Chương 3: Giấc mộng hoang đường
Gian phòng tiện nghi luôn luôn đem đến cảm giác vô cùng thoải mái, vài ngày ở bệnh viện khiến Đường Phong không thể không thừa nhận, gian phòng không có mùi thuốc, giường chiếu ấm áp, phòng tắm có bồn tắm lớn, những thứ này khiến cậu hết sức hài lòng.
Cậu thay quần áo rồi thoải mái vào trong bồn tắm lớn mà chà lau rồi tắm rửa, nếu người giúp việc của biệt thự cũng đã nói cậu có thể tùy tiện sử dụng tất cả mọi thứ trong biệt thự, Đường Phong tự nhiên cũng không khách khí, những địa phương khác của biệt thự cậu sẽ không lộn xộn, nhưng phòng tắm trong phòng của mình thì phải hảo hảo lợi dụng một chút.
Tắm nước nóng xong liền cảm thấy vô cùng dễ chịu, người giúp việc cũng đã thay cậu chuẩn bị tốt áo ngủ mềm mại, táp dép về tới gian phòng, đầu giường đã có một ít thức ăn thoạt nhìn thập phần mỹ vị ngon miệng.
Chủ nhân biệt thự này nhất định là một người biết hưởng thụ, những phục vụ nho nhỏ khiến Đường Phong đối với Charles vẫn chưa gặp mặt có hảo cảm nhất định.
Cậu cũng không phải quá đói, ăn một ít thì no rồi, chẳng được bao lâu thì người giúp việc gõ cửa tiến đến thu thập bàn ăn, sau lại bưng tới cho hắn một chén sữa bò nóng, dặn qua Đường Phong uống xong thì có thể nghỉ ngơi trước một chút, Charles tiên sinh ngày hôm nay có chút việc đến khuya mới về.
“Cám ơn”. Đường Phong lễ phép nói lời cám ơn.
Nữ giúp việc trên mặt không có gì biểu tình nhìn Đường Phong, nhìn Đường Phong đem sữa bò uống xong liền rời đi.
Tuy rằng thái độ người giúp việc có chút vô cùng lạnh lùng, nhưng vẫn như cũ không ảnh hưởng đến Đường Phong đối với mình hưng phấn nghênh đón sinh mạng mới cùng cuộc sống mới, không có gì có thể so với sống tốt, cũng không có cái gì may mắn so với có được một thân thể kiện toàn, trên thế giới này không có gì có thể đem cậu đả đảo.
Sau khi uống qua sữa bò đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, cậu nhẹ nhàng nhéo nhéo mi tâm nỗ lực làm cho mình thanh tỉnh một ít, nhưng cuối cùng vẫn là không thể đỡ được cảm giác buồn ngủ trầm trọng, mơ màng trong chốc lát đã ngủ.
Đường Phong ngủ vô cùng sâu, cậu cảm thấy chính mình đã thật lâu không có ngủ sâu như vậy, nhưng có đôi khi cậu lại cảm thấy cậu tựa hồ cũng không có ngủ, ý thức có chút mơ hồ, lại có chút hỗn loạn.
Mơ mơ màng màng cậu phảng phất nghe được tiếng người mở cửa, có người đi đến, cửa phòng lần thứ hai bị đóng lại, người kia từng bước một đến bên giường của cậu, tựa hồ nói gì đó, Đường Phong nghe không rõ ràng, cậu thậm chí không biết là mình tỉnh hay mơ.
Loại cảm giác này quá quái dị rồi, cậu cảm thấy chính mình như là ở trong mộng, người đàn ông kia xốc lên chăn đắp ở trên người của cậu, bàn tay có chút lạnh lẽo theo áo ngủ trượt đi vào, khi nhẹ khi nặng đυ.ng chạm khiến cậu vô cùng khó chịu, thân thể phảng phất giống như bị thiêu đốt dẫn đến khô nóng khó nhịn.
Đường Phong muốn giãy dụa, nhưng thân thể tựa hồ giống như là bị tháo nước không còn chút khí lực không có cách nào nhúc nhích, cậu thở phì phò từng ngụm từng ngụm thầm nghĩ giảm bớt khô nóng trên thân thể, nhưng căn bản không có chút tác dụng.
Cậu mơ thấy người đàn ông kia hôn cậu, dùng một loại tư thái triền miên mà lửa nóng tiến công cướp đoạt khoang miệng của cậu, sắp hít thở không thông rồi.
Đây là mộng sao? Nếu nói là mộng, vì sao cậu có cảm giác chân thật như vậy?
Mà nếu đây là hiện thực, vậy tại sao cậu không hoàn toàn tỉnh táo, giống như là nửa mê nữa tỉnh lại lâm vào trong một vũng bùn nhầy nhụa, mặc kệ giãy dụa thế nào đều không làm nên chuyện gì.
“A———”
Nơi nào đó trên thân thể bị một trận đau nhức mãnh liệt khiến Đường Phong kìm lòng không được mà hô lên, mộng sẽ không chân thật như vậy, trong mộng sẽ không cảm thấy đau đớn kịch liệt như vậy.
Cậu giãy dụa suy nghĩ muốn tỉnh lại, nhưng trước mặt thủy chung bị ngăn cách bởi một cánh cửa trong suốt, cậu cùng thanh tỉnh chỉ cách nhau một cự ly rất gần mà thôi, nhưng là một cái ngăn cách thật ngắn lại làm thế nào cũng không thể vượt qua.
Mình rất thích những truyện như vậy. Phân tích lối suy nghĩ của nhân vật khá logic và sâu sắc, truyện cũng cho thấy tác giả mang hơi hướng cởi mở và cầu tiến.