Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Vân Phi Dương hô ra tên mình, trong lòng Lâm Chỉ Khê ngạc nhiên.
- Rất ngạc nhiên sao ta lại biết tên nàng phải không?
Vân Phi Dương cười.
Lâm Chỉ Khê đương nhiên rất ngạc nhiên, nhưng vốn phẫn hận người này, nàng lựa chọn trầm mặc.
Vân Phi Dương quay người, tiện tay xuất ra một phong thư, cao giọng thì thầm:
- Lâm Chỉ Khê, Vũ Lực bát đoạn, đứa bé đặc biệt được Đông Lăng học phủ nuôi dưỡng, cùng tháng này báo danh nhập học.
Lâm Chỉ Khê xấu hổ giận dữ không thôi.
Tên này vậy mà lén nhìn thư tín nhập học của mình.
- Chậc chậc.
Vân Phi Dương đánh giá nàng, cười nói tiếp.
- Nhìn bộ dáng ngươi cũng mới mười sáu mười bảy tuổi, có thể đạt tới Vũ Lực bát đoạn, xem như là một tiểu thiên tài.
Ở tuổi của nàng đã có thể đột phá bát đoạn thì cũng là rồng phượng trong loài người.
Chỉ là nàng thụ thương quá nặng, thực lực hoàn toàn biến mất, nếu không Vân Phi Dương thế nào cũng sẽ rất thảm.
Lâm Chỉ Khê cả giận:
- Đưa thư cho ta!
- Tốt thôi.
Vân Phi Dương ném tin qua, lắc đầu nói:
- Đáng tiếc, thực lực cùng IQ ngươi không tương xứng a.
- Ngươi...
Đôi bàn tay trắng như phấn của nàng nắm chặt, tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Vân Phi Dương cười xấu nói:
- Bất quá, ta còn muốn cảm tạ ngươi, nếu không có ngươi không tự lượng sức, ta cũng không giải quyết được đầu hổ kia nhẹ nhàng như thế.
Lâm Chỉ Khê nghe vậy, thần sắc hơi ngốc trệ.
Nguyên lai, thương thế nữ nhân này do cùng chiến đấu với Bạch Vũ Hổ nhất phẩm gây nên.
Vân Phi Dương có thể đoán được bởi vì thương tổn trên đùi Bạch Hổ do lợi kiếm tạo ra, mà trên thân kiếm của nữ nhân này lại có một chỗ nứt.
Như thế, hắn khẳng định nàng đã giao thủ cùng Bạch Vũ Hổ.
Đương nhiên.
Theo Vân Phi Dương đoán có thể kích thương Lâm Chỉ Khê với Vũ Lực bát đoạn, cũng chỉ có đầu hổ kia làm được.
- Ngươi gϊếŧ nhất phẩm Bạch Vũ Hổ?
Lâm Chỉ Khê lãnh đạm nói.
- Đương nhiên.
Vân Phi Dương đi tới gần nàng, cười nói:
- Không chỉ thế mà còn thu hoạch được một khỏa tinh hạch quý giá.
Nói xong hắn lấy viên tinh hạch ra khoe.
- Oa!
Nhìn thấy tinh hạch, lửa giận Lâm Chỉ Khê công tâm, phun ra một ngụm máu.
Đây là tức giận gây ra.
Phải biết rằng, nàng chiến đấu cùng Bạch Vũ Hổ xém nguy hiểm đến tính mạng, cũng vì tinh hạch, vốn định chờ thương thế tốt lại tìm đến đầu Bạch Vũ Hổ kia chiến đấu nữa, kết quả lại bị tên này nhanh chân đến trước thu chỗ tốt.
- Ngươi không sao chứ?
Mục Oanh vội vàng chạy tới, đỡ lấy Lâm Chỉ Khê, chu miệng nói.
- Vân đại ca, ngươi đã chiếm tiện nghi tại sao còn muốn khoe khoang.
Tiểu ny tử nhìn không được.
Vân Phi Dương thu hồi tinh hạch:
- Ngốc nha đầu, ta đang cứu nàng.
Cứu nàng?
Mục Oanh rất mờ mịt.
Vân Phi Dương lắc đầu:
- Trong cơ thể nàng có tụ huyết, nếu như bài xuất trễ, võ đạo nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Khoan hãy nói.
Miệng tên này trêu tức có thể làm cho người bị tụ huyết tức giận phun ra máu, không thể không nói rất độc, sắc mặt Lâm Chỉ Khê tái nhợt dần dần đỏ lên, người nhẹ nhõm không ít.
- Tên này...
Lâm Chỉ Khê hiểu được, nguyên lai hắn đang cố ý chọc tức mình.
- Oanh Oanh.
Vân Phi Dương phân phó:
- Cho nàng uống miếng nước đi.
- Ừm.
Mục Oanh nghe lời lấy túi nước ra.
Lâm Chỉ Khê uống vào, chợt cảm thấy bụng truyền đến nhói nhói, sau đó cả kinh: - Trong nước có độc!
Vân Phi Dương cười:
- Đây là trị độc của ngươi.
- Ngươi...
Lâm Chỉ Khê phẫn nộ, nhưng chỉ nói ra một chữ, chợt cảm thấy mắt tối sầm lại, hôn mê trong ngực Mục Oanh.
Mục Oanh khẩn trương:
- Vân đại ca, nàng không sao chứ?
- Không có việc gì.
Vân Phi Dương quay người nhìn bên ngoài bầu trời, nỉ non:
- Đã đến thời điểm tiếp tục lên đường rồi.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...
Trên đường hướng Đông Lăng Thành, có đám người rất đặc biệt, tay họ khiên kiệu, trên đó có hai nữ nhân, lúc bước đi từng tên méo miệng như sầu như khổ, lâu lâu lại sùi bọt mép.
Nếu để người không rõ tình huống nhìn thấy, còn tưởng bọn bị kinh phong giựt ấy chứ.
Đám cường đạo Lỗ Cường đều nắm giữ tu vi Vũ Lực, khẳng định không có bệnh này, bọn hắn trông chật vật như thế vì bị hạ độc.
Vân Phi Dương chế loại độc này nhờ thu thập tài nguyên trong lúc băng rừng, có thể nói độc nhất vô nhị.
Hiệu quả đúng như hắn từng nói, người trúng độc phải cùng người phóng Độc bảo trì khoảng cách 50 trượng, nếu không nhất định độc phát.
Đương nhiên.
Thảo dược cương liệt không đủ, cũng không có khủng bố như Vân Phi Dương nói.
Chỉ là sau khi độc phát miệng sùi bọt mép, bắp thịt run rẩy, tuy không đến mức ợ ra rắm, nhưng rất hành hạ người.
- Hừ hừ.
Nhìn lấy hình dạng thủ hạ, Lỗ Cường bĩu môi mỉa mai.
- Cho các ngươi một mình chạy trốn nè, hiện tại chắc rất thoải mái nhỉ?
Cười trên nỗi đau của người khác, đồng thời hắn âm thầm may mắn, cũng may mình sáng suốt không có trốn theo, nếu không hiện tại cũng thảm vậy rồi.
Đương nhiên.
Lỗ Cường giờ phút này coi như hiểu rõ, trên đời còn có độc dược thần kỳ như thế.
Vân Phi Dương luyện chế loại độc này, Vạn Thế đại lục căn bản không có, chỉ mình hắn có mà thôi.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...
Mọi người đi một canh giờ, chỉ còn hai mươi dặm nữa sẽ đến Đông Lăng thành, trên đường đi còn ngẫu nhiên thấy được người đi đường.
- Đám người này làm sao thế?
- Phát bệnh hả?
- Đi ra ngoài không uống thuốc à?
Mọi người lao nhao nghị luận.
Lỗ Cường cúi đầu dùng sức giơ cao cỗ kiệu, hiện tại hắn cảm thấy vô cùng mất mặt.
- Bọn họ có chút quen mắt.
- Ừm, giống như đã gặp ở nơi nào rồi!
Đột nhiên, có người cả kinh:
- Ba người khiêng kiệu hình như là cường đạo bị truy nã trong bố cáo của nội thành thì phải?
- Mẹ nó chứ!
Lỗ Cường ngẩng đầu, tức miệng mắng:
- Thủ hạ ta thành cái dạng này rồi mà các ngươi còn có thể nhận ra, ánh mắt thật tốt a!
- Hắc Thư sinh, Lỗ Cường!
- Cường đạo đầu mục được treo giải năm trăm lượng!
- Chạy mau!
Người đi đường thấy rõ mặt Lỗ Cường, nhao nhao nhanh chân chạy mất.
Nháy mắt.
Trên đường không còn ai.
Lỗ Cường tiêu sái hất đầu, tâm lý đắc ý vạn phần, làm nhiều năm như vậy, tại Đông Lăng thành vẫn rất có uy vọng, đây là nghề nghiệp vinh quang nhất hắn từng trải qua.
Trong lúc đắc ý, hắn cảm thấy có ánh mắt nhìn mình chằm chằm, sau đó hắn theo bản năng quay người nhìn lại, thấy gặp Vân Phi đi tới, cười nói:
- Không ngờ ngươi có giá trị năm trăm lượng nha.
Trong lòng Lỗ Cường nổi lên dự cảm không ổn.
Quả nhiên, Vân Phi Dương xoa xoa tay, vẻ mặt tham tiền nói tiếp.
- Đi, ta mang ngươi vào thành lĩnh thưởng, tiền thưởng phân ngươi một nửa.
Nghe được câu này, Lỗ Cường kém chút muốn tự sát.
- Vân đại ca!
Đúng lúc này, Mục Oanh hô:
- Nàng tỉnh rồi.
Vân Phi Dương nghe vậy, không có để ý tới Lỗ Cường nữa, hấp tấp đi lại gần cỗ kiệu.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...
Lâm Chỉ Khê chầm chậm mở mắt ra, tư duy thanh tỉnh trong nháy mắt, nàng cảm giác Linh lực tại thể nội du tẩu, đang uẩn dục kinh mạch bị hao tổn.
- Chuyện gì xảy ra?
Lâm Chỉ Khê thầm giật mình.
Chính mình rõ ràng bị thương rất nặng, Linh lực tán loạn đến không cách nào ngưng tụ, làm sao có thể tự hành vận chuyển để liệu thương?
- Không tệ.
Đúng lúc này, một cái thanh âm giàu từ tính truyền đến:
- Tốc độ khôi phục nhanh hơn so với dự đoán.
Là hắn!
Lâm Chỉ Khê bỗng nhiên nhớ lại.
Nàng chuyển mắt nhìn lại liền gặp tên này, nhìn hắn đang bắt mạch cho mình.
- Thả ra.
Lâm Chỉ Khê yếu ớt nói.
Bên trong thân thể tuy có Linh lực uẩn dục kinh mạch, nhưng toàn thân nàng bất lực, đây là hậu di chứng khi trị liệu độc dược.
Vân Phi Dương cũng không có buông tay.
Giờ phút này hắn là một thầy thuốc quan tâm bệnh nhân, đương nhiên càng nhiều hơn là muốn sờ thêm nữ nhân này để chiếm chút lợi tức a.