôm Khúc Mai thật chặt, cameraman phía sau lập tức chuyển trọng tâm của cảnh quay sang Trần Tuấn và Khúc Mai.

Lúc này, Minh Hoài mới đột nhiên bừng tỉnh, mình đã làm gì vậy chứ lúc nãy đã bị quay lại mất rồi. Cậu cũng không biết liệu đoạn này có chiếu không và cũng không biết nếu như đoạn này được chiếu thì sẽ được biên tập thành như nào nữa.

Dưới đủ chuyện không chắc chắn, Minh Hoài đâm lao phải theo lao thôi. Cậu nở một nụ cười thật tươi, hoàn toàn khác hẳn với vẻ mặt tim đập loạn nhịp vừa rồi, khiến cho người ta xem cũng chỉ thấy rằng hồi nãy Minh Hoài quá kinh ngạc lúc này cuối cùng cũng lấy lại tinh thần mà thôi.

Lúc Minh Hoài đang nhìn anh, Kỷ Đình Khiêm cũng đang nhìn Minh Hoài, trong mắt anh có chứa sự hứng thú, đặc biệt là khi thấy rõ gương mặt ngạc nhiên của Minh Hoài, trong lòng anh vô duyên vô cớ nảy ra vài phần vừa lòng, đúng là không thể giải thích được, ngây thơ vô cùng.

Trước khi cảm xúc đi lệch theo hướng kì lạ, Kỷ Đình Khiêm nhanh chóng thu lại tâm trạng, nén chặt những cảm xúc khó lý giải này xuống tận đáy lòng.

Nhưng Minh Hoài lại là người thích làm việc theo cách độc đáo.

Trước ánh mắt của bao người, Minh Hoài bỗng chốc lao vào ôm Kỷ Đình Khiêm, cậu dùng sức vỗ mạnh vào lưng Kỷ Đình Khiêm, cười toe toét nói: "Đã lâu không gặp!"

Cậu thấp hơn Kỷ Đình Khiêm hơn nửa cái đầu, muốn ôm Kỷ Đình Khiêm từ trên cao thì chỉ có thể kéo người xuống, vì thế Kỷ Đình Khiêm liền khẽ cong lưng tựa lên vai Minh Hoài, cảnh này có hơi buồn cười.

Tựa lên trong giây đầu tiên, Kỷ Đình Khiêm chỉ cảm thấy Minh Hoài quá gầy.

Khuôn mặt lạnh lùng của Kỷ Đình Khiêm rốt cuộc cũng xuất hiện một giây thả lỏng, anh rủ mắt xuống ôm lấy Minh Hoài, giọng nói bình tĩnh hơn Minh Hoài rất nhiều, mang theo một loại ma lực thần kỳ khiến người ta hết sức an tâm, “Đã lâu không gặp.”

Hai người bọn họ đều là cao thủ nói dối không chớp mắt, rõ ràng tháng trước mới cùng nhau tỉnh lại trên một chiếc giường, giờ lại có thể giả bộ như bạn cũ đã lâu không gặp, vô cùng nhớ nhung.

Lúc Kỷ Đình Khiêm ôm cậu, cơ thể Minh Hoài lặng lẽ run lên, nụ cười trên mặt cũng trở nên chân thật.

Sau khi chào hỏi nhau, mọi người ngồi thành vòng tròn trên chiếc bàn nhỏ dưới mái lều, trên bàn có pha một bình trà hoa nhài, Vương Luân rót cho mỗi người một ly, mùi hoa nhài lập tức toả ra một vòng.

Ở chỗ này, Vương Luân và Trần Tuấn là hai phụ huynh, tuy rằng Khúc Mai là “phụ huynh” của Trần Tuấn, nhưng tới nơi này rồi vẫn phải nghe hai người bọn họ sắp xếp, ngồi xuống, trò chuyện giây lát, khách sáo cũng xong rồi, sau đó phải nói đến vấn đề chính.

"Là thế này," Vương Luân hắng giọng nói, "Bây giờ Khúc Mai và Đình Khiêm đã đến rồi, vậy còn hai người nữa đâu?"

Khúc Mai uống ngụm trà, cười giải thích nói: “Bọn họ còn trên đường đến, hẳn là 10 giờ tối mới có thể đến.”

"Ồ, vậy ư..." Vương Luân như suy tư gì đó, gật đầu, lời nói xoay chuyển, "Là nữ hay nam thế?"

Suýt nữa Khúc Mai đã thuận miệng đáp ra, thật may là cô kịp thời ngậm miệng lại, cô mím môi cười nói: "Khi nào người đến thì cậu sẽ biết."

Kể từ khi Kỷ Đình Khiêm bắt đầu xuất hiện trong tầm nhìn của Minh Hoài thì toàn bộ sự chú ý của Minh Hoài lập tức tập trung trên người Kỷ Đình Khiêm. Cậu không thể kiểm soát nổi ánh mắt mình hướng về phía Kỷ Đình Khiêm. Nhưng Kỷ Đình Khiêm lại như chẳng có gì hết vậy, thỉnh thoảng nói vài câu trước mặt tiền bối thì vừa lễ phép lại khéo léo, nhìn mãi đến nỗi hầu kết Minh Hoài cũng khẽ động.

Cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục, một lúc lâu sau, Vương Luân cuối cùng nhớ tới một chuyện quan trọng.

Vương Luân đứng dậy, suy tư một lát rồi nói: "Vầy đi, anh Trần đưa Khúc Mai đi tham quan phòng đi sẵn tiện cất hành lý, Đình Khiêm thì..."

Ánh mắt anh ấy lướt qua giữa Triệu Mạn Mạn và Minh Hoài. Cuối cùng, anh ấy vẫn để Minh Hoài đưa Kỷ Đình Khiêm đi tham quan. Ở điểm này chủ yếu là có cân nhắc hai điều, thứ nhất, rõ ràng Minh Hoài và Kỷ Đình Khiêm thân thiết hơn; thứ hai, Triệu Mạn Mạn là con gái, nếu để cô đưa người đi thì có hơi không thích hợp.

Đến khi Trần Tuấn dẫn theo Khúc Mai đi vào phòng rồi mà Minh Hoài và Kỷ Đình Khiêm vẫn chưa nhúc nhích.

Vương Luân thấy kỳ lạ nhìn mà hai người họ, liếc mắt một cái, hỏi: “Hai người còn ở đây làm gì?”

Minh Hoài lập tức chuyển tầm mắt sang Kỷ Đình Khiêm, khóe miệng Kỷ Đình Khiêm cong lên một vòng cung nhỏ, bỗng chốc Minh Hoài lập tức hiểu rằng Kỷ Đình Khiêm đang đợi cậu mở lời.

"Anh Vương, Kỷ...." Minh Hoài dừng lại, trong đầu nhanh chóng nhớ tới vấn đề xưng hô với Kỷ Đình Khiêm, "Anh Kỷ¹ ở phòng nào vậy?"

(1): Mình vừa sửa xưng hô lại, mấy chương trước Minh Hoài đều gọi là Kỷ tiên sinh( 纪先生) nhưng sau khi xem xét thì mình đã sửa thành "Anh Kỷ" hết rồi. Tiên sinh chỉ là cách gọi kính trọng, lịch sự nên xét thấy ở Việt Nam mình khi lịch sự gọi ai đó ta thường dùng anh/chị ở đầu câu thì mình đã đổi sang như thế rồi vây nên chỗ này Minh Hoài không gọi là 纪先生 nữa, ẻm đổi thành 纪哥 = Kỷ ca = Anh Kỷ rồi á.

“À… cái này……” Vương Luân cười vỗ trán..

Ở đây tổng cộng có năm phòng, còn dư một phòng, Khúc Mai đương nhiên ở chung phòng với Trần Tuấn, vấn đề lớn nhất bây giờ là giới tính của hai vị khách mời tiếp theo.

Vương Luân hỏi đạo diễn: “Chúng tôi phải chia phòng, dù sao cũng phải nói cho chúng tôi biết đợi chút nữa người tới là nam là nữ đi.”

Hiếm thấy lần này đạo diễn Cao không úp úp mở mở, ông lớn tiếng nói: “Một nam một nữ.”

Vương Luân suy nghĩ một chút rồi nói: "À, đương nhiên, nếu có con gái thì ưu tiên con gái, nên Đình Khiêm ở cùng phòng với chúng tôi." Sau đó Vương Luân đẩy vấn đề cho Kỷ Đình Khiêm, hỏi anh đêm nay muốn ngủ cùng ai.

Minh Hoài thản nhiên nhìn Kỷ Đình Khiêm, trái tim như bị treo lên cao, cậu không nghĩ Kỷ Đình Khiêm sẽ chọn cậu, dựa vào mấy lần ở cạnh nhau lúc trước mà xem, hệt như ấn tượng của Kỷ Đình Khiêm đối với cậu không hề tốt chút nào.

Nhưng ai biết được, khi Minh Hoài đang mơ màng, giọng nói trầm thấp dễ nghe của Kỷ Đình Khiêm truyền vào tai cậu, anh một tay nắm lấy vai Minh Hoài, trên mặt anh nở một nụ cười thật tươi, "Tôi sẽ ở với Minh Hoài."

Chuyện đã được giải quyết theo cách này, có một khoảnh khắc, trái tim của Minh Hoài như muốn nhảy lên cổ họng. Minh Hoài vì cái này mà tung tăng như chim sẻ, dẫn Kỷ Đình Khiêm vào phòng, cậu đè nén tâm tư lại, như tình cờ nói: "Anh có thể đừng giành chăn không?"

Chẳng lẽ cậu không biết à? Kỷ Đình Khiêm suýt đã thốt ra như thế, ngay khi lời nói đến cổ họng một giây sau lập tức nuốt trở về, giọng điệu thản nhiên đáp: "Không giành."

Hai người dù sao cũng phải tìm chút gì đó để nói, bằng không thì khi cắt nối biên tập xác định hiệu ứng thảm không nỡ nhìn, tình huống càng tệ hơn nữa, không chừng lúc chương trình phát sóng, tin đồn hai người không hợp lập tức được chứng thực.

“Không phải thời tiết rất nóng sao? Sao cậu lại sợ tôi giành chăn?” Giọng điệu của Kỷ Đình Khiêm đã thoải mái hơn.

Trước sự chủ động lên tiếng của Kỷ Đình Khiêm, Minh Hoài cảm thấy hơi bất ngờ, cậu đáp lại không chút do dự: "Tối ngủ muốn bật điều hòa á, không đắp chăn thì sẽ lạnh lắm."

Đây có thể coi là một thói quen nhỏ khi ngủ của Minh Hoài, vào mùa hè cậu thích điều chỉnh nhiệt độ xuống thật thấp, sau đó trùm chăn bông dày.

Trong lúc nói chuyện hai người rất nhanh đã đến phòng rồi. Lúc vào phòng Minh Hoài muốn giúp Kỷ Đình Khiêm xách vali, nhưng Kỷ Đình Khiêm không cho cậu làm. Minh Hoài vẫn nhớ rõ ràng ánh mắt kia, chắc chắn là nghĩ cậu tay chân yếu ớt không xách nổi mà.

Kỷ Đình Khiêm không mang nhiều đồ lắm, chủ yếu là quần áo để mặc, tuy tủ không lớn nhưng đồ của Minh Hoài cũng chẳng nhiều, Kỷ Đình Khiêm để quần áo mình vào bên trong mới vừa đầy.

Minh Hoài nhìn ngăn tủ cong khóe miệng, lòng có chút ngứa, muốn lấy ra điện thoại ra chụp bên trong tủ quần áo, nhưng một giây sau Minh Hoài nghĩ đến ở đây có camera, một khi bị quay được, có một số việc sẽ không nói rõ nổi.

Lúc sắp xếp xong xuôi mới có năm rưỡi, tốc độ của Trần Tuấn và Khúc Mai nhanh hơn một chút. Đến khi hai người Minh Hoài đi xuống dưới thì Trần Tuấn đã chuẩn bị bữa tối với sự trợ giúp của Khúc Mai.

Mấy người ở đây đều có thể ăn cay, người lớn bận việc cả ngày, ớt cũng quên hái, Vương Luân đi đào cải trắng, Triệu Mạn Mạn ở một bên rửa rau, vậy nên hái ớt đương nhiên là nhiệm vụ của hai người Minh Hoài và Kỷ Đình Khiêm.

Đôi mắt Minh Hoài đột nhiên sáng lên, được ở cùng một chỗ với Kỷ Đình Khiêm, cậu cầu còn không được.

Cánh đồng ớt cách sân không xa, chỉ đi bộ vài phút là có thể đến được.

Kỷ Đình Khiêm nhìn Minh Hoài đang dẫn đường phía trước trong lòng nghĩ đến vài chuyện, lần này hai người ở chung bởi vì có camera theo dõi nên mọi việc phát sinh bình thường hơn nhiều. Cũng trong một giờ đồng hồ ngắn ngủi ấy mà Kỷ Đình Khiêm phát hiện ra dường như Minh Hoài không giống lắm với cậu trong lời nói của người khác, thậm chí còn hơi khác so với hai lần gặp mặt trước.

Ngay khi Kỷ Đình Khiêm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Minh Hoài thì Minh Hoài dừng lại, sau đó đột nhiên quay người lại, trên mặt nở nụ cười thật tươi. Bởi vì trời nắng nóng mà chóp mũi cậu còn vương một tầng mồ hôi, nội tâm Kỷ Đình Khiêm bỗng chốc dâng lên một cảm giác lạ lùng không thể giải thích được.

"Chính là ở đây." Minh Hoài chỉ về phía trước và nói với Kỷ Đình Khiêm.

Kỷ Đình Khiêm bình tĩnh dời mắt, gật đầu.

Cả hai cùng nhau bước vào cánh đồng ớt, Minh Hoài đang cầm trên tay một chiếc giỏ nhỏ, cậu vẫn còn khá vui vẻ nói thêm vài câu với Kỷ Đình Khiêm.

"Chúng ta hái nhiều thêm một chút. Mọi người đều ăn được cay, nếu không thể ăn hết cũng có thể để lại cho Trần lão sư làm tương ớt dùng để trộn ăn cũng được."

Ớt đã được hơn nửa.

Kỷ Đình Khiêm thỉnh thoảng đáp vài lời, nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại.

Hai cùng nhau đi đến, hái xong bỏ chúng vào trong chiếc giỏ nhỏ.

Hái tới hái lui, hai người cũng chẳng chú ý gì, mục đích của hai người là cùng hái ớt, nháy mắt, đầu ngón tay hai người bỗng nhiên chạm vào nhau.

Kỷ Đình Khiêm đột nhiên rút tay ra hái một quả ớt nhỏ bên cạnh. Nhưng mà, đầu ngón tay Minh Hoài như có điện, lỗ tai giấu sau tóc lặng lẽ đỏ lên, ngón tay cũng không nhịn được cong lên.

Sau đó, Minh Hoài rõ ràng là nói ít đi rất nhiều, Kỷ Đình Khiêm thấy mới lạ, lại cảm thấy Minh Hoài người này thật sự rất kỳ lạ

____