Mặc áo phao bên ngoài, Đường Lăng vui vẻ bơi tới bơi lui ở trong nước, Đường Văn Bác ngồi trên bờ lúc nào cũng chú ý tới Đường Lăng, độ sâu của bể bơi này đối với một cô bé sáu tuổi có hơi sâu, vì lo lắng an toàn của con, Đường Văn Bác chỉ cho con gái bơi lội trong tầm mắt của anh.
Đường Văn Bác ngồi ghế dài trên bờ uống nước trái cây, đọc sách dưới ánh mặt trời, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn con gái đang chơi vui vẻ.
Elvis bơi tới gần, tư thế tuyệt đẹp và nhanh chóng như một con cá, nháy mắt nước hồ văng tung tóe lên bờ, ngẩng đầu nhìn Đường Văn Bác, nhìn chằm chằm một hồi. Đường Văn Bác bị nhìn đến nỗi không thoải mái, dời mắt khỏi sách, cúi đầu nhìn Elvis.
"Xuống đây chơi một chút đi." Elvis cười.
"Anh trên bờ nhìn là được rồi, mọi người chơi đi." Anh trả lời.
Elvis cười cười, quay đầu lại bơi về chỗ Đường Lăng, không biết nói gì với cô nhóc, chỉ chốc lát sau Đường Lăng liền vẫy vẫy Đường Văn Bác, hô to "Ba ơi, lại đây bơi nè!"
Đường Văn Bác có chút bất đắc dĩ trừng mắt Elvis đang cười đến vui vẻ, hắn chớp mắt vô tội, thong thả lặn xuống nước...
"Ba! Xuống bơi đi!"
Yêu cầu đơn giản của con gái khiến Đường Văn Bác khó thể nào cự tuyệt.
Đường Văn Bác bỏ sách xuống, hô với Đường Lăng "Rồi, ba xuống liền."
"Elvis, em đâu rồi?" Đường Văn Bác tính nhờ Elvis trông chừng Đường Lăng trong lúc anh đi thay đồ, nhưng lúc nãy Elvis vừa lặn xuống nước giờ không biết đã chạy đi đâu.
"Elvis?" Anh quỳ gối bên cạnh hồ tìm kiếm bóng dáng Elvis trong nước, nhưng rất lâu rồi vẫn không thấy đối phương đáp lại, Đường Văn Bác nhìn đồng hồ, Elvis đã lặn hơn hai phút rồi...
"Elvis, trả lời anh, đừng có quậy." Xảy ra chuyện gì rồi? Đường Văn Bác lớn tiếng hô lần nữa, nếu Elvis không đáp lại, anh sẽ...
"Ha ha ha!" Đột nhiên có người từ trong nước xông ra, vừa vặn trước mặt Đường Văn Bác, bọt nước văng khắp nơi làm ướt tóc Đường Văn Bác, khiến anh hoảng sợ.
"Elvis..." Lúc Đường Văn Bác còn đang kinh hô, Elvis đã kéo anh còn đang mặc quần áo xuống nước.
"Đường Lăng, ba cháu đến rồi nè, có vui không?" Elvis cười lớn, Đường Lăng thấy ba mình cả người ướt sũng cũng cười ha ha không ngừng.
Thấy quần áo mình ướt đẫm, Đường Văn Bác oán giận nhíu mày, lấy tay tạt nước người khởi xướng là Elvis cùng với Đường Lăng vui sướиɠ khi người gặp họa.
Náo loạn một hồi, mọi người đều có chút mệt mỏi, Đường Văn Bác cũng muốn nhanh chóng thay bộ đồ ướt sũng trên người.
"Phòng của em có quần áo anh." Nói với Đường Văn Bác một câu, Elvis ôm Đường Lăng đi vào phòng bên cạnh.
Thở dài, Đường Văn Bác từng bước ướt nhẹp đi đến phòng Elvis trên lầu, trong phòng rất sạch sẽ ngăn nắp, là phong cách đó giờ của Elvis.
Đường Văn Bác cũng không nhìn gì nhiều, cuốn ống quần nhón chân chạy vào phòng tắm, cởi bộ quần áo đang nhỏ nước đặt một bên rồi tắm nước nóng.
Đem khăn bọc lấy ra khỏi phòng tắm, Đường Văn Bác dựa vào trí nhớ mở tủ quần áo của Elvis, nếu anh nhớ không lầm thì trong tủ Elvis sẽ có quần áo của anh, đồ Elvis là tủ trái, còn của anh là tủ phải.
Mở tủ bên phải ra, bên trong quả nhiên là đồ của anh, từ trong ra ngoài, đầy đủ mọi thứ.
Tùy tay lựa lựa quần áo, trong lòng Đường Văn Bác không biết là tư vị gì, cũng không muốn nghĩ nhiều, tùy tiện cầm quần áo đi đến bên giường.
Sau khi mặc qυầи ɭóŧ và áo trong, lúc anh ngồi trên giường để mặc quần thì thấy bên cạnh đầu giường... là một bức hình của anh và Elvis hơn 10 năm trước.
Lúc ấy Elvis tuy mới hơn 10 tuổi, nhưng cái đầu đã muốn cao hơn anh, lúc ấy anh ghen tị lắm, chỉ sợ vài năm nữa Elvis sẽ còn cao hơn người anh này.
"Thật tốt quá! Thiếu 5cm nữa là em cao bằng Vincent rồi!"
"Trời ơi, mỗi ngày chúng ta đều ăn giống nhau, sao em lớn gì nhanh vậy? Không được, em không được cao vậy nữa, em trai sao có thể cao hơn anh trai chứ?"
"Em phải lớn hơn anh chứ, đến lúc đó em mới bảo vệ anh được..."
Cuộc trò chuyện hơn 10 năm trước đột nhiên tái hiện trong đầu Đường Văn Bác, anh không khỏi lắc đầu cười khổ, anh đúng là già rồi mới có thể nhớ lại chuyện cũ.
Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, Elvis mặc quần bơi từ bên ngoài bước vào, vừa lúc nhìn thấy Đường Văn Bác đặt khung hình về lại bàn.
"Quần áo vừa không?" Vừa lau tóc, Elvis vừa đi chân trần đến bên giường ngồi xuống, tầm mắt hạ xuống, thoáng nhìn thấy Đường Văn Bác vẫn chưa mặc quần.
Lúc ở cửa hắn không để ý, đến gần giường mới phát hiện, hai cái đùi của Đường Văn Bác vẫn còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
"Đường Lăng đâu?" Có chút xấu hổ, Đường Văn Bác lãng sang chuyện khác, lấy tay cầm quần.
"Em cho người dẫn bé đi tắm rồi." Thanh âm Elvis trầm hơn vài phần, vừa nói vừa lấy tay chặn lại bàn tay cầm quần của Đường Văn Bác.
Đường Văn Bác dùng sức túm quần, nhưng Elvis cũng không dịnh buông ra.
Cảm giác được có chút không thích hợp, Đường Văn Bác tránh ánh nhìn chăm chú của đối phương, nghiêm túc nhắc nhở "Elvis..."
Một lát sau, Đường Văn Bác nghe được tiếng hít sâu của người bên cạnh.
"Em xin lỗi..." Không đành lòng buông tay anh ra, Elvis đứng cạnh cửa sổ, dùng sức xoa mặt mình.
Mặc quần áo xong, Đường Văn Bác đi tới phía sau Elvis, nhẹ giọng nói "Nhanh đi tắm đi."
Đưa lưng về phía Đường Văn Bác, Elvis nhẹ nhàng mở miệng hỏi " Vincent, em ôm anh một chút được không? Chỉ là một cái ôm đơn giản thôi."
Xoay người, Elvis ôm người đàn ông sau lưng vào lòng, từ từ dùng sức cho đến khi ôm Đường Văn Bác thật chặt.
Mùi hương thơm ngát từ sữa tắm còn mang theo độ ấm trên người đối phương rất nhẹ nhàng, nhưng lại giống như có độc, khiến người ta trầm mê.
Đường Văn Bác vỗ nhè nhẹ lưng Elvis "Lớn vậy rồi còn muốn anh hai ôm hả?"
"Haha..." Có chút bất đắc dĩ cười khổ, Elvis lưu luyến buông anh ra "Đi kiếm Đường Lăng đi, nếu anh không đi ra ngoài, em sợ em sẽ đẩy ngã anh đó."
Đường Văn Bác giật giật mắt, rời khỏi phòng.
Hít một hơi thật sâu, Elvis vào phòng tắm.
Ăn xong cơm chiều, Elvis đưa Đường Văn Bác và con gái về nhà.
"Chào chú con về ạ." Đường Lăng vẫy bàn tay nhỏ bé với Elvis.
"Gặp con sau nha, mốt chú gọi cho con." Elvis ngồi trong xe cười nói.
Lúc Đường Văn Bác và con gái chuẩn bị đi vào, đột nhiên Elvis từ trên xe phóng xuống, lấy tốc độ cựng nhanh vọt tới chiếc xe đậu cách đó không xa.
Đường Văn Bác cho con gái vào nhà, rồi anh cũng chạy theo sau, chỉ thấy Elvis từ trên xe lôi ra một người cầm máy ảnh.
"Sao thế?" Đường Văn Bác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Paparazzi." Elvis một tay cướp lấy máy ảnh, đưa cho Đường Văn Bác.
"Á! Máy ảnh của tôi! Anh làm gì vậy? Cẩn thận tôi báo công an! Trả máy ảnh đây!" Thanh niên đội mũ lưỡi trai tức giận, muốn thoát khỏi trói buộc của Elvis.
"Cứ việc báo, cút đi!" Elvis dùng sức đẩy người, tùy tiện nói với người vài câu, paparazzi tuy không phục nhưng lại không thể nán lại, chạy đi rất nhanh.
Elvis cùng Đường Văn Bác vào nhà, mở máy ảnh lên coi thì thấy trong đó có không ít ảnh chụp, Đường Văn Bác không khỏi tự chế nhạo mình, cả đời anh cũng chưa bao giờ thấy nhiều hình như vậy.
Anh cũng không phải ngôi sao, tên paparazzi này núp ở gần đây chụp anh làm chi?
"Đương nhiên bọn họ sẽ không chụp người qua đường." Elvis liếc mắt nhìn phòng khách, có chút không thoải mái nói "Vincent, bọn họ chụp anh là vì cái thằng thích chơi nổi kia."
"Bây giờ là em phát hiện, tiếp theo thì sao, anh tính làm gì?" Elvis chỉ vào máy ảnh "Tờ báo nhỏ này chỉ biết viết bậy, em không muốn anh và Đường Lăng bị tổn thương, với lại Đường Lăng cũng vừa mới đi học."
"Nghiêm trọng vậy à..." Lời Elvis nói khiến Đường Văn Bác có chút lo lắng, đúng là thế, tuy rằng những hình ảnh này chỉ có thể chứng minh anh và Đường Lăng sống chung nhà với Thần Dật. Nhưng nếu phóng viên thêm mắm thêm muối viết bậy viết bạ một trận, rồi chèn thêm một tấm hình hợp ý, không chỉ ảnh hưởng tới anh, mà còn liên lụy đến con gái anh.
"Vincent, em hy vọng anh hiểu được lời em nói đều là vì lo lắng cho con bé." Elvis nói "Chuyện này anh nên bàn bạc với thằng đó, gần đây nó đang đóng phim hả? Nghệ sĩ lúc phát hành album hay đóng phim đều cố ý muốn tạo scandal, phóng viên rất nhanh cũng sẽ theo dõi, chuyện của nó đã liên lụy đến anh."
"Elvis, cảm ơn, anh sẽ nói chuyện này với cậu ấy."
Ở cùng một chỗ hơi mạo hiểm rồi thì phải? Nhìn máy ảnh trên bàn, Đường Văn Bác không khỏi lo lắng.
Lần điện thoại tiếp theo với Thần Dật phải nói rõ ràng mới được.
Nghệ sĩ yêu đương không phải chuyện gì mới, nhưng đồng tính sống chung với nhau lại là vấn đề, ở cái xã hội trước mắt mà nói, phần lớn mọi người không thể chấp nhận chuyện này.
Huống hồ Thần Dật đang là một ngôi sao đang nổi...
Tóm lại vẫn phải bàn bạc với Thần Dật, cần phải có một biện pháp để giải quyết vấn đề, hoặc là giảm nguy hiểm lại? Cụ thể phải thương lượng với Thần Dật.
Nhưng mà trước khi bàn biện pháp, Đường Văn Bác không muốn con gái còn đang đi học của mình lộ mặt trên báo, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
"Vincent, nếu anh không ngại, có thể để Đường Lăng đến chỗ em ở tạm thời."
"Con bé ngủ chưa?"
[Ừm, ngủ rồi... Vincent, thật ra anh cũng có thể tới đây ở, chờ chuyện lắng xuống rồi về cũng không muộn, như vậy anh cũng không cần chạy ngược chạy xuôi, ru Đường Lăng ngủ rồi lại lái xe đi về.]
"Chờ hai ngày nữa rồi nói tiếp."
Chuyện paparazzi chụp lén Đường Văn Bác đã nói cho Thần Dật, Thần Dật nói đêm nay sẽ cho anh đáp án, Đường Văn Bác cũng không vội gì.
Nói chuyện điện thoại với Elvis xong, Đường Văn Bác trở lại phòng chờ điện thoại Thần Dật.
Từ ngày hôm qua Đường Lăng bắt đầu ở tạm nhà Elvis, hai ngày đầu con bé thấy mới mẻ chơi vui nên cũng không quậy gì, nhưng chắc không được vài ngày Đường Lăng sẽ ồn ào đòi về nhà.
Biệt thự to như vậy chỉ có mỗi một mình Đường Văn Bác, vừa xem TV vừa nhìn điện thoại, một hồi sau anh cảm nhận được có người bước vào hà.
Vừa rồi là tiếng cửa à?
Đường Văn Bác cảnh giác cầm lấy cây gậy bên cạnh giường, đứng ở cầu thang nương ánh đèn nhìn xuống lầu chẳng thấy ai.
Nghe nhầm rồi sao?
Anh nhìn lại, đích xác không có ai, cửa nẻo đóng đàng hoàng.
Lắc lắc đầu, Đường Văn Bác đang chuẩn bị đóng cửa thì đột nhiên có người ở phía sau lưng xông ra ôm chặt lấy anh, anh không nói hai lời cầm gậy trong tay xoay người quật một phát.
"Ui da!" Một tiếng hét thảm.
"A Dật?!" Kinh hãi thét lên.
10 phút sau...
"Á đau... nhẹ thôi!"
"Trên người không sao chứ? Muốn đi bệnh viện không?"
"Không sao không sao, aiz, ôm em tí đi, muốn chết em rồi!" Trên đầu Thần Dật sưng một cục, dựa vào người Đường Văn Bác đang xoa rượu thuốc bên cạnh, cả người liền nằm úp sấp bất động.
"Sao về mà không nói tiếng nào vậy?" Anh tiếp tục xoa rượu thuốc giúp Thần Dật, Thần Dật trở về không nói còn chưa tính, về nhà còn lén lén lút lút, vừa lúc tưởng Thần Dật là trộm liền đánh cậu hôn mê, nghe thôi là thấy mắc cười rồi.
"Bất ngờ mà... á! Nhẹ thôi!"
"Bất ngờ ghê... Nè, A Dật! Đừng nhúc nhích, đừng... nhột, nhột quá, haha! Cậu, cậu đừng cởϊ qυầи áo tôi..."
Một tiếng sau...
"Chuyện anh nói em nghĩ xong rồi."
Vừa mới xuống máy bay, lại vừa trải qua vận động kịch liệt, Thần Dật hữu khí vô lực, vẻ mặt thỏa mãn tựa vào người Đường Văn Bác, thỉnh thoảng dùng cằm cọ cọ đối phương.
"Ừ hử?" Mệt mõi rã rời, Đường Văn Bác nghịch tóc người con trai trong lòng, mái tóc mềm mại ước đẫm mồ hôi, mùi mồ hôi cùng với một số mùi hỗn tạp khác tụ lại cùng một chỗ, khiến căn phòng tràn ngập mùi vị đàn ông.
"Chúng ta chuyển nhà."
"Chuyển đi đâu?"
Thần Dật bật dậy khỏi Đường Văn Bác, cúi đầu hôn trán anh, cười nói "Chuyển đến Mĩ đi."
"Mĩ hả?"
"Thử vài thành công rồi, em phải đến đó để đóng phim."