Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Diễn võ trường bên ngoài thị trấn tụ tập rất nhiều người, bên trong có đám thiếu niên tham gia qua khảo hạch, cũng có người dân phổ thông.
Mấy ngày nay, trong trấn xôn xao một việc, một người nào đó tên Vân Phi Dương khiêu chiến Lương gia đại tiểu thư, nên bọn họ cố ý đến xem náo nhiệt.
Mà nói đúng hơn, bọn họ đến đẻ xem gia hỏa Vân Phi Dương sẽ bị Lương gia đại tiểu thư ngược như thế nào.
- Vân Phi Dương, chưa nghe nói qua, từ lúc nào xuất hiện vậy?
- Ta ở đây mấy chục năm, không biết ai có họ Vân nha.
- Người này được nha đầu Mộ gia cứu về, không phải người trong trấn.
- Nguyên lai là người ngoài, khó trách dám khiêu chiến Lương gia đại tiểu thư.
- Lương gia đại tiểu thư sớm đã trúng tuyển Đông Lăng học phủ, thành tựu tương lai không thể đoán trước, một người ngoài mà dám khiêu chiến nàng, lá gan cũng không nhỏ a.
Tất cả mọi người đang nghị luận Vân Phi Dương, trong ngôn ngữ có đầy thường và chế giễu.
Lương gia là thủ phủ Địa Sơn Trấn, thiên tư Lương Âm phi phàm nổi danh khắp nơi.
Trên trấn đến nay còn lưu truyền, hôm Lương gia đại tiểu thư được sinh ra, trên trời rơi xuống phạm âm, kéo dài không ngừng, được xem là điềm lành, Lương Đại lão gia vì vậy mà đặt đặt tên nữ nhi là Lương Âm.
- Không phải người địa phương?
Nghe được mọi người nghị luận, Hàn Thế Gia đứng trong đám người cười lạnh.
Tên này trong ngày khảo hạch bị đánh, vẫn nhớ đến giờ, thương vừa tốt hơn đã đến đây nhìn Vân Phi Dương sẽ bị Lương Âm khi dễ như thế nào.
- Mau nhìn, Lương gia đại tiểu thư đến!
Đột nhiên, có người hô.
Mọi người nhao nhao ghé mắt.
Bên ngoài diễn võ trường, Lương Âm mặc trang phục màu đỏ, bên hông treo một roi da ngăm đen, tư thế hiên ngang đi tới.
Cũng ngay lúc này.
Một thiếu niên sắc mặt tái nhợt cũng cùng đi theo tới.
- Roi Giáp đen!
Mọi người kinh ngạc không thôi.
Vũ khí bên hông Lương Âm được chế tác từ da Giáp thú, đã đạt nhất phẩm, không phải phổ thông vũ khí có thể so sánh, là lợi khí nàng thiện dung nhất.
Vũ khí Mang phẩm giai, có thể đề cao chiến lực của chủ nhân.
Nhất phẩm vũ khí kém nhất, cửu phẩm tối cường.
Roi Giáp đen tuy là nhất phẩm thấp nhất, nhưng giá trị hơn vạn, Vũ Đồ cũng chưa chắc có.
- Không ngờ Lương tiểu thư xuất ra Roi Giáp đen, tên Vân Phi Dương kia chắc phải khóc thét rồi.
Bên ngoài diễn võ trường, các thiếu niên tham gia qua khảo hạch nhao nhao cười rộ lên, thậm chí đã nghĩ đến tràn cảnh khi bắt đầu giao đấu, gia hỏa cuồng vọng kia bị bị ngược thê thảm.
- A, thiếu niên bên cạnh Lương tiểu thư có chút quen mắt nhỉ.
Một thiếu niên híp mắt, cẩn thận quan sát thiếu niên ngọc thụ lâm phong trên vũ đài, đột nhiên cả kinh thốt lên.
- Đây không phải tam công tử Nhiễm gia Đông Lăng thành sao?!
Hoa.
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Nội thành có rất nhiều đại gia tộc, Nhiễm gia là một trong số đó.
Bọn họ đã từng nghe nói qua, Nhiễm gia gia chủ đã đạt đến Vũ Sư đỉnh phong, là cao thủ số một số hai nội thành!
- Tại sao Nhiễm gia tam công tử lại đến Địa Sơn Trấn?
Mọi người tranh nhau nghị luận.
Mã Đại Chinh đứng phía xa, than nhẹ.
- Sớm nghe nói Lương gia có kết giao cùng nội thành Nhiễm gia, bây giờ cùng Nhiễm gia tam công tử đi lên sân khấu, xem ra quan hệ không cạn.
Vị đại nhân này sau khi buốc thuốc dựa theo dược phương của Vân Phi Dương, sau khi phục dụng, ám tật thật được chữa khỏi. Lúc này, dù vận công như thế nào hay dùng sức ra sao cũng không còn cảm giác đau đớn nữa.
Nhưng quá trình chữa bệnh rất thống khổ, dù sao tất cả đều là độc dược luyện chế mà thành, mà sau khi khỏi bệnh, da thịt hóa thành màu đen, bắp thịt có chút bị nới lỏng.
Vân Phi Dương đã nói, đây là hậu di chứng cho việc lấy độc công độc, vài ngày sau có thể khôi phục.
Vì thế mà Mã Đại Chinh đúng rất xa bên ngoài, sợ bị người khác nhìn thấy bộ dáng Bao công của mình hiện tại.
- Tiểu tử, tuy y thuật của ngươi không tệ, nhưng đắc tội Lương gia đại tiểu thư có dính đến Nhiễm gia, về sau sợ không có một ngày tốt lành.
Mã Đại Chinh âm thầm lắc đầu, bày tỏ mặc niệm cho Vân Phi Dương.
Lại nói hiện giờ, trên vũ đài.
Nhiễm Tiểu Huy khẽ nhíu mày, khinh thường nói:
- Một đám nhà quê!
Thân là Nhiễm gia tam công tử, một mực sống trong nội thành, rất xem thường đối với thiếu niên nông thôn này.
- Ngươi tới làm gì?!
Lương Âm nghiêm mặt rất khó chịu.
Sắc mặt Nhiễm Tiểu Huy giãn ra, vừa cười vừa nói.
- Lương Âm muội muội, hôm nay là ngày muội giao đấu, vi huynh đương nhiên đến vì ngươi trợ uy.
Lương Âm chán ghét nói:
- Không được kêu ta là muội muội.
Nhiễm Tiểu Huy đáp lại.
- Hai nhà chúng ta là thế giao, ta lớn hơn muội mấy tháng, gọi muội muội có cái gì không đúng.
Lương Âm câm phẫn quát.
- Ta bảo ngươi đi xuống, không nghe thấy sao?!
Tiểu nha đầu quả nhiên điêu ngoa, dám dùng giọng điệu như thế nói Nhiễm công tử gia, mà Nhiễm Tiểu Huy một mực cao cao tại thượng không những không tức giận, ngược lại mỉm cười nói:
- Tốt a.
Tên này đối với Lương Âm ưa thích không rời.
Đến Địa Sơn Trấn cũng vì tiếp xúc được nhiều hơn với nàng.
Đáng tiếc.
Lương Âm đối với hắn không có cảm giác, thậm chí chán ghét.
- Vân Phi Dương đến!
Đúng lúc này, có người hô lớn.
Tất cả mọi người nhao nhao xoay người, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài, gặp một nam tử tóc dài phất phới, anh tuấn bất phàm nhàn nhã đi tới, bên người có một thiếu nữ yếu đuối.
Hai người đi cùng một chỗ, tựa như Kim Đồng Ngọc Nữ.
- Hắn cũng là Vân Phi Dương?
- Xem ra rất chảnh.
- Không chảnh sao, dám khiêu chiến Lương gia đại tiểu thư đó.
Vân Phi Dương xuất hiện làm phản cảm mọi người, bời vì tên này quá đẹp trai, bộ dáng bước đi lại rất chảnh, để người đồng lứa rất khó chịu.
Đẹp trai thì đúng.
Vân Phi Dương tại Thần Giới được người xưng Thần Giới đệ nhất mỹ nam tử.
Như lời hắn nói giảng, dáng dấp đẹp trai, lại đánh nhau giỏi, đám lão gia hỏa Thần Giới kia liên thủ trấn áp hắn rõ ràng cũng vì trần trụi ghen ghét!
- Cắt.
Lương Âm bĩu môi.
Bất quá, khi nàng ánh mắt dời lên thân Mục Oanh, trong lòng nao nao, bời vì ngày hôm nay Mục Oanh mặc một bộ quần áo mới, trang điểm dị thường chói mắt.
- Đây không phải Mục Oanh sao?
- Nàng ngày hôm nay trang điểm thật xinh đẹp a.
- Một cô gái nghèo, sao lại có y phục cao quý như thế?
Bách tính xung quanh cũng đang quan sát Mục Oanh, nghĩ thầm đừng nói là trộm được nghe?
Ý thức được tất cả mọi người đang nhìn mình chằm chằm, vốn ngại ngùng, Mục Oanh nhất thời càng thêm ngượng ngùng, cũng may Vân Phi Dương một mực bên cạnh, để nàng có dũng khí mà đi tiếp.
- Ta muốn cho người khác biết, nữ nhân Vân Phi Dương ta đẹp nhất thiên hạ!
Đến thời điểm Vân Phi Dương như thế nói với Mục Oanh, lại nhấn mạnh để nàng thay đổi, mặc y phục xinh đẹp nhất.
Quả là như vậy.
Mục Oanh thay vào quần áo xinh đẹp, cao quý rung động toàn trường.
Và bi kịch xảy ra, ánh mắt mọi người đều đặt trên thân Mục Oanh, hoàn toàn xem nhẹ hắn.
Chỉ có một người không xem nhẹ Vân Phi Dương, chính là Nhiễm Tiểu Huy, khi hắn thấy đối thủ Lương Âm đẹp trai hơn mình, lúc này cười lạnh lên tiếng.
- Tiểu tử.
Vân Phi Dương đi đến vũ đài, nghi hoặc quay đầu hỏi lại.
- Gọi ta?
- Còn ai vào đây?
Nhiễm Tiểu Huy ngửa đầu, biểu lộ phách lối.
Vân Phi Dương khẽ nhíu mày.
Hắn rất khó chịu có người phách lối trước mặt mình, sau đó tức giận hỏi.
- Ngươi là ai?
Nhiễm Tiểu Huy cao ngạo đáp.
- Đông Lăng thành Nhiễm gia tam công tử!
Nhiễm gia - cái chiêu bài này dùng rất tốt, bình thường tại Đông Lăng thành, chỉ cần nói ra câu này, vô luận bách tính bình dân hau Võ Giả đều sẽ vẻ lộ vẻ mặt vui cười nịnh nọt.
Nhiễm Tiểu Huy nói ra thân phận của mình vì muốn nam tử trước mắt này ngoắt ngoắt cái đuôi đến lấy lòng hắn.
Đáng tiếc, Vân Phi Dương lại đáp một câu tỉnh bơ.
- Không biết, chó ngoan không cản đường, mau mau tránh ra để ta lên đài.
"Phốc phốc."
Lương Âm che miệng cười rộ lên.
Nàng không có cảm tình gì đối với tên Nhiễm gia tam công tử này cả, Vân Phi Dương ngôn ngữ nhục nhã, để nàng cảm thấy hả giận.
Mỹ nhân cười rộ, nhưng mặt Nhiễm Tiểu Huy lại đỏ chót.
Thân là Nhiễm gia tam công tử chưa từng bị người làm nhục như vậy, hơn nữa, còn trước mặt nữ nhân mình thích!
- Còn không đi? Chờ ta ném ngươi qua một bên à?
Vân Phi Dương phất phất tay, làm ra động tác vức rác, nói:
- Tốc độ đi, đừng chậm trễ thời gian của ta, ta còn muốn cho bà cô này một trận rồi lấy về nhà làm vợ đây.
- Ngươi…
Lương Âm thu liễm nụ cười, nghiến răng nghiến lợi.
Bị ngôn ngữ nhục nhã, Nhiễm Tiểu Huy đã rất giận, tên này lại muốn cưới nữ nhân mình thích làm vợ, là nam nhân đều không nhẫn được.
Hắn lúc này cả giận quát.
- Tiểu tử, không nhìn mình có thân phận gì, cũng xứng với Lương Âm muội muội?
Vân Phi Dương thản nhiên đáp:
- Ngươi là a miêu a cẩu ở đâu, cũng xứng đứng trước mặt ta kêu gào?
- Muốn chết!
Nhiễm Tiểu Huy nhịn không được, mãnh liệt nâng lên tay, ba đạo khí lưu bắt đầu ngưng tụ.
- Vũ Chi Lực tam đoạn!
Mọi người nhao nhao kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Vân Phi Dương hiện lên vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Tiểu tử, ngươi được đó.
Đắc tội Lương gia đại tiểu thư, vừa nhục Nhiễm gia tam công tử, thật sự là Thiên Đường có đường không đi, Địa Ngục không cửa lại xông vào a.
Vân Phi Dương thấy đối phương muốn ra tay, lúc này đã tính toán làm tốt tránh né, thậm chí chuẩn bị bắt lấy sơ hở của hắn sau khi xuất thủ, hung hang đá một cước lên đũng quần.
Đáng tiếc, thời khắc Nhiễm Tiểu Huy chuẩn bị xuất thủ, Lương Âm lên tiếng ngăn cản.
- Dừng tay!
Nhiễm Tiểu Huy giận không nhịn nổi.
- Lương Âm muội muội, tiểu tử này quá đáng giận, ngày hôm nay ta sẽ thay ngươi gϊếŧ hắn!
Lương Âm lạnh lùng nói.
- Đây là đối thủ của ta, ngươi không được động vào hắn!
Nhiễm Tiểu Huy định nói gì đó những đã bị Lương Âm cắt ngang.
- Nhiễm Tiểu Huy, ta không lặp lại, mau mau xéo đi!
Vân Phi Dương nâng cằm thầm nghĩ.
"Hắc hắc, có cá tính, ca thích.”
- Ai!
Nhiễm Tiểu Huy thở dài, trừng mắt với Vân Phi Dương, cả giận nói.
- Tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta!
Tay áo vung lên, không cam lòng rời đi.
- Chậm rồi.
Đột nhiên, Vân Phi Dương mở miệng nói.
Nhiễm Tiểu Huy quay người căm tức nhìn hắn, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
- Nhiễm gia tam công tử, đúng không?
Vân Phi Dương không them để ý đến ánh mắt gϊếŧ người của tiểu tử này, nói tiếp.
- Ta thấy thế này, không bằng ngươi thay Lương gia đại tiểu thư xuất chiến đi?
Nhiễm Tiểu Huy khẽ giật mình, sau đó gật đầu đồng ý.
- Tốt, ta thay Lương Âm muội muội xuất chiến!
Lương Âm phản bác.
- Ta không đồng ý!
Vân Phi Dương quát lớn:
- Nữ nhân nên ở nhà thêu hoa, chém chém giết giết còn ra thể thống gì, mau xuống đây.
- Ngươi…
Lương Âm cạn lời đáp trả.
- Ta thêu hoa hay đánh gϊếŧ liên quan gì đến ngươi!
Vân Phi Dương tỏ vẻ nghiêm túc trả lời.
- Ngươi là lão bà của ta, có thể không liên quan đến ta sao?
- Ngươi vô sỉ!
Lương Âm tức giận đến thân thể run rẩy.
Mục Oanh âm thầm lắc đầu.
Cái miệng Vân đại ca này rất tiện, da mặt còn dày hơn thành tường, cùng hắn cãi nhau có thể bị tức chết.
- Đừng làm rộn, mau xuống đây, để tên tiểu tử này đi lên, ngày hôm nay phu quân ta phải dạy dỗ hắn hắn một phen.
- Ngươi
Lương Âm rất nhanh muốn sụp đổ…
- Lương Âm muội muội, ngươi mau xuống đây, thể loại vô sỉ này để bổn công tử tự tay gϊếŧ chết hắn!
Nhiễm Tiểu Huy cũng thúc giục.
- Tốt tốt tốt, các ngươi đánh đi!
Lương Âm dậm chân một cái, giận dữ đi xuống.
Hai tên nam nhân nàng chán ghét đã muốn đánh, thì để bọn hắn đánh, mình ở dưới xem hai con chó cắn nhau không phải vui hơn.