Chương 26

"Elvis, em vừa mới ước cái gì thế?"

"Em ước rằng em có thể cùng với anh mãi bên nhau..."

"Điều ước này nhất định sẽ được thực hiện."

Màn hình TV cực lớn đang chiếu lại video sinh nhật đã nhiều năm về trước, lúc đó hắn vẫn còn nhỏ, Đường Văn Bác vẫn còn trẻ, không có gì để tranh chấp, cũng chẳng có gì để mâu thuẫn, cuộc sống vô cùng đơn giản, bây giờ xem lại thật khiến cho người ta cảm thấy thổn thức.

Cậu trai trẻ ngồi ở trên giường, hai mắt nhìn chăm chú những hình ảnh được chiếu trên TV, cuốn băng ghi hình này đã ở bên cạnh hắn đã hơn sáu năm từ khi không có Đường Văn Bác bên cạnh.

Hắn muốn thay đổi, hắn vốn cho rằng mình có thể thay đổi, trở nên dịu dàng, trở thành người hiểu chuyện, chẳng ngờ rằng nó lại đi tổn thương người mà mình yêu.

Ngày hôm đó, nó lại gây ra lỗi lầm thêm một lần nữa.

Nhìn người anh trai với nụ cười dịu dàng trên TV, vui vẻ ôm mình khi còn nhỏ vào lòng, những hình ảnh ấm áp đó... đã nhanh chóng trở thành quá khứ.

Vì sao tất cả lại biến thành như vậy?

Nó cứ tưởng rằng tình cảm mà nó đối với anh trai chỉ là tình cảm anh em trong sáng mà thôi, ai ngờ có một ngày, Đường Văn Bác lén lút kéo nó vào phòng, có chút lo lắng, sợ hãi nói cho hắn nghe một bí mật, từ lúc đó, Elvis đột nhiên nghĩ rằng hắn không chỉ nên đem Đường Văn Bác làm anh trai của mình.

"Elvis, anh chưa từng giấu em cái gì hết, giờ có một bí mật anh muốn nói cho em nghe, anh hi vọng em có thể tâm sự với anh..."

"Thật ra, anh thích con trai..."

Nó còn nhớ rõ sau khi Đường Văn Bác nói ra những lời này, anh còn nhìn chằm chằm vào nó, trong mắt tràn ngập vẻ mong chờ cùng lo lắng.

Nó rất là vui, vì từ trước tới nay Đường Văn Bác xem nó như là người thân cận nhất để thổ lộ tâm sự, nó yêu Đường Văn Bác như thế, làm sao có thể vì Đường Văn Bác thích đồng tính mà lại ghét bỏ anh chứ?

Nó chỉ cảm thấy có một chút vui sướиɠ không hiểu rõ, lại có chút ghen tị mờ ảo.

Vào thời kỳ trưởng thành, trong mộng tinh nó mơ thấy nó cùng với anh trai đang làm loại chuyện kia, lúc đầu nó cảm thấy rất hoảng sợ, nhưng càng về sau, một chút tình cảm không rõ nào đó khiến nó bắt đầu cảm thấy biến đổi.

Nhưng mà việc đó nó vẫn luôn dấu ở trong lòng, sợ rằng sau khi nói ra Đường Văn Bác sẽ thấy ghê tởm, sợ rằng anh trai sẽ không cho nó ngủ chung giường nữa.

Cho tới giờ phút này, nó vẫn kiên định nghĩ rằng nó và anh trai sẽ ngủ chung giường cả đời, mãi ở bên nhau.

Mãi cho đến khi nó dần dần lớn lên, Đường Văn Bác bắt đầu tách ra ngủ riêng một mình, không cùng tắm chung với nhau nữa, rồi luôn tâm sự với nó về người trong lòng.

Sau khi Đường Văn Bác nói cho nó nghe bí mật đó, Đường Văn Bác cũng bắt đầu nhắc tới nam sinh trong trường học của anh.

Bạn học của anh, người trong lòng của anh, là con trai.

Ghen tị, lo lắng, tất cả mặt trái của cảm xúc đều được nó chôn sâu trong lòng, mỗi lần nhìn thấy Đường Văn Bác vui vẻ nói với nó về cậu con trai kia, nó đều muốn đi gϊếŧ chết thằng đó.

Anh nó không thuộc về nó, anh nó có người mình thích, bắt đầu ở trước mặt nó nói về người đó càng ngày càng nhiều, bắt đầu nhận được quà từ người đó.

Thiên sứ không phải thiên sứ, thực chất là một ác ma.

Lợi dụng tín nhiệm của Đường Văn Bác đối với nó, nó rất nhanh đã thấy được nam sinh mà Đường Văn Bác thích, cao lớn đẹp trai, toàn thân đều tràn ngập hương vị ánh mặt trời, nhưng mà Elvis một điểm cũng không thích cái ánh mắt mà nam sinh đó nhìn Đường Văn Bác, cũng một loại mê luyến giống nó...

Nó sẽ không để cho bất cứ ai đυ.ng vào anh của nó.

Bởi vì nó là em của Đường Văn Bác, cho nên lần nào nó cũng đi hẹn hò chung với Đường Văn Bác, mặc kệ nam sinh kia nhìn nó như thế nào, nó đều đi giữa hai người, không cho bọn họ có bất cứ đυ.ng chạm thân mật nào.

Nhưng mà, cứ như vậy hoài cũng không phải là biện pháp.

Về sau, người nhà phát hiện chuyện Đường Văn Bác cùng nam sinh quen nhau, tiếp theo là bị đuổi học, còn trong nhà thì giáo dục bằng cách chửi rủa.

Đường Văn Bác bị mắng nhiếc, hạn chế đi ra ngoài, cái gọi là mối tình đầu cũng tan thành mây khói.

"Anh, đừng buồn..."

"Elvis, qua đây..."

Trên mặt treo lên một nụ cười sầu bi nhàn nhạt, Đường Văn Bác vẫn như xưa ôm em trai của mình, không hề biết tất cả bí mật đều là do Elvis lặng lẽ tiết lộ ra ngoài.

"Anh không sao, Elvis không cần lo lắng cho anh, chúng ta đi ăn bánh ngọt đi."

Ngay lúc đó, nó nhìn thấy nụ cười trên mặt của Đường Văn Bác không còn tự nhiên như trước, sáng lạn như trước nữa, trong lòng luôn luôn oán trách mình rằng có phải đã làm sai hay không? Nhưng mà Đường Văn Bác cũng ôm nó giống hồi trước, mỗi ngày cùng nó ở một chỗ, lúc đó cũng chẳng có ai khác quấy rầy, càng làm cho nó đem tất cả ác cảm quăng ra sau đầu.

Về sau cứ xảy ra chuyện gì, cũng đều như thế, bản thân an ủi, xem nhẹ đau thương mà đối phượng đã nhận.

————————————————–

"Ừ, tôi biết rồi." Nghe thấy lời tỏ tình của Thần Dật, Đường Văn Bác chỉ gật gật đầu, hé ra một nụ cười tự nhiên, tất nhiên sẽ không đem chuyện của Thần Dật để trong lòng.

"Tui nói thật đó." Thần Dật lập tức ngồi chồm hổm ở trước mặt anh, nghiêm túc nói.

Nhìn thấy thế Đường Văn Bác trái lại sửng sốt một chút, bất quá rất nhanh, anh liền mỉm cười vỗ vỗ bả vai Thần Dật, nói: "Để tôi nói hết, được không?" Thần Dật bất đắc dĩ đành phải ngồi lại chỗ của mình.

"Sau khi quan hệ anh em của tôi với Elvis trở nên tốt hơn, bí mật gì tôi cũng nói cho nó nghe, bao gồm cả chuyện tôi thích đàn ông." Cảm giác được Thần Dật đột nhiên nắm chặt tay hắn, Đường Văn Bác nghiêng đầu giảo hoạt cười "Xin lỗi vì lúc trước đã lừa cậu, tuy nhiên tôi biết cậu là người tốt, chỉ là lúc đó không thích hợp để kể chuyện cho cậu nghe."

"Haiz..." Thở dài, Thần Dật gật đầu nói "Tôi biết rồi, anh tiếp tục nói đi..."

"Về sau cha mẹ biết chuyện này, trong lòng bọn họ coi tôi là đứa con hoàn mỹ nhất, vì chuyện đó mà cha tôi thiếu chút nữa đã đánh chết tôi." Đường Văn Bác cúi đầu cười, trong mặt hiện lên vài phần đau thương "Cũng vì chuyện này mà cha mẹ tôi lại cãi nhau, mẹ kiên quyết cho rằng vì thói trăng hoa của cha ảnh hưởng đến tôi."

"Về sau thế nào?" Đường Văn Bác tuy chỉ nói có hai ba câu, nhưng mà Thần Dật cũng đã biết rằng những chuyện đó đều đối với Đường Văn Bác ảnh hưởng rất sâu.

"Về sau thì tôi bị cha mẹ đưa đi Đức, Elvis cũng cùng tôi đến Đức." Nói tới đây, Đường Văn Bác tạm dừng một chút "Kỳ thật lúc đó tôi đã biết Elvis đem chuyện tôi thích đồng tính nói cho cha mẹ nghe."

"Bất quá tôi không hề trách nó, chuyện này sớm muộn gì tôi cũng sẽ phải nói cho người nhà biết, sau này tôi cảm giác được Elvis đối với tôi ỷ lại quá mức, cho nên tôi bắt đầu bớt ở chung với Elvis, cũng cùng nói với nó rất nhiều, bất quá tôi không nghĩ rằng, việc tôi né tránh nó lại khiến cho Elvis làm những chuyện sau này..."

Đường Văn Bác nhìn vào mắt Thần Dật, thản nhiên nói "Có một ngày kia, đại khái là tôi uống hơi nhiều, cũng có thể là Elvis bỏ vào rượu một vài thứ..."

"Nó với anh..." Thần Dật nhịn không được phát ra tiếng.

Đường Văn Bác lắc lắc đầu, nói "Là tôi với nó."

...

"Anh... với nó?" Thần Dật nhất thời có chút nói không ra lời, tuy đã sớm chuẩn bị tinh thần để nghe chuyện của Đường Văn Bác, cơ mà chính tai nghe được khó tránh khỏi có chút kinh ngạc bởi sự phức tạp của chuyện tình.

Nói đến đây, Đường Văn Bác ngừng lại, nói "Hình như tôi hơi đói, cậu vừa đem đồ ăn gì lên vậy?"

"À đúng rồi." Thần Dật vừa nói vừa nhảy xuống giường "Ăn miếng cháo đi, vừa lúc cháo đã nguội. Nếu muốn ăn cái gì thì nói, tôi đi mua."

Bởi vì tay bị thương có chút bất tiện, nên chỉ có thể để Thần Dần đút cho Đường Văn Bác ăn, nhìn người đàn ông chẳng cự tuyệt gì, vậy xem ra thật sự đói bụng, Thần Dật vội vàng múc một muỗng tiếp theo đưa tới, ôn nhu nói "Chậm một chút, coi chừng nghẹn."

Bát cháo rất nhanh đã thấy đáy, Đường Văn Bác thỏa mãn thở ra một hơi, bên kia, Thần Dật lấy khăn lau miệng cho anh.

"Tự tôi làm được rồi." Đột nhiên bị sự ôn nhu cẩn thận đó chăm sóc, Đường Văn Bác có chút vừa mừng vừa lo, không được tự nhiên, tay muốn giành lấy khăn nhưng lại bị Thần Dật trực tiếp cự tuyệt.

"Không nên cử động." Đè tay anh xuống, tiếp tục phục vụ đối phương xong.

Thần Dật cười hỏi "Ăn no chưa?"

"Có... món ngọt không?" Do dự một chút, Đường Văn Bác nhẹ nhàng nhìn vào mắt Thần Dật, kia có chút xấu hổ, lại nhịn không được mà nói ra, khiến Thần Dật liên tưởng tới con vật nào đó.

"Có, để tôi đi lấy." Ông chú này đúng là thứ cuồng đồ ngọt! Nhịn không được tay sờ sờ tóc người đàn ông đó, ánh mắt nhìn đối phương lộ ra vẻ kỳ quái, Thần Dật cười đi ra khỏi phòng, tâm tình đột nhiên tốt trở lại.

Đây là bí mật của Đường Văn Bác, bộ dáng thật sự sao?

Ăn cơm xong đã là giữa trưa, khí sắc Thần Dật cùng Đường Văn Bác đã tốt hơn so với buổi sáng, địa điểm nói chuyện cũng từ phòng chuyển qua nơi có không khí mới mẻ dễ thở, cảm thụ ám mặt trời tươi đẹp ở hoa viên.

"Tiếp tục đề tài còn dở dang hồi sáng đi." Ngồi trên ghế dựa thoải mái, Đường Văn Bác ngẩng đầu nheo mắt nhìn bầu trời xanh, ánh mắt trời rực rỡ khiến hắn có chút mê muội...

Sau đêm say rượu đó, tôi cùng Elvis đã xảy ra quan hệ.

Sáng hôm đó tôi tỉnh lại, đầu đau muốn nứt ra, thấy người nằm bên cạnh là em trai mình, trong nháy mắt toàn bộ hồi ức đêm qua hiện lên. Sau khi say rượu, Elvis dựa vào trong ngực tôi, mà tôi làm anh trai, cư nhiên lại không có cách nào để khống chế mình làm cái việc này.

Áy náy, hối hận, cũng không thể thay đổi việc đã xảy ra hôm qua.

Mặc dù biết rằng đó là do Elvis cố ý, ngày hôm đó tôi vô cùng tự trách, trách chính mình, cũng trách Elvis.

Về sau, Elvis lợi dụng thành công sự áy náy của tôi đối với đêm hôm đó, khiến tôi hoàn toàn không thể có khả năng để cùng người đồng tính khác lui tới, bởi vì chỉ cần rảnh là Elvis cũng tới gặp rồi xin tôi cùng nó ở chung, chỉ cần nhớ tới bộ dáng đau đớn của Elvis đêm đó, tôi liền không có biện pháp nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của nó, dù sao Elvis cũng chỉ là muốn cùng tôi ăn cơm hoặc cưỡi ngựa mà thôi.

Yêu cầu của Elvis càng ngày càng quá đáng, mặc kệ tôi có nói nhiều nói ít nói nhiều như thế nào, nó luôn luôn nghe xong liền quên, nếu tiếp tục dung túng như thế nữa, có lẽ tôi mới là người phạm phải lỗi lầm.

Tôi muốn rời khỏi Đức để đến nước Anh tiếp tục học tập, kiếm cách thoát khỏi Elvis, sau khi Elvis biết liền giống như trước đây hi vọng tôi ở lại, hoặc là dẫn nó theo, bất quá bây giờ mặc kệ nó xin như thế nào, tôi đều đã cố ý rời khỏi, không nghĩ muốn làm sai thêm nữa.

Nhưng mà tôi đã nghĩ sự việc quá đơn giản rồi, Elvis cũng không còn là đứa em trai đi theo sau lưng tôi cần sự chăm sóc, nó trưởng thành, không biết từ khi nào mà khiến cho tôi có chút xa lạ.

Không phải con người luôn có một gương mặt thuộc về riêng mình, không muốn để cho người ngoài biết sao?

Về sau tôi bỏ Elvis ở lại, một mình đi tới nước Anh, tôi cho rằng Elvis chỉ cần đi tiếp xúc với những người khác, ở Anh tôi cũng có nghe đến một chút tin tức của nó, nó bắt đầu tiếp xúc với người khác, cũng bắt đầu thực tập trong công ty của cha, tất cả giống như đã khôi phục bình thường, chỉ là một năm sau, tôi từ trường về nhà...

——————

Nói đến chỗ này, Đường Văn Bác hơi nắm chặt tách trà cầm trong tay, hồ như không muốn nghĩ tới ký ức đêm đó: "Elvis đột nhiên xuất hiện trong phòng tôi, một câu cũng không nói, trong mắt nó tràn đầy ủy khuất cùng phẫn nộ, độ nhiên tôi cảm thấy có chút sợ hãi, bản năng con người mà... Haha, về sau..."

Câu nói mắc kẹt trong cổ họng, như thế nào cũng không có biện pháp nói ra khỏi miệng, chuyện đêm đó, cho tới bây giờ anh còn chưa nói cho người thứ hai nghe, cho dù là Nhược, người duy nhất biến quan hệ đặc biệt của anh với Elvis.

Lúc Elvis xuất hiện trong phòng anh, anhđã thử chào hỏi Elvis như lúc trước.

Elvis tiến lên muốn ôm anh, anh không nghĩ gì nhiều tiêu sái đi qua, sau đó bị Elvis hung hăng đánh một quyền vào bụng, vì đau đớn mà khom lưng xuống, lại bị khuỷu tay đối phương đánh vào sau gáy, nhất thời mất đi ý thức.

Lúc tỉnh lại thì đấy là cảnh tượng mà cả đời anh không có cách nào quên được.

Hai tay đều bị trói ở đầu giường, bị em trai của mình đè lên trên người...

"Elvis... Dừng tay! Buông ra... Đừng, đừng như vậy..."

"Suốt một năm qua, anh hoàn toàn không để ý tới em, Vincent, sao anh lại nhẫn tâm như vậy? Em giận lắm, rất rất giận."

"Elvis, xin em..."

"Sau khi Elvis bạo hành tôi, nó đưa tôi một cuốn băng ghi hình, đó chính là cuốn băng ghi lại hình ảnh sự việc tôi với nó một năm trước, nhìn vào màn hình cứ như tôi đang cưỡng bức nó."

"Văn Bác..." Thần Dật cầm tay Đường Văn Bác, tuy người này nói chuyện nghe như rất bình thản, nhưng bàn tay cầm tách trà của anh lại phát run, càng nói bình thản, thì lại càng làm cho người ta cảm thấy đau lòng.

"Thật có lỗi." Hít một hơi thật sâu, Đường Văn Bác đối với Thần Dật cười nói "Cho tôi nói hết đi, đỡ hơn là một mình chịu đựng." Dù sao, anh cũng không muốn nhớ tới những hồi ức này lần nữa...

"Chuyện thứ ba là Elvis tới nước Anh, nó nói cho tôi rằng cha đã nhập viện, đột nhiên phát bệnh tim, nhưng đã được cấp cứu kịp thời, bác sĩ khuyên bệnh nhân nên tĩnh tâm an dưỡng, không thể làm việc quá độ, càng không thể chịu được kí©h thí©ɧ."

"Vincent, anh nói thử xem nếu cha biết đến cuộn băng đó, có phản ứng gì?"

Lúc đó Elvis cười rất tươi, mà Đường Văn Bác cũng bắt đầu cảm thấy được bầu không khí xung quanh Elvis trở nên u ám, tất cả chỉ là mới bắt đầu mà thôi.

"Một bên giúp công ty, một bên chăm sóc cho cha, một bên vẫn còn phải ứng phó với uy hϊếp từ Elvis, khoảng thời gian đó khiến tôi nghĩ mình sắp điên rồi, Elvis không chút tiết chế, áp lực công việc, áp lực từ việc ba mẹ muốn tôi kết hôn, cuối cùng khiến tôi lâm bệnh nặng."

"Sau này tôi cùng vợ cũ, cũng là cô y tá Lily đã chăm sóc tôi kết hôn, làm thỏa mãn tâm nguyện của cha mẹ, cũng muốn vì thế mà trốn tránh sự điên cuồng của Elvis, nhưng mà... giống như không có gì xảy ra, quan hệ kỳ quái ấy duy trì suốt bốn năm, sau bốn năm đó, cha mẹ đang trên đường ra nước ngoài thì gặp sự cố ngoài ý muốn."

"Sau lễ tang của cha mẹ, tôi liền đem Lily vừa mới mang thai không lâu đi ra khỏi Châu Âu, về sau... cậu cũng đã biết rồi."