Chương 19:

“Nương, tối nay con không khó chịu.”

Ngọc Nương ôm nữ nhi: "Nương cũng không khó chịu."

"Trước đó nương cũng sẽ khó chịu sao?" Đứa nhỏ tựa vào trên người Ngọc Nương, ngẩng đầu nhìn nàng ấy: "Giống như con, khó chịu lắm sao?"

"Ừm, cũng khó chịu giống như con vậy." Ngọc Nương sờ trán nữ nhi, cúi đầu tựa trán vào: "Trước đó tại sao Niếp Niếp không nói với nương?"

"Nương đã rất mệt mỏi."Tiểu hài tử dựa sát vào Ngọc Nương: "Không thể để cho nương mệt mỏi nữa, hơn nữa nương cũng không nói cho con biết nương khó chịu."

"Sau này sẽ không." Ngọc Nương cầm bàn tay nhỏ của nữ nhi.

Nàng ấy đương nhiên biết nguyên nhân nữ nhi khó chịu, cho dù nàng ấy đem phần lớn khẩu phần lương thực phân cho nữ nhi, nữ nhi cũng vẫn không có khả năng ăn no, nàng ấy không phải không thấy được tình huống của nữ nhi, nhưng nàng ấy không dám hỏi, sợ hỏi một chút liền không thể chống đỡ được nữa.

Nàng ấy ngẩng đầu, nhìn gian phòng xinh đẹp cách đó không xa, mỉm cười ôm nữ nhi: "Ngủ đi, ngày mai chúng ta lại đi tìm tảng đá màu trắng."

"Vâng, nương, con sẽ ngoan ngoãn." Giọng nói mềm mại nhu thuận của đứa nhỏ truyền vào trong tai Ngọc Nương, khiến tay nàng ấy lại nắm thật chặt.

Ngay cả Ngọc Nương cũng không nhận ra được, giờ khắc này nàng ấy đã lệ rơi đầy mặt.

Không ít người không ngủ giống như nàng ấy, nhưng tất cả mọi người không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn gian phòng xinh đẹp kia, ngóng trông hết thảy những gì hôm nay gặp được đều không phải nằm mơ.

...

Vũ Chỉ Vô Vân: Cho các ngươi xem hai mặt trăng là như thế nào [ hình ảnh] [ hình ảnh] [ hình ảnh]

Sau khi gửi các ảnh chụp được ra ngoài, Tần Tinh quét mắt nhìn nội dung gửi đi trước mặt, ngoại trừ ánh trăng buổi tối ra, cô còn gửi một ít ảnh chụp rừng cây và vách núi.

Cô không có ý định tiết lộ cái gì, chẳng qua là muốn chia sẻ kiến thức của mình với mọi người, chuyện có thể xuyên qua đến dị giới sẽ không có người tin tưởng.

Gửi ảnh xong, cô cất điện thoại đi, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hôm qua ánh trăng đều là trăng tròn, mà hôm nay trên không trung treo hai vầng trăng đã đều đã khuyết bớt, nhưng mà có thể là bởi vì vị trí khác nhau, phương hướng bị khuyết của hai vầng trăng này cũng có chỗ khác biệt.

Từ cửa sổ bên này, có thể nhìn thấy rõ ràng rừng rậm liên miên phía xa, giống như cô đang sống trong hoàn cảnh như vậy, có một phong vị khác.

Nếu như không có sống lại, không có tận thế, cũng không có không gian tùy thân, chuyện như trói định siêu thị Vị Diện nhất định sẽ làm cho cô rất hưng phấn, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy tâm tình bình tĩnh, chỉ hy vọng một ngày thật sự có thể tìm được phương pháp tránh cho tận thế thật sự ập đến.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, cô đi xem tình huống ngoài cửa sổ trước, xác nhận ngoài cửa sổ vẫn là cánh rừng rậm kia, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, dù sao đây cũng là hi vọng duy nhất để cô sống sót.

Đi xuống lầu, cô mở cửa tiệm trước, theo thường lệ đi đến cửa hàng ăn sáng đối diện ăn sáng.

Lúc này tiếng chuông điện thoại cũng vang lên.

"Alô, chào."

"Xin chào, xin chào, cô là bà chủ Tần sao? Tôi ở trên mạng nhìn thấy cô muốn mua thực phẩm sắp hết hạn, thực phẩm gì cũng được sao?"

"Bên chỗ anh có cái gì?" Tần Tinh hứng thú.

"Có ba tấn gạo, tôi thấy cô thu mua trên mạng cũng không viết rõ ràng muốn cái gì, nên gọi điện thoại tới hỏi một chút, "Đối phương nói, "Nhưng tôi đây đều là gạo thượng hạng, tuy sắp hết hạn, nhưng dùng để nuôi heo là rất tốt."

"Cái này..." Tần Tinh cố làm khó, "Số lượng có hơi nhiều, muốn xử lý tương đối phiền phức, anh bán giá bao nhiêu? Bao lâu hết hạn?"

Ngoài miệng nói khó xử, thực tế trong lòng cô đã hưng phấn không chịu nổi.

Ước chừng ba tấn gạo, cho dù sắp đến hạn, đặt trong không gian của cô cũng sẽ không hỏng, nếu giá cả phù hợp, quả thực giống như nhặt không, ba tấn gạo này nếu một mình cô ăn thì phải ăn cả đời.