Người Dịch: Lan Thảo Hương.
"Gạo trắng!.
"Đây là gạo trắng".
Nhìn các tộc nhân ồn ào, Ngô lão cha bước lên bậc thang trước từ đường, hướng mọi người giơ cao tay: "Mọi người đừng ầm ĩ nữa, để cho ta nói hai câu!".
Lập tức xuất ra nhiều lương thực như vậy, Ngô lão cha ở trong mắt tộc nhân đã trở nên khác biệt. Cho nên hắn vừa lên tiếng, tất cả mọi người yên tĩnh trở lại.
Nhìn thấy đám người đã an tĩnh lại, Ngô lão cha hài lòng nhẹ gật đầu; "Các ngươi không có nhìn lầm, ta bán chính là gạo trắng".
Ngô lão cha đem lí do thoái thác quý nhân nhờ ông bán lương thực hộ nói lại một lần nữa cho mọi người nghe. Nghe xong Ngô lão cha nói, người Ngô gia thôn đều mở miệng tán thưởng.
"Vị quý nhân này thật đúng là có lòng thiện tâm".
"Đúng thế, thật sự là người tốt".
Liên quan tới chuyện này, trong lòng tộc trưởng Ngô gia thôn đã có ý nghĩ, hắn chống quải trượng đi lên phía trước.
"Trong đợt hạn hán này, chúng ta đã chịu đại ân của quý nhân. Cho nên ta nghĩ chúng ta nên dựng một cái bia trường sinh cho quý nhân".
Khi tộc trưởng Ngô gia thôn nói ra lời này, Ngô lão cha trước hết là sửng sốt.
Lập bia trường sinh cũng không phải là một điều tùy tiện. Đề nghị này được đề xuất bởi tộc trưởng Ngô gia thôn, vậy có nghĩa sau này bia được dựng lên, ý nghĩa của nó thậm chí còn khác hơn. Sự tồn tại của bia trường sinh mang ý nghĩa tộc nhân và thế hệ hậu nhân đời đời của Ngô gia bộ tộc sẽ khắc ghi, nhớ đến lòng tốt của Vân Sơ, và hy vọng nàng sẽ sống lâu trăm tuổi.
[ LTH: Tưởng tượng nếu mình là Vân Sơ và được người ta lập bia trường sinh cho… Ồ! Cảm giác thật vi diệu ]
Các tộc nhân trong Ngô gia tộc đối với chuyện này đều vô cùng đồng ý, nhao nhao biểu thị khi lập bia sẽ tới hỗ trợ một tay. Cứ như vậy, Vân Sơ dưới tình huống không biết cái gì, ngay cả bia trường sinh cũng đã có.
Sau khi chuyện dựng bia trường sinh đã được định, chính là tới vấn đề lương thực mà mọi người quan tâm nhất. Ngô lão cha đưa tay vào trong sọt và nắm một nắm gạo trắng ra, trải nó ra trong tay và đưa cho mọi người xem.
"Quý nhân để cho ta bán những lương thực này bản ý là muốn trợ giúp các nạn dân, cho nên giá cả đã được định ở mức cực thấp. Chỉ cần mười sáu văn tiền là có thể mua được một cân gạo trắng".
Ngay khi một mức giá thấp như vậy xuất hiện, tất cả mọi người không thể đứng yên, đều cầm lấy cái túi trong tay chen tới trước mặt Ngô lão cha.
"Ta muốn một thạch".
"Ta cũng muốn một thạch".
[LTH: 石 (Thạch) - theo các tài liệu sử thì 1 thạch gạo tương đương với số gạo một người tiêu thụ trong 1 năm (còn 1 đấu là lượng gạo 1 người tiêu thụ trong 1 ngày). Tính ra thì 1 thạch gạo nặng 150 kilôgram (23,6 stone hay 330 pound). Kể từ năm 1891 trở đi, 1 thạch được quy định chính xác là 240100⁄1331 lít, tương đương 180,39 lít (5 bushel hay 48 gallon), một con số nhỏ hơn con số cũ. ]
Khi nghe tất cả mọi người ai nấy đều muốn mua một thạch một thạch, Ngô lão cha vội vàng phóng lớn âm lượng nói với mọi người: "Đừng chen, đừng chen. Ta còn chưa nói xong".
"Gạo trắng rẻ như vậy, vì thế mọi người không thể mua nó theo ý muốn. Mỗi người chỉ có thể mua năm thăng*".
- ----
Hệ Đo Lường Cổ Trung Hoa:
1 thạch (市石, dan) = 10 đấu = 100 lít (cân)
1 đấu (市斗, dou) = 10 thăng = 10 lít (cân)
1 thăng (市升, sheng) = 10 hộc = 1 lít (cân)
1 hộc (合, ge) = 10 chước = 0,1 lít (cân)
1 chước (勺, shao) = 10 cuo = 0,01 lít (cân)
1 toát (撮, cuo) = 1 ml = 1 cm³
- --> 1 toát bằng 256 hạt thóc. 1 thạch tương ứng với 59,2 kg. <---
Ôi mẹ ơi! Dân dốt toán như Hương đến giờ vẫn lú lú giữa thạch với thăng này. Nên nếu ai thấy sai sai cấn cấn thì mong được chỉ giáo.
- ----
Thấy thần sắc mọi người có chút bất mãn, Ngô lão cha vội vàng giải thích: "Lý do tại sao giá của lương thực này quá thấp là vì ân nhân dự định để cho tất cả mọi người có thể mua được lương thực. Các ngươi mỗi người đòi mua một thạch một thạch, vậy người sau còn có gạo để mua không?".
Chẳng qua Ngô lão cha biết rõ đạo lý đánh người một gậy lại cho người một quả táo ngọt, hắn lại bổ sung: "Mỗi người năm thăng là số lượng ta tự mình định ra cho mọi người. Đợi sau này ta ở trong huyện mở cửa hàng lương thực, người trong huyện nếu muốn mua gạo trắng cũng chỉ được mỗi nhà mỗi ngày mua một cân lương thực mà thôi".
Tất cả mọi người không phải kẻ ngốc. Họ tự nhiên biết sự khác biệt giữa mỗi nhà một cân lương thực và mỗi người năm thăng lương thực. Và tất cả họ ngay lập tức nhìn Ngô lão cha cảm kích vạn phần.
Ngô lão cha sở dĩ định ra cái quy củ giới hạn này là hoàn toàn để tránh một số người có dụng tâm khác muốn từ giữa đầu cơ trục lợi. Dù sao, với mười sáu văn tiền một cân lương thực, có thể bán được với giá hai mươi văn tiền một cân nếu ai đó mua chúng về nhà và bán qua tay đến nơi khác.
Khi Ngô lão cha đưa ra mức giá này, ý định ban đầu của hắn là vì nhóm nạn dân tận một phần tâm ý, tận khả năng để nạn dân đều có thể mua được lương thực ăn. Giá gạo trắng không đắt, ai cũng mua được. Những người có điều kiện nghèo khó một chút, còn có thể đổi gạo trắng thành thô lương với người ta để ăn. Một cân gạo trắng có thể đổi lấy hai cân thô lương.
Những lời của Ngô lão cha đã thuyết phục mọi người, và mọi người chấp nhận giới hạn năm thăng mỗi người.
Sau khi tộc trưởng đưa thăng gỗ cho Ngô lão cha, hắn liền dẫn theo người nhà xếp hàng ngay đầu. Nhà tộc trưởng có tổng cộng mười người. Thôn trưởng Ngô gia thôn, cũng chính là đại nhi tử của tộc trưởng, vô cùng lưu loát đếm ra tám trăm văn tiền đưa cho Ngô lão cha.
Ngô lão cha tiếp nhận tiền đồng và bỏ nó vào giỏ tre mà hắn mang đến, sau đó cầm lấy thăng gỗ bắt đầu đong gạo cho tộc trưởng. Trong lòng Ngô lão cha cảm tạ tộc trưởng ủng hộ, cho nên mỗi một thăng gạo đều lén cho thêm một nắm nhỏ. Phân lượng của năm thăng gạo đủ để chứa đầy nửa cái túi.
Sau khi tộc trưởng mua gạo, hắn không vội quay trở về. Mà quay qua đuổi đại nhi tử nhà hắn xách gạo về nhà trước, còn hắn đứng ở một bên duy trì trật tự.
Ngô lão cha an bài Ngô Bảo Hà ở bên cạnh phụ trách lấy tiền. Sau khi Ngô Bảo Hà xác định số lượng tiền đồng mọi người đưa không thiếu, hắn lại đổ đầy gạo cho mọi người. Ngoại trừ nhà tộc trưởng ra, Ngô lão cha đổ gạo cho mọi người đều là một cân tròn, không thừa không thiếu.
Mười sáu văn một cân gạo, mỗi nhà đều chiếu theo khả năng nhà mình có mà mua số lượng cao nhất. Đợi sau khi tất cả mọi người mua xong gạo, số gạo Ngô lão cha mang đến chỉ còn lại non nửa cái sọt. Hắn đem nửa giỏ gạo còn lại chia đều ra hai phần, giữ lại để mấy người Ngô Bảo Hà mang về nhà.
Sau khi lương thực được bán hết, Ngô lão cha không có cơ hội về nhà ngay lập tức, mà bị các tộc nhân đang cao hứng giữ lại ở từ đường nói chuyện phiếm. Mãi cho đến khi chạng vạng tối, Ngô Bảo Tú đã làm xong cơm chiều và để cho Ngô Bảo Vân tới từ đường gọi người, Ngô lão cha mới cùng Đại ca, Nhị ca hắn thành công từ từ đường thoát thân. Mấy người Ngô Tề thị cũng vội vã trở về từ nhà mẹ đẻ.
Dù sao hiện giờ mọi nhà đều thiếu lương thực ăn, Ngô Tề thị và Tưởng thị cũng không nguyện ý ở lại nhà mẹ đẻ ăn cơm. Nếu làm vậy, chắc chắn sẽ tăng thêm một khẩu phần lương thực cho nhà mẹ đẻ.
Hiện tại điều kiện gian khổ, nên cũng không có thức ăn ngon để chào hỏi khách khứa. Ngô Bảo Tú nấu một nồi cháo trắng lớn, lại lấy thêm rau dại Ngô Hội Tài đưa tới làm mấy đĩa rau trộn, liền xem như cơm canh đãi khách hôm nay. Chẳng qua ngoại trừ cơm canh, Ngô lão cha còn để Ngô Bảo Tú lấy thêm một chùm nho lớn rửa sạch rồi bày lên bàn cơm.
Trên bàn cơm có nho, nhìn cũng coi như tượng mô tượng dạng*.
(*) 像模像样了 ( Tượng mô tượng dạng): ý nói nhìn tươm tất, nhìn cũng không tệ lắm, hay dễ hiểu hơn là nhìn ra hình ra dáng.
Dưới sự nhiệt tình mời của Ngô lão cha, Ngô Hội Tài và Ngô Hội Phú mỗi người nếm thử một quả nho. Người sau khi về già, sợ nhất là chua với lạnh. Chung quanh núi cũng có nho dại, cứ mỗi năm tới mùa nho chín là bọn nhỏ trong nhà sẽ hái rất nhiều nho trở về. Mấy người Ngô Hội Tài xưa nay không ăn chúng, bởi vì nó thực sự quá chua khiến răng chịu không được.
Chỉ là hôm nay nho ngon đến nỗi hai người Ngô Hội Tài gật đầu hết lần này đến lần khác: "Loại nho này rất ngọt, không có chút vị chua nào".
Ngô lão cha giải thích với hai người: "Nho này giống quả đào, đều là quý nhân cho chúng ta. Chúng quả thật có vị rất ngon".
Nho mặc dù ăn ngon, nhưng hai người Ngô Hội Tài sau khi nếm thử một quả, họ lại không tiếp tục ăn. Ngô lão cha tự nhiên biết trong lòng hai vị huynh trưởng nghĩ cái gì, đây là muốn giữ lại cho các cháu trong nhà nếm thử.
Hắn vụиɠ ŧяộʍ để Ngô Tề thị cắt chùm nho này thành hai chùm nhỏ. Chờ lát nữa Ngô Hội Tài và Ngô Hội Phú rời đi, lại đưa cho mỗi người một chùm nho.
Sau khi mấy người Ngô Hội Tài đi về, người một nhà Ngô gia đóng cổng sân ---- bắt đầu đếm tiền. Hôm nay, họ kiếm được một rổ lớn tiền đồng từ việc bán gạo, Ngô lão cha đã phải phí sức chín trâu hai hổ mới ôm cái rổ này trở về được.
Người Ngô gia không biết chữ, nên họ dùng cách đơn giản nhất để đếm tiền là xâu mấy chục văn làm một dây, mười dây thành một trăm văn, sau đó lại dùng dây gai xuyên thành một chuỗi dài để qua một bên. Chờ khi đếm xong một rổ tiền đồng, trên mặt bàn đã chất đầy tám mươi xuyến tiền đồng.
Năm túi gạo, vừa vặn bán được tám xâu tiền. (*)
[ LTH: Đoạn này ta hơi lú. Ờ rồi rốt cuộc xâu được tám hay tám mươi xâu tiền? 1 xâu = 100 văn. 1000 văn = 1 lượng bạc. Nếu như là 80 xâu, vậy nhân với 100 văn = 8000 văn tiền = 8 lượng bạc. Tui tính vậy đúng không cả nhà! Thông cảm, chủ nhà dốt toán. ]
Ngô lão cha đưa tiền cho Ngô Tề thị, sau khi bàn giao nàng cất kỹ liền bảo mọi người nhanh chóng giải tán đi ngủ.
Ban đêm lúc ngủ, Ngô lão cha cũng không dám ngủ quá sâu. Mặc dù hầu hết mọi người trong tộc tâm tính đều tốt, nhưng hôm nay nhà mình đánh ra danh tiếng lớn như thế, hắn cũng không chắc chắn sẽ không có người động ý đồ xấu để mắt tới nhà mình.
Cũng may người Ngô gia thôn thực sự tốt, mãi cho đến hừng đông đều không có phát sinh chuyện gì đó không hay.
Trời vừa sáng, Ngô lão cha và Ngô Bảo Mộc mang theo bạc và lễ vật khởi hành đi huyện thành. Giờ đây, cuộc sống của mọi người không hề dễ dàng, chuyện cửa hàng lương thực càng sớm thực hiện càng tốt.
Ngay khi tiến vào huyện thành, Ngô lão cha và Ngô Bảo Mộc chia binh hai đường. Ngô lão cha mang theo giấy chứng minh và lễ vật đi huyện nha tìm Quan đại nhân. Còn Ngô Bảo Mộc mang theo bạc tìm kiếm cửa hàng ở trong huyện.
Bên Ngô lão cha tiến hành rất thuận lợi. Hắn vừa báo lên danh hào Lâm đại nhân, Huyện lệnh rất nhanh đã tự mình ra nghênh tiếp hắn. Sau khi tiến vào nội viện huyện nha, Ngô lão cha mang lễ vật và giấy chứng nhận của Lâm đại nhân đưa ra.
Huyện lệnh tiếp nhận giấy chứng nhận của Lâm đại nhân, sau khi quét qua một lần, trong lòng hắn cũng hơi kinh ngạc.
Bán lương thực?
Hiện giờ lương thực trong huyện khan hiếm. Kể từ khi hạn hán, Huyện lệnh vì trù lương, ngay cả cái mặt mo của mình đều không thèm đếm xỉa. Tuy nhiên, hắn đánh bạc mặt mũi, nhưng lại không nhận được nhiều lương thực. Bây giờ, Ngô lão cha lại cầm theo văn thư của Phủ doãn Đại nhân chủ động tìm tới cửa, nói hắn ta muốn ở trong huyện bán lương thực, muốn Huyện lệnh hắn mở một cánh cửa.
Bàn tay cầm giấy chứng nhận của Huyện lệnh khẽ run lên.
"Ngươi muốn bán lương thực? Trong tay ngươi có lương thực?".
Ngô lão cha cung kính gật đầu: "Đúng vậy, tiểu nhân được người nhờ vả giúp đỡ bán một ít gạo trắng cho các nạn dân".
Sau đó, Ngô lão cha lại đem lí do thoái thác trước đó với mấy người Ngô Hội Tài lấy ra nói lại một lần cho Huyện lệnh nghe.
"Tốt! Tốt!". Huyện lệnh vỗ tay, kích động đi tới đi lui lòng vòng trong phòng.
Nghe Ngô lão cha nói đang tìm cửa hàng, Huyện lệnh đại nhân lập tức vung tay lên, vô cùng hào khí nói: "Ngươi cũng đừng tìm cửa hàng nữa. Ta có một cái cửa hàng đang để trống, nằm ngay cạnh huyện nha. Ngươi cứ việc cầm lấy dùng đi, ta sẽ không tính tiền thuê trong vòng hai năm cho ngươi".
Mặc dù triều đình có quy định, quan viên không thể kinh thương. Nhưng điều này không làm trì hoãn gia quyến quan viên làm kinh thương, phải không?
Ngô lão cha tuyệt đối không ngờ rằng, chuyến đi này của mình còn có thể có niềm vui ngoài ý muốn. Giá thuê các cửa hàng ở Huyện thành không thấp, hai năm tiền thuê không dưới bảy tám chục lượng bạc.
Huyện lệnh muốn để Ngô lão cha mở tiệm lương thực càng sớm càng tốt để giảm bớt sự khủng hoảng của mọi người, vì vậy ngựa không ngừng vó gọi sư gia tới để soạn thảo văn thư thuê cửa hàng. Việc miễn tiền thuê hai năm cũng được ghi vào văn thư.
Nghe Ngô lão cha nói muốn mở cửa hàng lương thực, trong lòng sư gia cũng hết sức cao hứng. Sau khi hỏi rõ ràng, biết Ngô lão cha ngày mai sẽ vận chuyển một nhóm lương thực tới bán, hắn tính toán đợi khi trở về sẽ bảo thê tử sáng sớm ngày mai qua trong tiệm xếp hàng mua gạo.
Văn thư viết xong, Huyện lệnh để nha dịch huyện nha dẫn Ngô lão cha đi nhận biết đường.
Cửa hàng Huyện lệnh có diện tích lớn. Ngoài trừ mặt tiền, đằng sau còn có một khoảng sân và ba gian phòng ở. Ngô lão cha ở trong lòng tính toán, một gian hắn sẽ để làm khố phòng, còn hai gian phòng còn lại có thể để cho người sử dụng. Dù sao trong tiệm sau này sẽ cất trữ lương thực, nên cần phải có người ở lại trong tiệm trông coi.
Sau khi từ tiệm lương thực đi ra, Ngô lão cha vừa vặn đυ.ng phải Ngô Bảo Mộc đang đi vào tìm hắn.
Thấy Ngô lão cha, Ngô Bảo Mộc nói với chút uể oải: "Ta đã đi vòng quanh trong huyện, nhưng không tìm được cửa hàng nào phù hợp cả".
Ngô Bảo Mộc vẫn mang theo hai mươi lượng bạc trên người, đây đã là một khoản tiền rất lớn đối với hắn. Nhưng hắn không nghĩ tới là, tiền thuê cửa hàng ở huyện thành này cực kỳ đắt đỏ. Đó rõ ràng là một cửa hàng nhỏ, nhưng tiền thuê một năm là ba mươi lượng bạc, đây quả thực chính là ăn cướp mà.
Thấy nhi tử thần sắc uể oải, Ngô lão cha liền biết rằng cửa hàng chưa được tìm thấy. Hắn vỗ vai nhi tử, cười chỉ chỉ cửa hàng sau lưng.
"Ta đã tìm thấy cửa hàng. Chính là chỗ này, tiền thuê nhà miễn phí".
….Nhìn cửa hàng rộng rãi, sáng sủa phía sau lưng phụ thân, Ngô Bảo Mộc rơi vào sự nghi ngờ bản thân.
- -- HẾT CHƯƠNG 34 ---