Chương 23:

Chạy thêm một đoạn, cô đã đến chỗ hái sầu riêng hôm qua, vừa lúc nhìn thấy có người đang nhanh nhẹn trèo lên cây.

Cô đặt chân xuống đất, dừng xe điện bên cạnh, chống tay vào đầu xe rồi nhìn cảnh hái quả từ xa. Một lúc sau, cô lấy điện thoại từ trong túi ra, bắt đầu quay video.

“Cảnh tượng người xưa hái sầu riêng tại hiện trường.”

Tần Tinh vừa lấy một quả táo từ không gian ra, vừa gặm vừa thuyết minh.

“Quả sầu riêng này đẹp thật, nhìn bên ngoài rất mượt mà, bên trong chắc chắn có rất nhiều thịt.”

“Quả này cũng đẹp.”

“Ê ê ê, quả này cũng đẹp, quả này to hơn mấy quả trước.”

Quay được một lúc, hành động của cô thu hút sự chú ý của mấy người phía trước. Họ quay đầu lại, định hành lễ.

“Không cần khách sáo như vậy, các ngươi cứ hái đi. Lát nữa ta có thể lấy một quả sầu riêng không?” Tần Tinh thản nhiên nói: "Chỉ cần quả to nhất thôi, ta thấy quả đó là đẹp nhất.”

“Tất nhiên là được." Nghe cô nói thế, mấy người đó đều lộ vẻ hãnh diện: "Thần tiên đại nhân muốn lấy thì đúng thật là vinh hạnh, nếu Thần tiên đại nhân thích, sau này ngày nào chúng tôi cũng sẽ dâng cho ngài.”

“Mỗi ngày một quả là đủ rồi, không cần nhiều quá đâu." Tần Tinh giơ một ngón tay lên cắn miếng táo cuối cùng, rồi tiện tay ném sang gốc cây gần đó: "À đúng rồi, trên đường các ngươi đến đây có phát hiện nơi nào thú vị không?”

“Chuyện này…” Mấy người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng có một người bước lên: "Bẩm Thần tiên đại nhân, trên đường chúng tôi chạy nạn chỉ mong tìm được nơi thích hợp để dừng chân, không biết Thần tiên đại nhân muốn tìm nơi thú vị như thế nào?”

“Ừm." Tần Tinh chống cằm suy nghĩ một lúc, không thể nghĩ ra điều gì cụ thể: "Ta cũng không rõ nữa, thôi kệ, đi đến đâu hay đến đó, các ngươi cứ tiếp tục hái đi, ta đi trước đây.”

Vừa định xoay tay lái xe điện rời đi, cô chợt nhớ ra điều gì đó, đưa tay ra: “Có thể đưa sầu riêng cho ta không?”

Ngay sau khi cô nói, đã có người cầm quả sầu riêng cô vừa chọn, giơ hai tay dâng lên cho cô. Thấy quả sầu riêng trong tay cô chỉ dừng lại một chút rồi biến mất không thấy đâu, gương mặt họ vẫn hiện lên vẻ kinh ngạc không che giấu được.

“Cảm ơn nhé, ta chỉ thèm vị này thôi. Lần tới sẽ tặng các ngươi hai gói mì ăn liền.” Tần Tinh cảm ơn, quay tay lái xe điện, tiếp tục đi theo con đường vẫn còn khá rõ ràng phía trước.

Bên lề đoạn đường này không có nhiều rau dại, lại thêm việc có người thường xuyên đi lại nên xe điện chạy qua rất thuận lợi.

Cô có kỹ thuật cao nên rất gan dạ, nhờ khả năng có thể nhanh chóng “quay về tiệm”, cô có thể đi khắp nơi mà không lo lắng. Chẳng phải xuyên không một lần, đâu thể cứ ở mãi trong tiệm làm một NPC chủ tiệm chứ.

Sau khi Tần Tinh rời đi, mấy người đang hái sầu riêng tiến đến chỗ cô vừa đỗ xe, tất cả đều ngơ ngác nhìn về phía cô vừa đi xa.

“Đó là cái gì vậy?”

“Trương bá kiến thức rộng rãi...”

“Dù có rộng rãi đến đâu, vật của thần tiên, làm sao mà ta biết được." Người đàn ông được gọi là Trương bá cũng ngẩn ngơ nhìn theo: "Cái này không cần sức ngựa hay trâu mà lại có thể đi ngàn dặm trong một ngày, thật là thần diệu.”

“Nếu ta có được...”

“Mơ đi, trong mơ cái gì cũng có.”

“Ngày nghĩ gì đêm mơ đó, thế thì tối nay trước khi ngủ ta sẽ nghĩ thật nhiều, biết đâu mơ thấy mình cũng có thể ngồi lên vật của thần tiên, he he.”

“Cũng được." Trương bá bật cười: "Các ngươi có đói không, nếu đói thì nấu chút gì ăn đi, những bánh khô trong túi các ngươi lấy ra nấu hết đi, kẻo để lâu hỏng mất.”

“Cho vào một gói bột mì ăn liền ấy, thêm bột vào bảo đảm món khó ăn đến đâu cũng trở nên ngon. Trong tay các ngươi có gói nào đã mở không?”

“Có có, ta còn nửa gói đây, ôi trời, rơi mất một ít rồi, rõ ràng ta đã để rất cẩn thận mà.”

“Ta thấy có một rừng tre không xa, lát nữa đi chặt vài ống tre về, bột mì ăn liền đã mở ra phải giữ thật cẩn thận. Cái ngươi vừa làm đổ, trong túi còn không? Lấy nước nấu, chắc cũng nấu ra được ít bột.”

“Thế phải nấu nhiều lần đấy. Các ngươi yên tâm, ta đựng trong chiếc túi sạch nhất rồi.”

“Đừng lãng phí là được.”