Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Vân Phi Dương đi lên đài giao đấu, mọi người bắt đầu chửi bới, tên này sau khi lên bắt đầu hoạt động gân cốt, làm mấy động tác đơn giản nóng người, càng khôi hài là hà hơi vào hai bàn tay xoa xoa, chẳng lẽ hắn bị dọa cho sợ?
- Tên này thật cực phẩm.
Mọi người giễu cợt cười rộ lên.
Vân Phi Dương không quan tâm người khác nói thế nào, ngắn ngủi làm nóng người, ánh mắt sau đó mới khóa chặt Nhiễm Bỉnh Loan, nói:
- Ta tới rồi.
Lời vừa nói ra, mọi người sụp đổ.
Người ta cũng không phải mù, sao không nhìn thấy ngươi đến chứ?
Nhiễm Bỉnh Loan lạnh lùng nói:
- Ngươi đến trễ, bản thiếu ghét nhất loại người này.
Vân Phi Dương cười nói:
- Thật có lỗi, ta đang nghiên cứu vũ kỹ có thể nhất chiến tất thắng, cho nên mới muộn, hãy tha lỗi.
Nghiên cứu vũ kỹ?
Mọi người không còn gì để nói.
Một gia hỏa Vũ Lực tam đoạn, mặc dù tu luyện vũ kỹ cũng không có khả năng chiến thắng Vũ Lực lục đoạn, huống chi, Nhiễm Bỉnh Loan xuất thân thế gia, khẳng định sẽ tinh thông một loại vũ kỹ nào đó.
Nhiễm Bỉnh Loan nắm quyền đầu, như Vương giả cao cao tại thượng, lãnh ngạo nói:
- Một cái rác rưởi như ngươi tu luyện thì cũng chỉ là cái rác rưởi mà thôi.
Vân Phi Dương cười nhạt một tiếng, lập tức bày ra tư thế chiến đấu.
Đối với loại người này, không cần nói gì, dùng thực lực để chứng minh đi.
Hai người chuẩn bị sẵn sàng, dưới đài cũng yên tĩnh, có người bắt đầu âm thầm suy đoán, Vân Phi Dương có thể một chiêu bị giải quyết hay không, như thế mà nói, chính mình có thể kiếm lời một bút.
Xoát ——
Nhiễm Bỉnh Loan một bước phóng ra, nắm tay hiện ra Lục đạo hào quang óng ánh, mang theo kình phong gào thét mà đi.
Hiển nhiên hắn cũng tính toán một chiêu giải quyết Vân Phi Dương, vừa xuất thủ đã bạo phát toàn bộ tu vi.
Một quyền này của Nhiễm Bỉnh Loan thế đại lực trầm, tốc độ lại nhanh, khiến cho rất nhiều học sinh tu vi thấp dưới đài không thể nhìn rõ ràng được.
- Tám trăm cân lực đạo.
Trong nháy mắt, Lâm Chỉ Khê đoán ra lực đạo một quyền này, âm thầm lắc đầu:
- Nếu tên kia bị đánh trúng, khẳng định sẽ bị thương nặng, vốn đây là một trận đấu không cùng cấp bậc, thua cũng rất bình thường.
Nàng không coi trọng Vân Phi Dương.
Nhưng lúc này, thân thể Vân Phi Dương di chuyển, trong thời gian nhanh nhất né tránh một quyền của Nhiễm Bỉnh Loan, cùng lúc đó, chân phải hắn hung hăng đá hạ bộ của đối phương.
Đoạn Tử Tuyệt Tôn Cước, lần nào cũng trúng!
- Hửm?
Lâm Chỉ Khê nao nao, không ngờ tên kia né tránh được.
Nhiễm Bỉnh Loan một quyền không trúng đích, trong lòng hơi hoảng hốt, nhưng ý thức được đối phương đá đến, cười lạnh nhưng cũng không tránh né.
Bành.
Một cước này của Vân Phi Dương hung hăng đá vào hạ bộ Nhiễm Bỉnh Loan.
Dát ——
Diễn võ trường hoàn toàn yên tĩnh.
Giờ phút này bọn họ thấy Vân Phi Dương đạp hạ bộ Nhiễm Bỉnh Loan, kỳ quái là sắc mặt hắn đột nhiên biến, ôm chân nhảy dựng lên.
- Tên này thật vô sỉ.
- Đúng vậy, vậy mà dùng chiêu thức ti tiện như thế!
Mọi người nhao nhao thóa mạ.
Đại đa số học sinh tức giận không phải bởi vì hắn thi triển chiêu thức hạ lưu, bọn họ tức giận vì hai người đã đánh xong một chiêu, Vân Phi Dương không bị đánh bại, tiền mình đặt cược xem như đổ xuống sông xuống biển.
- Còn tốt, chỉ cần Nhiễm Bỉnh Loan thắng, vẫn như cũ có thể cầm tiền về.
Mọi người âm thầm may mắn.
- Mẹ nó chứ.
Vân Phi Dương ôm chân, không nhìn mọi người xem thường, tâm lý đau khổ nói:
- Chim tên này bằng sắt hay sao mà cứng vậy.
Một cước vừa rồi đá lên, thật giống như đá vào miếng sắt.
Nhiễm Bỉnh Loan ý thức được Vân Phi Dương đánh tới, đầu tiên triệt tiêu Linh lực của đầu quyền sau đó dồn linh lực vào hạ bộ để bảo vệ điểm yếu hại, tám trăm cân lực lượng sinh ra phản lực tất nhiên khủng bố.
- Gia hỏa đáng giận!
Nhiễm Bỉnh Loan vươn tay, trong con ngươi lấp lóe nộ khí:
- Dám dùng loại thủ đoạn hạ lưu, muốn chết.
- Vù vù ——
Quyền phong đột kích, tốc độ nhanh hơn quyền vừa rồi gấp đôi.
Vân Phi Dương nhảy tới nhảy lui, bị đánh trúng trước ngực, lúc này một ngụm nhiệt huyết phun ra, người bị đánh văng ra mấy trượng, rơi xuống nơi khác của diễn võ đài.
Mục Oanh thấy thế, sắc mặt tái nhợt, muốn xông tới nhưng đã bị Lâm Chỉ Khê giữ chặt.
- Nam nhân bọn họ đang chiến đấu, nữ nhân không cần xen vào.
- Vân đại ca!
Nhìn Vân Phi Dương ngã trên mặt đất, hốc mắt Mục Oanh ướŧ áŧ.
Vốn Nhiễm Bỉnh Loan có thể dựa vào cơ hội lần này, vọt thẳng qua, nhưng kỳ quái thu tay lại, Vân Phi Dương phun máu, vừa vặn dính cả vào mặt hắn, da thịt hắn truyền đến từng trận cảm giác nóng bỏng.
Hắn vuốt mắt, giận dữ hét lớn.
- Nước ớt!
Nước ớt?
Mọi người nghe vậy, mờ mịt.
Bọn họ không nghĩ tới, Vân Phi Dương trước khi đến tỉ võ còn cố tình một hơi ăn mấy quả ớt, vừa đi vừa nhai, sau đó ngậm chất lỏng trong miệng.
Dùng lời hắn giảng, vũ kỹ này do hắn sáng tạo, tên—— Lạt Tiêu Huyết!
- Phi.
Vân Phi Dương phun ra nước ớt trong miệng, sau đó đứng lên.
Vừa rồi, hắn có thể né tránh một chưởng kia, nhưng hắn vẫn lựa chọn ngạnh kháng, vì như thế mới có thể phát huy Lạt Tiêu Huyết cực hạn.
Không thể không nói.
Tên này vô sỉ, nhưng kinh nghiệm tác chiến phong phú, hiểu được nắm bắt thời cơ, dám đặt mình vào nguy hiểm để có thể tung ra sát chiêu.
Tựa như vừa rồi, Nhiễm Bỉnh Loan chưởng trúng hắn, trong lòng buông lỏng cảnh giác, nếu không như thế nào có thể bị Lạt Tiêu Huyết đánh trúng tung tóe cả mặt.
Đương nhiên.
Lạt Tiêu Huyết không tính là vũ kỹ cao thâm gì, Nhiễm Bỉnh Loan chịu nóng bỏng xâm nhập một lát, vận chuyển Linh lực tiêu trừ cảm giác khó chịu, sắc mặt dữ tợn quát:
- Tiểu tử, bổn công tử muốn gϊếŧ ngươi!
Đầu tiên là Đoạn Tử Tuyệt Tôn Cước, sau lại trúng Lạt Tiêu Huyết, đừng nói Nhiễm Bỉnh Loan tính khí bạo ngược, đổi lại người khác, cũng không nhẫn được yêu nghiệt vô sỉ này.
Nhiễm Bỉnh Loan vừa dứt lời, Vân Phi Dương dẫn đầu vọt tới, đơn quyền ngưng tụ Linh lực, thi triển ra Tam Thức Cầm Long Thủ - Tiệt Tí Long.
Ba.
Vân Phi Dương khóa chặt kinh mạch trên cổ tay đối phương, ngăn cản Linh lực vận chuyển của hắn, sau đó bỗng nhiên dùng lực trực tiếp vung lên.
Bành!
Nhiễm Bỉnh Loàn bị vung lên trời lượn ra một vòng cung ưu mỹ rồi rơi xuống, ngã trên mặt đất.
- Cái này…
Mọi người nhao nhao trợn mắt.
Bọn họ nghĩ rằng Vân Phi Dương chống đỡ nhiều nhất hai chiêu sẽ bị đánh bại, nhưng giờ phút này đã đến chiêu thứ ba, khoa trương hơn là Nhiễm Bỉnh Loan được xem trọng lại hung hăng bị đánh ngã.
Hàn Thế Gia mộng.
Vân Phi Dương có thể quật ngã Nhiễm Bỉnh Loan Vũ Lực lục đoạn, để hắn bất ngờ.
- Vũ Lực tứ đoạn!
Nhìn thấy ngón tay Vân Phi Dương xuất hiện bốn đạo quang mang, đôi bàn tay trắng như phấn của Lương Âm nắm chặt:
- Tên này chẳng lẽ vẫn giấu kín tu vi từ Địa Sơn Trấn đến giờ?
Tu vi Vân Phi Dương trong khoảng thời gian ngắn đột phá đến tứ đoạn, nàng khó mà tin được, nàng đoán hắn một mực ẩn giấu tu vi chưa bao giờ bộc lộ ra thực lực chân chính.
- Âm âm, soái ca này lợi hại nha.
Tình Tình cười nói.
- Cắt.
Lương Âm quệt miệng nói:
- Chỉ dùng chút thủ đoạn hạ lưu thôi.
Mọi người đều chấn kinh, thậm chí người bị Vân Phi Dương đánh ngã - Nhiễm Bỉnh Loan cũng không dám tin, một võ giả lục đoạn lại bị một võ giả tứ đoạn quật ngã. Ai mà tin được chứ, chí có Lâm Chỉ Khê bình thản, thầm nghĩ:
- Hắn vừa rồi tay đặt trên kinh mạch Nhiễm Bỉnh Loan, ngăn cản đối phương vận chuyển Linh lực, kinh nghiệm đối chiến thật phong phú.
- Tuy nhiên…
Nàng lắc đầu:
- Chỉ là thừa dịp Nhiễm Bỉnh Loan loạn tâm mới có thể thành công.
Nữ nhân này không hổ là thiên tài được phân đến Giáp Mộc Đường, phán đoán ra Vân Phi Dương chỉ mưu lợi đắc thủ, đối chiến bình thường muốn cầm giữ Khí Mạch Nhiễm Bỉnh Loan căn bản không có khả năng, coi như chế trụ được cũng rất khó áp chế lực lượng Vũ Lực lục đoạn.
- Đáng giận!
Nhiễm Bỉnh Loan phẫn nộ ngẩng đầu, quanh thân tản ra khí kình mãnh liệt.
Bị ngã đau, tuy không tạo ra ảnh hưởng gì đến thân thể hắn, nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng mất mặt nha, dù sao trận tỉ thí này vốn nên một quyền giải quyết nay lại để cho hắn liên tục ăn quả đắng, tuyệt đối không thể nhịn!
Xoát.
Vân Phi Dương lúc này buông tay ra, người cũng lui lại mấy trượng, bảo trì khoảng cách nhất định, trên mặt hiện ra biểu lộ vẻ nghiêm túc.
Hắn biết hai lần trước chiếm chút lời chỉ làm nóng người mà thôi, chân chính giao đấu vừa mới bắt đầu!