Chương 42:

Thật ra chất lượng sầu riêng ở gần rừng Hoàng Hôn cũng rất tốt, cô đoán nó có chút liên quan đến “đá trắng” mà siêu thị cần, có một loại “năng lượng”, nếu có năng lượng quá cao, chắc chắn sẽ khiến động vật bình thường không thể chịu đựng được, vậy nên không có bất kỳ động vật nào xuất hiện ở khu vực trung tâm của rừng Hoàng Hôn.

Mà ở xung quanh rừng Hoàng Hôn, chắc chắn vẫn có một chút, năng lượng đá trắng có thể khiến động vật phổ thông chịu đựng, năng lượng này cũng khiến cây ăn trái sinh trưởng, cũng vô cùng tươi tốt.

Tần Tinh ăn một miếng sầu riêng, lại mở video ngắn dạy thịt kho tàu lần nữa, tiếp tục nấu nồi thịt kho tàu.



“Bao nhiêu?”

“Sáu trăm sáu mươi sáu.” Ngụy Hiểu Song giơ hai ngón tay, kích động nhìn Tần Tinh: “Hơn nữa chỉ cần một trái sầu riêng, thế nào, vụ làm ăn này có muốn làm không?”

“Chỉ cần một trái sầu riêng, sao lại bỏ ra nhiều tiền như thế?” Tần Tinh kinh ngạc hỏi: “Trao đổi đồng giá, đi chỗ khác còn mua được hai trái sầu riêng đấy?”

“Vậy nhà người ta có sầu riêng, chỗ nhà cậu cũng có mà.” Ngụy Hiểu Song nghiêm túc nói: “Cậu thấy như thế có được không? Nếu được thì tôi nói với người ta một tiếng, không được cũng sẽ nói một tiếng.”

Nói xong, Ngụy Hiểu Song trầm tư: “Sầu riêng chỗ cậu cũng là do bạn cho, nếu không được…”

“Tôi hỏi thử một chút, nhưng cũng không đảm bảo lấy được sầu riêng lớn như thế cho cậu đâu nhé.” Tần Tinh gật đầu, đối mặt với vẻ thấp thỏm của Ngụy Hiểu Song, cô mỉm cười nói: “Để tôi hỏi bạn tôi một chút, sau đó sẽ gửi tiền lì xì thật lớn, tôi không thể kiếm không khoảng tiền này được.”

“Vậy tôi chờ tin tốt từ cậu nhé.” Ngụy Hiểu Song cười đứng dậy: “Người ta nói, lớn nhỏ không quan trọng, quan trọng thì phải là sầu riêng báo ân, bây giờ là thời đại của video ngắn, độ hot rất quan trọng, cậu hiểu mà.”

Tần Tinh đưa tay ra dấu “OK”, còn trừng mắt nhìn cô ấy: “Hiểu rồi.”

Sau khi Ngụy Hiểu Song rời đi, Tần Tinh lại đợi thêm nửa tiếng nữa, sau đó mới nhắn tin cho cô ấy.

Tần Tinh: Bạn tôi đồng ý rồi, còn nói càng nhiều càng tốt.

Ngụy Hiểu Song: Tuyệt vời! Tôi sẽ qua ngay.

Tần Tinh chọn cho cô ấy trái sầu riêng nặng ba ký, tuy không lớn bằng trái sầu riêng mà lúc trước cô đã đưa cho Ngụy Hiểu Song, nhưng sầu riêng nặng ba cân cũng đủ rồi.

Trừ cái này ra, cô còn đưa thêm cho Ngụy Hiểu Song một trái sầu riêng nhỏ nặng một ký rưỡi, tạm thời xem là “thù lao” cho cô ấy.

Ngụy Hiểu Song liên lạc với blogger mình tìm được lúc trước, cô ấy chụp hình xong, xác nhận trọng lượng, sau khi gửi tấm hình sang không lâu, người kia đã nhắn tin lại: “A a a a a vừa nhìn đã biết là sầu riêng xịn rồi.” Sau đó người kia thoải mái chuyển sáu trăm sáu mươi sáu đồng sang.

“Tiền kiếm được rồi, tôi mời cậu uống coca.” Tần Tinh nhận tiền, hào phóng nói.

“Tôi muốn chai lớn cơ, thế mới đủ!” Ngụy Hiểu Song lập tức nói.

“OK chai lớn!” Tần Tinh lấy ra một chai lớn ở trên kệ, lại lấy thêm hai ly giấy dùng một lần, hai người ngồi đối diện nhau, vừa uống coca vừa nói chuyện.



[Sầu riêng báo ân - Livestream.]

“Nếu không mở được sầu riêng báo ân thì sao?”

“Mạnh dạn thế cơ à?”

“Vào đây để xem tấu hài này, chắc chủ kênh sẽ không bị quê đâu ha?”

“Tôi nói cho mấy người nghe, lần này chắc chắn sẽ không bị quê đâu, không mở được sầu riêng báo ân, tôi sẽ livestream trồng chuối uống nước.” Giọng nói của chủ kênh phát ra từ trong màn hình, lập tức hấp dẫn mọi người đến bình luận.

“Ngồi chờ chủ kênh trồng cây chuối uống nước.”

“Ngồi chờ chủ kênh bị quê.”

“Nghe nói có tấu hài nên vào.”