Chương 43:

Tần Tinh xem livestream một hồi, không ngoài dự liệu, sầu riêng được mở ra là “sầu riêng báo ân”.

Sầu riêng trên livestream này nhỏ hơn sầu riêng trên livestream của Ngụy Hiểu Song một chút, nhưng chủ kênh rất khuấy động, người kia dễ dàng thu hút sự mong đợi của người xem với sầu riêng, đến lúc mở ra thật, đã có mấy trăm ngàn người xem livestream, khu bình luận cũng chạy rất nhanh, ai cũng cảm thán múi sầu riêng thật đầy đặn.

Thật đáng để cô ấy bỏ ra sáu trăm sáu mươi sáu tệ để mua trái sầu riêng này.

Tần Tinh xem livestream xong thì đi về phía siêu thị.

Để cấp bậc của siêu thị Vị Diện tăng từ cấp hai lên cấp ba cần một trăm viên đá trắng, bây giờ số lượng đá trắng ở trong kho vẫn chưa đủ, cô cũng chỉ có thể chờ.

Ngay cả nhóm Ngọc Nương, vì có mì ăn liền và khoai lang để trao đổi, thực phẩm mỗi ngày đầy đủ, cuộc sống không còn quá bấp bênh nữa.

Tần Tinh vừa ra khỏi siêu thị Vị Diện, cô còn định xem tình hình rừng cây ăn trái ở gần đó, cô phải chắc chắn cách vận hành của đá trắng, vừa mới lấy xe điện ra, cô lại gặp phải mấy người.

Trong tay mấy người kia còn xách theo một cái bao bố lớn.

“Thần tiên đại nhân.”

“Đi đổi lương thực à?” Tần Tinh ngồi trên xe điện.

“Vâng, bọn ta mang sầu riêng đến đổi khoai lang.” Người kia vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Tần Tinh: “Thần tiên đại nhân, có phải bọn ta đổi nhiều quá rồi không?”

“Không sao đâu, đổi bao nhiêu cũng được.” Tần Tinh lắc đầu: “Mọi người phải ăn no, chắc chắn ăn được khoai lang tốt, đúng rồi, ta phải nhắc nhở mọi người, ăn khoai lang nhiều quá bụng sẽ thấy khó chịu, không thể ăn khoai lang liên tục đâu, khoảng thời gian này mọi người đã đổi được rất nhiều sầu riêng và đá trắng, có thể đổi mì ăn liền.”

“Cảm ơn Thần tiên đại nhân đã nhắc nhở, bọn ta đã quyết định chờ khi nhóm Vương Vũ đón người về sẽ lấy rau củ dại phơi khô đến thành trấn gần đây để đổi chút thức ăn.” Nói xong, người kia lại chần chờ trong chốc lát: “Khoai lang cũng có thể đổi, nhưng…”

“Được, khoai lang là do mọi người dùng tiền để mua mà, muốn ăn hay muốn đổi đều được, có thể đổi chút thịt, người lớn trẻ con đều phải ăn thịt, như vậy mới khỏe được.” Tần Tinh quan tâm nói.

Sau khi tận thế đến, việc chăn nuôi chịu thiệt hại lớn, nhưng cho dù là đài truyền hình hay radio, ngày nào cũng thông báo trợ cấp thịt khiến tất cả mọi người đều cố gắng hết sức để bổ sung thịt mỗi ngày, quan niệm ăn thịt tốt cho sức khỏe đã khắc vào xương cốt của cô rồi.

“Mấy gói gia vị trong mì ăn liền có dầu, bây giờ bọn ta đã khỏe hơn trước rồi.” Mọi người đưa mắt nhìn nhau: “Chắc chắn phải ăn thịt mới được sao?”

“Ờm… Gói gia vị cũng được.” Tần Tinh không để ý đến hoàn cảnh lúc này, hoàn cảnh này còn tệ hơn rất nhiều với lúc tận thế trong tương lai: “Chờ khi cuộc sống của mọi người ổn định lại đi mua chút gà vịt heo rồi hẵng tính, đến lúc đó trồng được khoai lang, dây khoai lang có thể nuôi heo, nuôi được lắm.”

Nói đến chuyện nuôi heo, nhóm người lập tức vui vẻ lên, bọn họ bắt đầu thảo luận làm sao để nuôi heo với Tần Tinh, thậm chí còn không để ý đến sự “cao cao tại thượng” của Tần Tinh.

Tần Tinh bị buộc phải nói hết các vấn đề và phương pháp nuôi heo.

Cuối cùng, cô cảm thấy mình cần có một quyển bí tịch nuôi heo, tựa đề như là “Khoa học nuôi heo: Từ cơ bản đến cao cấp”, hay là “Chăm sóc cho heo nái sau sinh”.