Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Mục Oanh lấy Tam Thức Cầm Long Thủ quả nhiên đúng lúc.
Vân Phi Dương không cần phí hết tâm tư tự sáng tạo vũ kỹ, mà chỉ cần dưa theo vũ kỹ chiêu thức suy đoán, về sau nếu đạt tới cảnh giới cao hơn, căn cứ theo chiêu thức biến hóa, có thể thôi diễn ra thức thứ tư, thức thứ năm.
Sáng tạo vũ kỹ rất khó khăn.
Nhưng nếu dựa vào vũ kỹ người khác tiến hành thôi diễn cấp độ sâu, Vân Phi Dương vẫn rất có tự tin.
- Bắt đầu đi.
Vân Phi Dương đi đến trước một đại thụ, thở một hơi thật dài, bắt đầu tu luyện.
Vừa tu luyện là suốt một đêm.
Chiến Thần đến từ Thần Giới quả nhiên không phải nói chơi.
Vẻn vẹn chỉ một đêm, Vân Phi Dương thuận lợi luyện thành thức thứ nhất - Cầm Nã Thủ!
Nhưng vẫn còn nửa sống nửa chín.
Hắn cũng không thèm để ý, bời vì khoảng cách giao đấu đến hai ngày, đến lúc đó tất nhiên có thể thành thục.
- Học được môn võ kỹ này, cũng coi như có lực lượng.
Vân Phi Dương lười biếng duỗi người một cái.
Tuy vất vả tu luyện một đêm, nhưng Nghịch Thiên Quyết thủy chung vẫn ở trạng thái vận chuyển, hắn không có chút nào mệt mỏi, ngược lại tinh thần vô cùng phấn chấn.
Vân Phi Dương thật bất ngờ nói:
- Nghịch Thiên Quyết này không tầm thường nha, lại có thể tự động vận chuyển.
Hắn tiếp xúc rất nhiều Thần Giới vũ kỹ nhưng có rất ít tâm pháp tự chủ vận chuyển như thế này.
- Vân đại ca, ăn điểm tâm thôi.
- Tới ngay.
Vân Phi Dương nhanh chóng đứng lên.
Trở lại trong phòng, cơm nước xong xuôi, thời điểm hắn chuẩn bị tiếp tục tham ngộ Tam Thức Cầm Long Thủ, Vũ Sư - Mã Đại Chinh đã đi tới ngoài đình viện.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần)
...
Bên trong gian phòng.
Vân Phi Dương ngồi trên ghế đẩu, cẩn thận quan sát Mã Đại Chinh, tựa như một bác sĩ chuyên nghiệp.
Sau vài lượt hô hấp.
Hắn nhẹ nhàng thở dài nói:
- Đại nhân, bệnh của ngươi nghiêm trọng hơn so với hôm qua, nếu không kịp thời trị liệu, chỉ có cụt tay.
- A?
Mã Đại Chinh nhất thời khẩn trương.
Phải biết, một cánh tay phi thường trọng yếu đối với võ giả nha.
- Bất quá…
Vân Phi Dương cười nói:
- Ngươi gặp được ta, bệnh này có thể trị.
- Thật chứ?
Mã Đại Chinh bán tín bán nghi.
Hắn thực sự không nghĩ ra, tiểu gia hỏa này có thể chữa bệnh, còn đám danh y kia đều không thể chẩn đoán được quái bệnh này như thế nào nữa mà.
Vân Phi Dương phất phất tay, nói:
- Đại nhân đã hoài nghi năng lực của ta, vậy xin mời cao nhân khác đi.
- Không không.
Mã Đại Chinh vội đáp.
- Tin tưởng, tin tưởng lắm!
Cũng đã tới đây rồi thì mặt cho số phận đi.
Nếu như có thể trị hết, không còn gì tốt hơn, nếu như trị không được, thì hổi tội tiểu tử này cũng không muộn.
Vân Phi Dương nhấc bút lên, xoát xoát viết trên giấy viết, nói:
- Bệnh này của ngươi là do tu luyện võ đạo khiến kinh mạch rối loạn, chỉ cần sơ thông kinh mạch, bệnh sẽ tốt lên, phổ thông dược phương có thể trị, nhưng rất khó trị tận gốc, ta tại đây cho ngài một phương thuốc, sẽ không tái phát.
Thần như thế?
Mã Đại Chinh lẩm bẩm.
Tiểu gia hỏa không phải thần côn hãm hại lừa gạt người khác chứ?
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn đưa tay đón dược phương theo bản năng.
"Xoát."
Đột nhiên, Vân Phi Dương thu hồi dược phương, cười nói:
- Đại nhân, phương thuốc này của ta từ trước đến nay không truyền ra ngoài, ngươi vui quên trời đất rồi nhỉ?
- Đúng đúng!
Mã Đại Chinh vội vàng lấy ra tờ ngân phiếu một trăm lượng.
- Chỉ có ngần ấy?
Vân Phi Dương nhíu mày.
Mã Đại Chinh im lặng nói:
- Một trăm lượng này đủ cho người bình thường dùng hơn mười năm rồi.
- Thật sao?
Vân Phi Dương quả thật chả hiểu mô tê gì đến tiền tài của Phàm Giới, cũng lười đi quản, sau khi tiếp nhận ngân phiếu liền ném dược phương ném cho đối phương.
Mã Đại Chinh cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận dược phương, sau khi nhìn kỹ, mặt hắn nhất thời méo xẹo.
Trong dược phương toàn viết nọc độc chu công, tử kim diệp,… toàn là độc dược a.
Dược phương đây sao?
Cái này mẹ nó… là Độc Phương mới đúng!
"Ba!"
Mã Đại Chinh phẫn nộ đứng lên vỗ bàn quát:
- Tiểu tử, dược phương chó má gì, ngươi đây trị bệnh hay muốn mệnh ta thế?!
Vân Phi Dương bình tĩnh đáp.
- Đại nhân, hẳn nghe nói qua lấy độc công độc chứ?
Lấy độc công độc?
Mã Đại Chinh càng thêm phẫn nộ.
- Tất cả dược tài người viết đều là kịch độc, nếu ta phục dụng, bệnh còn chưa hết mà đã mất mạng rồi!
Vân Phi Dương lắc đầu.
- Vật cực tất phản, đạo lý này đại nhân cũng chưa từng nghe qua?
Mã Đại Chinh triệt để im lặng.
Chính mình đến để khám bệnh, không phải đến nghe hắn dạy dỗ.
Vân Phi Dương nói tiếp.
- Đại nhân, phương thuốc này tuyệt đối có thể trị bệnh của ngươi, cũng sẽ không để ngươi trúng độc, nếu ngươi không tin, có thể tìm cái tiểu miêu tiểu cẩu trắc thí một phen.
Đúng thế nha!
Ánh mắt Mã Đại Chinh sáng lên.
Phía trên dược tài đều có độc, sau khi nấu xong có thể tìm một con chó để thử, nếu như không xuất hiện phản ứng trúng độc, mình phục dụng sẽ không có nguy hiểm gì.
Hắn lạnh lẽo nhìn Vân Phi Dương một cái nói.
- Bản đại nhân nói trước, nếu như xảy ra vấn đề, tiểu tử ngươi đợi chịu chết đi.
Uy hϊếp?
Vân Phi Dương xem thường đáp.
- Đại nhân, nhanh phối dược đi, nếu như chậm trễ nữa thời gian, bệnh tình chỉ càng tăng thêm, một khi khuếch tán, coi như thần tiên hạ phàm cũng vô lực nghịch chuyển.
Sắc mặt Mã Đại Chinh biến hóa, lúc này cất kỹ dược phương, quay người rời đi.
Đợi hắn đi về, Mục Oanh từ bên ngoài đi tới, khó hiểu hỏi.
- Vân đại ca, Vũ Sư đại nhân tới làm cái gì thế?
- Không có việc gì.
Vân Phi Dương đi đến trước mặt nàng, nói:
- Oanh Oanh, đi thôi.
- Làm gì?
Mục Oanh mờ mịt hỏi lại.
Vân Phi Dương cười nói:
- Đi Đông Lăng thành, mua thêm cho muội vài bộ quần áo mới.
Trong lòng Mục Oanh ấm áp, nhưng vẫn khổ sở nói:
- Vân đại ca, ta... Ta không có tiền.
Đừng nói mua thêm y phục, đồ ăn ngày thường cũng không có tiền mua nữa là.
- Ta có!
Vân Phi Dương lắc lắc tờ ngân phiếu mới thu được từ Mã Đại Chinh.
Mục Oanh kinh ngạc thốt.
- Vân đại ca, huynh có nhiều tiền như thế?!
- Chứ sao...
Vân Phi Dương hắc hắc cười một tiếng, nắm tay nhỏ của Mục Oanh đi ra ngoài.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần)
...
Địa Sơn Trấn tuy nhỏ, nhưng khu buôn bán lại rất náo nhiệt.
Vân Phi Dương dẫn Mục Oanh đi dạo một vòng trong thành, tên này hoàn toàn không biết tiết kiệm, tiêu xài như gió cuốn mây tan.
- Oanh Oanh, bộ y phục này không tệ, rất thích hợp với muội.
- Vân đại ca, đã mua mấy kiện, đủ rồi đừng mua nữa!
Mục Oanh vội vàng ngăn cản.
Một hai kiện y phục đã để nàng rất thỏa mãn, nhiều quá mặc không đến.
Còn nữa, tiểu ny tử rất tiết kiệm, không hy vọng Vân đại ca vì mình mà hao nhiều như vậy.
Vân Phi Dương nghiêm túc nhìn nàng, nói:
- Nhất định phải mua.
- Ây...
Mục Oanh cúi đầu xuống, không nói nữa.
Vân Phi Dương vì nữ nhân của mình, cam tâm tình nguyện dùng tiền, rất nhanh đã mua thêm vài bộ quần áo mới tinh, sau đó tiến về cửa hàng trang sức.
Ngắn ngủi một canh giờ đã tiêu phí bảy tám chục lượng.
Người đẹp vì lụa, ngựa đẹp vì yên.
Sau khi Mục Oanh thay một bộ đồ mới đi ra, phục trang đẹp đẽ được trang sức phụ trợ, khí chất không kém Lương Âm dạng đại tiểu thư thế gia chút nào.
Trong lúc nhất thời, đôi mắt Vân Phi Dương phát sáng.
- Vân đại ca...
Mục Oanh ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Vân Phi Dương lấy lại tinh thần, nhếch miệng cười nói:
- Oanh Oanh, muội thật xinh đẹp.
Khuôn mặt Mục Oanh ngày càng đỏ, trái tim như bôi mật.
Y phục thay xong, trang cũng đã mua xong, Vân Phi Dương kéo Mục Oanh đi vào tửu lầu sang trọng nhất Địa Sơn Trấn.
Gọi hết những món đặc trưng của cả lâu lên, cả bàn bày đến hơn mai mươi món.
- Ừm, không còn tiền nữa rồi, chúng ta về thôi.
Sau khi tính tiền, thấy đã tiêu hết một trăm lượng, Vân Phi Dương mới có ý định về nhà.
Mục Oanh theo phía sau có cảm giác muốn khóc.
Một trăm lượng a, nếu chi tiêu tiết kiệm một chút, đủ để ăn nhiều năm, thế mà Vân đại ca lại tiêu sạch trong vòng một nốt nhạc.
- Oanh Oanh, tiền có thể kiếm lại, cuộc sống là phải hưởng thụ.
Vân Phi Dương một mặt không quan tâm nói.
Tên này xác thực không có khái niệm về tiền, sau khi sống lại đã lập chí sống sao cho sảng khoái nhất.
- Vân đại ca...
Mục Oanh cúi đầu thỏ thẻ.
- Cám ơn huynh.
Tiểu ny tử tuy nhiên rất tiếc tiền, nhưng hôm nay Vân Phi Dương vì nàng mua đồ mới, vào tửu lầu sang trọng ăn mỹ vị mà tràn đầy cảm động.
Thân là nữ nhân, người nào không hy vọng có một người nguyện ý ra đại thủ bút vì mình chứ.
- Cám ơn cái gì không biết, người một nhà với nhau cả mà.
Vân Phi Dương vẫn vô liêm sỉ như trước đây.
- Người một nhà a...
Mục Oanh nỉ non, lòng đầy tâm sự.