- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Siêu Sao Đều Tranh Nhau Thuê Phòng Của Tôi
- Chương 59
Siêu Sao Đều Tranh Nhau Thuê Phòng Của Tôi
Chương 59
Anh Long tên thật là Kiều Hồng Long, gia đình là võ thuật thế gia, là đại sư huynh trong võ quán. Nghe thấy những chuyện mà Mễ Nha đã gặp phải từ chỗ Phó Cảnh Dung, anh ta lập tức đồng ý giúp đỡ.
Anh ta vỗ vai sư đệ đóng vai kẻ phản bội bị tra tấn nói: “Tiểu Đạt, diễn xuất của cậu rất tốt! Khi khen thưởng cậu nhất định sẽ được nhiều phần hơn.”
“Hìhìhì, sư huynh, diễn xuất của anh rất được! Không hổ là xem phim Hồng Kông lớn lên, khí chất của đại ca rất vững.” Tiểu Đạt dùng khăn lau sạch máu trên mặt, cười đùa tí tửng nói, không hề có dáng vẻ yếu ớt sắp tàn như vừa rồi.
“Đàn em” bên cạnh được phân vai thuyết phục “anh Long” đừng lấy mạng Mễ Sơn nói: “Túi máu này cũng giống thật. Vốn dĩ em còn muốn để đến nửa đêm, mượn sắc trời tối chắc có thể bưng bít cho qua. Không ngờ khi Tiểu Đạt bị đám người Lão Ngũ lôi ra, em suýt nữa bị dọa sợ.”
“Cây súng giả này cũng rất giống thật.” Kiều Hồng Long dí miệng súng vào trán Tiểu Đạt, lấy ra khí chất của “anh Long”, đè thấp giọng nói: “Không có ai dám lừa tao.”
Tiểu Đạt rất phối hợp nghiêng cổ.
Trong đêm khuya, trên xe phát ra một trận cười vui vẻ.
Sau khi nói chuyện cười đùa một lúc, Kiều Hồng Long cũng không quên gọi điện thoại cho Phó Cảnh Dung, báo cáo kết quả.
“Chắc ngày mai họ sẽ sợ hãi rời khỏi đây.” Kiều Hồng Long giúp người giúp đến cùng: “Tôi để một sư đệ của tôi ở lại giúp đỡ theo dõi, họ đi rồi sẽ gọi điện thoại nói với cậu.”
Phó Cảnh Dung thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn mọi người, đến lúc đó tôi sẽ mời mọi người ăn cơm.”
“Khách sáo như vậy làm gì chứ, trừ hại cho dân, vốn dĩ chính là việc mà người tập võ chúng tôi nên làm.” Kiều Hồng Long cười lớn nói.
Phó Cảnh Dung cũng không nói nhiều, cười nói: “Chỗ tôi còn có mấy chai rượu ngon, lần sau nhân tiện tôi sẽ mang đến cho anh.”
“Cái này thì được!” Kiều Hồng Long lập tức thay đổi giọng điệu: “Thằng nhóc không thích rượu như cậu cũng nói là rượu ngon, vậy chắc chắn là đồ tốt rồi. Tôi không khách sáo với cậu nữa hahaha.”
“Đại sư huynh, sư phụ nói không được cho anh uống rượu!” Tiểu Đạt nghe thấy vậy, lớn giọng nói.
Kiều Hồng Long nháy mắt, “đàn em” nhanh chóng bịt miệng Tiểu Đạt.
“Cậu ngốc à, người nghe có phần.” “Đàn em” tiến lại bên tai Tiểu Đạt: “Sư phụ cũng không cho chúng ta uống rượu, cậu muốn làm phản đồ đi báo cáo, hay là cùng thông đồng làm bậy với chúng tôi.”
Tiểu Đạt suy nghĩ một chút, oai phong lẫm liệt nói: “Em tuyệt đối không phản bội mọi người!”
Phó Cảnh Dung nghe thấy giọng nói bên kia, cười nói: “Đến lúc đó tôi sẽ mang nhiều thêm vài chai nữa đến.”
“Xin lỗi nhiều!” Kiều Hồng Long xấu hổ cười: “Vậy chúng ta nhất ngôn cửu đỉnh nhé!”
“Được.”
Không ngoài dự liệu của họ, Mễ Sơn dần dần tỉnh táo lại, lê đôi chân mềm nhũn lê lết về nhà nghỉ.
Mẹ Mễ thấy dáng vẻ đầu tóc đều ướt đẫm của cậu ta, cũng không buồn khóc lóc nữa, nhanh chóng chạy đến hỏi cậu ta xảy ra chuyện gì, nhưng bà ta lại ngửi thấy mùi nướ© ŧıểυ trên người cậu ta, bà ta ngạc nhiên nhìn đũng quần sẫm màu của Mễ Sơn: “Tiểu Sơn...”
“Còn không phải là do con gái ngoan của bà sao, nó dám có một chân với đại ca xã hội đen!” Mễ Sơn nghiến răng nghiến lợi nói.
Ba Mễ ngạc nhiên, đứng lên: “Sao có thể chứ?”
“Còn không thu dọn đồ đạc đi?” Trong sự thiếu kiên nhẫn của Mễ Sơn còn xen lẫn chút sợ hãi, ra lệnh: “Hai người muốn tôi bị con gái hai người hại chết sao?”
Ba mẹ Mễ vừa nghe thấy vậy, tất nhiên không dám nghỉ ngơi, một nhóm ba người đều không đợi trời sáng, đã ngồi xe buýt buổi tối trở về quê.
Họ không ngờ, sau khi về quê, đi đến chỗ nào cũng đều có âm thanh chỉ chỏ.
“Lão Mễ, nhà các người nổi tiếng rồi!” Có người nhiều chuyện còn cố ý hét về phía ba mẹ Mễ đang đeo hành lý, gần đó vang lên một tràng cười.
Có người từ lâu đã không nhìn nổi hành vi của nhà họ, chẳng kiêng nể gì ghét ra mặt.
Cũng có người có hành vi không khác gì nhà họ Mễ, nhưng cho rằng mình không làm gì sai cả. Nhưng nhà họ Mễ lại lên cả tivi, tất nhiên họ cũng đều vui vẻ giễu cợt rồi.
Tóm lại, vợ chồng nhà họ Mễ trở thành trò cười của hàng xóm láng giềng, ngày thường đều khóa chặt cửa không để người lấy danh nghĩa đến nói chuyện, nhưng thật ra là đến cười nhạo họ.
Mễ Sơn cũng trở thành trò cười trong đám bạn xấu.
“Tiểu Sơn, mày được lên tivi, không lấy chị họ mày đổi lấy tiền sính lễ, mày còn lấy được vợ không?”
“Hahahahaha.”
“Tiểu Sơn, mày cũng thật vô dụng. Chị họ mày để người dân trên toàn quốc đều biết mày, mày lại lủi thủi chạy về quê, cũng không dạy dỗ cho nó một trận, đây đâu phải tác phong của mày?”
“Đúng vậy, Tiểu Sơn sao mày càng sống càng nhát gan vậy?”
Mễ Sơn nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn không thể nhịn được nữa: “Chúng mày biết gì chứ?”
“Bọn tao không biết hahahaha.”
Mặt Mễ Sơn u ám, trở về nhà họ Mễ, đóng mạnh cửa lại.
“Tiểu Sơn cháu về rồi!” Mễ Nha cười nói với cậu ta: “Con gái nhà họ Lý lần trước vậy mà còn kén cá chọn canh, nói hai đứa không hợp nhau, nhà chúng ta còn không ghét bỏ nó từng có bạn trai thì thôi. Bác và bác trai cháu lại nhìn trúng con gái của nhà này, con người đơn thuần, cũng chưa từng quen bạn trai, chỉ là dáng vẻ....”
Mễ Sơn nghe thấy lời của mẹ Mễ, trong lòng càng bực bội.
Nếu không phải họ nói tìm Mễ Nha đòi tiền, hoặc là muốn lôi Mễ Nha về nhà gả cho người ta, cậu ta cũng sẽ không bị dí súng vào đầu, cũng không bị mọi người bàn luận.
“Bác gái, ba mẹ cháu còn không giục cháu kết hôn, hai người vội vàng như vậy làm gì chứ?” Mễ Sơn không kiên nhẫn nói: “Cháu từng nói, sinh được con trai, sẽ coi hai người là ông bà nội. Nhưng hai người còn giục cháu nữa, cháu không chịu, cũng sẽ không có con cái đâu!”
Ý nghĩ trong lòng của ba mẹ Mễ bị trực tiếp vạch trần, họ có chút xấu hổ.
“Tiểu Sơn, không thể nói như vậy được, bác trai bác gái cũng là hi vọng cháu sớm ngày thành gia lập thất kế thừa gia tộc, đúng không?” Mẹ Mễ cười ngượng ngùng.
Mễ Sơn khinh thường nói: “Kết hôn thế nào, hai người đưa tiền cho cháu đi? Tiền ở đâu, một nghèo hai trắng còn muốn cháu kết hôn sinh con?”
Sắc mặt ba Mễ không giữ được nữa: “Tiểu Sơn, bao nhiêu năm nay chúng ta không đối xử tệ với cháu đúng không? Một năm 365 ngày của cháu đều được chúng ta nuôi lớn.”
“Đó là do hai người tự nguyện.” Mễ Sơn cười lạnh: “Bây giờ cháu để lời ở đây, hoặc là hai người cho cháu tiền, hoặc là con cái sau này của cháu sẽ gọi ba mẹ cháu là ông bà nội.”
Mẹ Mễ trợn mắt: “Tiểu Sơn, cháu không thể vong ân phụ nghĩa như vậy được? Bao nhiêu năm nay bác trai bác gái đối xử với cháu như con trai ruột, cháu làm như vậy, ông trời cũng không thể nhìn được đâu!”
“Hồi nhỏ ngày nào bác cũng đánh Mễ Nha, cũng không thấy ông trời đánh chết bác!” Mễ Sơn “phi” một cái.
“Cút!” Ba Mễ không nhịn được hét lên.
Mễ Sơn nhún vai: “Đây là hai người nói đấy, vậy cháu về nhà cháu đây.”
Ba Mễ bị tức đến nỗi ôm ngực, run rẩy ngồi xuống ghế đẩu thở hổn hển.
“Ông à! Ông làm sao vậy?” Mẹ Mễ lo lắng nói, lại hét lên với Mễ Sơn: “Tiểu Sơn, cháu mau xem bác trai cháu đi!”
Nhưng Mễ Sơn không thèm quay đầu lại, rời đi.
*
Vết thương trên mặt Mễ Nha khỏi rồi, may mà không để lại sẹo.
Cô nắm tay, cảm kích nói: “Anh chủ nhà, cảm ơn anh, Mễ Sơn và ba mẹ tôi thật sự về quê rồi, thật sự làm phiền anh quá.”
Phó Cảnh Dung lắc đầu: “Chủ yếu là bạn tôi giúp đỡ, đến lúc đó cô mời họ ăn bữa cơm là được.”
“Nhất định rồi.” Mễ Nha dùng sức gật đầu, mắt cong thành trăng lưỡi liềm: “Bây giờ cả người tôi đều thả lỏng, chỉ muốn cố gắng kiếm tiền!”
Phó Cảnh Dung thấy cô không buồn rầu thương tâm vì ba mẹ thiên vị nữa, cũng không nhịn được nhếch khóe miệng.
“Tôi còn thấy rất nhiều người gửi lại tin nhắn cho tôi, nói sẽ quan tâm tôi ủng hộ tôi, hi vọng tôi sớm ngày trở thành diễn viên tuyến một!” Mễ Nha vui vẻ nói.
Phó Cảnh Dung cười gật đầu.
“Còn có...” Mễ Nha dừng lại: “Có một cô gái gửi tin nhắn nói với tôi, bởi vì chuyện của tôi cô ấy mới có cơ hội thẳng thắn với người nhà, ba mẹ mới nhận ra rằng cô ấy cũng nhận phải nhiều sự đối xử bất công. Còn có cô gái nói bởi vì có tôi làm hình mẫu, họ có dũng khí rời khỏi quê hương theo đuổi ước mơ của mình...”
“Tôi cảm thấy rất vui.” Mắt Mễ Nha sáng ngời nhìn Phó Cảnh Dung: “Hóa ra tôi cũng có thể cổ vũ người khác!”
Phó Cảnh Dung khẳng định nói với cô: “Tất nhiên có thể rồi.”
“Mặc dù họ nói bởi vì những nguyên nhân này mà trở thành người hâm mộ của tôi.” Mễ Nha có chút xấu hổ sờ mũi: “Nhưng tôi cảm thấy họ không chỉ là fan của tôi, mà còn là những người đồng hành trên con đường theo đuổi ước mơ!”
“Sau này, tôi phải cố gắng đóng phim!” Mễ Nha cười vui vẻ: “Tôi sắp vào đoàn phim rồi, tôi phải cố lên!”
Phó Cảnh Dung cười nói: “Cố lên.”
“Lát nữa tôi muốn đi tìm Phi Phi một chút, cảm ơn mấy ngày nay cô ấy đã an ủi tôi.” Ánh mắt Mễ Nha lay động, xấu hổ nói: “Cô ấy có đuổi tôi ra ngoài không.”
“Nhất định sẽ không đâu.” Phó Cảnh Dung không nhịn được cười, nói: “Tâm tư của cô ấy rất đơn giản. Cô nói cảm ơn với cô ấy, không chừng cô ấy còn thấy xấu hổ nữa.”
Lúc này, chuông cửa đúng lúc vang lên.
Là Trần Phi Phi.
“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.” Phó Cảnh Dung mở cửa, nói đùa nhìn Mễ Nha.
Trần Phi Phi khó hiểu nói: “Hai người đang nói đến tôi sao?”
Mễ Nha đứng trước mặt cô, nắm tay cô, khiến Trần Phi Phi giật mình.
“Phi Phi, cảm ơn cô mấy ngày nay đã an ủi tôi, cô thật sự là một cô gái vừa xinh đẹp vừa tốt bụng!”
Không ngoài dự liệu của Phó Cảnh Dung, hai má Trần Phi Phi đỏ bừng, ánh mắt hoàn toàn không dám nhìn thẳng Mễ Nha: “Không... không cần phải khách sáo, tôi cũng muốn xin lỗi cô.”
Mễ Nha có chút hoang mang.
Trần Phi Phi khụ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Tôi không nên trào phúng cô là diễn viên đóng vai phụ. Lúc trước cô đóng vai phụ cũng rất giỏi, cũng rất cố gắng theo đuổi ước mơ của mình. Cô là một người có dũng khí, cũng rất có nghị lực. Lúc trước tôi quả thật không nên tùy tiện bình luận người khác ăn mặc thế nào, cô cũng là dựa vào thực lực của chính mình mà lấy được vai diễn! Sau này cô nhất định sẽ trở thành diễn viên rất giỏi.”
Mễ Nha cắn môi, hai má đỏ bừng: “Cảm ơn cô, cô cũng rất giỏi, tôi tin sau này cô cũng sẽ trở thành diễn viên rất tuyệt vời.”
Trần Phi Phi lắc đầu: “Tôi... tôi không làm diễn viên nữa, tôi phát hiện tôi vẫn thích múa... Tôi đang tạm nghỉ học, qua thời gian này sẽ tiếp tục ra nước ngoài học tập.”
Mễ Nha ngẩn ra, lại nhanh chóng vui mừng nói: “Vậy sau này có phải tôi sẽ có một người bạn tốt là vũ công không? Sau này tôi là diễn viên siêu lợi hại, cô là vũ công siêu lợi hại!”
Trần Phi Phi chớp chớp mắt, hai má nóng rực, bĩu môi nói: “Sao có thể tự mình quyết định cô là bạn tốt của tôi chứ?”
Mễ Nha không nghe rõ: “Phi Phi, cô nói gì vậy?”
“Không có gì.” Trần Phi Phi nhanh chóng nói.
Phó Cảnh Dung hài lòng nhìn cảnh tượng ấm áp này, không nhịn được nhếch miệng.
Mễ Nha đột nhiên nhớ đến: “Một ngày trước khi tôi vào đoàn phim là sinh nhật tôi, anh chủ nhà mà Phi Phi cũng đến nhà tôi nhé, tôi xuống bếp nấu cho hai người ăn.”
“Tài nghệ nấu nướng của tôi rất được đấy!” Mễ Nha cười híp mắt nói.
Phó Cảnh Dung cười nói: “Được thôi.”
Trần Phi Phi cũng gật đầu.
Mễ Nha nhìn ra chắc là Trần Phi Phi có chuyện muốn nói riêng với Phó Cảnh Dung, vì vậy cô tìm một cái cớ rời đi trước.
“Cô vẫn thích múa sao?” Phó Cảnh Dung rót cốc nước đưa cho Trần Phi Phi, nhớ đến lời cô vừa nói, nhướng mày.
Lần này giọng điệu của Trần Phi Phi rất kiên định, cũng rất tự tin: “Tôi nhận ra tôi vẫn thích múa.”
“Hôm qua tôi gọi điện cho mẹ tôi, mẹ tôi nói sở dĩ không cho tôi tự ý nghỉ học đi làm diễn viên, là bởi vì mẹ tôi biết diễn xuất đối với tôi mà nói giống như một bộ váy mới xinh đẹp hồi nhỏ vậy, tôi sẽ cảm thấy hứng thú, nhưng lâu dần nhất định sẽ ném sang một bên. Những bộ đồ múa đơn giản nhất, tôi lại luôn cất cẩn thận trong tủ quần áo. Mẹ tôi không muốn sau này tôi sẽ hối hận vì hứng thú nhất thời, trì hoãn chuyện mà mình thật sự yêu thích.”
“Mẹ tôi còn nói, tôi là công chúa nhỏ của họ.” Trần Phi Phi có chút xấu hổ, cúi đầu không dám nhìn Phó Cảnh Dung, lại có chút khoe khoang của cô gái nhỏ: “Nên họ mới khoe tôi. Mẹ tôi chưa bao giờ coi tôi là công cụ khoe khoang của họ, mà là cục cưng của họ.”
“Vậy thì quá tốt rồi.” Phó Cảnh Dung cười nói, sau đó ranh mãnh chớp mắt: “Thật ra, anh cô cũng rất quan tâm cô.”
Trần Phi Phi còn chưa phát hiện ra vấn đề, nói đến chuyện này thì tức giận: “Tôi biết ba mẹ yêu thương tôi, nhưng cho dù tôi có đúng hay sai thì anh tôi cũng nên đứng cùng một chiến tuyến với tôi chứ. Vậy mà lại không hỗ trợ tôi chút tiền nào, sau này tôi đi du lịch cũng sẽ không mang quà về cho anh ấy nữa! Thật ngưỡng mộ em gái của anh Phó, cô ấy nhất định rất hạnh phúc!”
Phó Cảnh Dung không dám nhận cái “mỹ danh” khen ngợi này.
“Bởi vì chi tiêu của anh cô cũng bị người nhà theo dõi mà.” Cậu bất đắc dĩ cười cười: “Nếu không cô cho rằng phòng ở đây sẽ rẻ như vậy sao?”
Trần Phi Phi mở to mắt.
“Anh cô phí rất nhiều tâm tư đấy.” Phó Cảnh Dung nói đùa với cô: “Cô có biết nhà nghỉ nhỏ lúc trước cô ở, gần đó từng xảy ra nhiều vụ ẩu đả đánh nhau không?”
“Chuyện này...” Mặt Trần Phi Phi đỏ bừng: “Anh Phó, cảm ơn anh đã nói với tôi!”
Phó Cảnh Dung cười híp mắt nói: “Không cần phải khách sáo, nhớ nói cảm ơn với anh cô, nghe lời anh cô một chút.”
Trần Phi Phi đỏ mặt gật đầu, sau đó nói đến một mục đích khác của hôm nay.
“Thẻ của tôi được mở rồi, bây giờ tôi có tiền rồi!” Cô hồ hởi nói: “Tôi muốn mua căn phòng tầng mười một.”
Thấy ánh mắt Phó Cảnh Dung khó hiểu, Trần Phi Phi nói: “Bởi vì tôi cảm thấy nơi này rất có ý nghĩa, tôi giải quyết được hiểu nhầm với ba mẹ tôi, cũng nhận ra rằng tôi rất thích múa, cho nên...”
Phó Cảnh Dung nghe thấy lời giải thích của cô, mặc dù cậu rất cảm động, nhưng vẫn từ chối.
Nếu như tòa nhà này bị bán đi một phòng, Phó Cảnh Dung không thể nói mình có một tòa nhà được nữa.
Trần Phi Phi bĩu môi nhìn cậu.
Phó Cảnh Dung không hề yếu thế cười đáp lại.
“Được thôi.” Trần Phi Phi nhanh chóng nghĩ thông: “Bản thân tôi chính là có ý nghĩa nhất, không cần căn phòng làm kỷ niệm... Tiền mua nhà dùng để chuẩn bị quà sinh nhật và quà tạm biệt cho Mễ Nha là được.”
Phó Cảnh Dung cảm động vì tình bạn của các cô gái, tò mò hỏi: “Cô định tặng cô ấy cái gì vậy?”
Trần Phi Phi cười, kiêu ngạo kéo dài giọng: “Bí... mật...”
“....” Phó Cảnh Dung bất đắc dĩ nhìn cô.
Trần Phi Phi cười lớn haha: “Anh Phó, dáng vẻ này của anh đặc biệt giống anh trai tôi hahaha.”
Phó Cảnh Dung bất đắc dĩ thở dài.
Làm anh trai Trần Phi Phi không dễ dàng gì.
Nhắc đến quà sinh nhật, Phó Cảnh Dung đột nhiên nhớ đến, ngày sinh nhật của mình xảy ra quá nhiều chuyện, khi xem quyển truyện tranh, cậu cảm thấy phần tâm ý đó quá nặng nề, cho nên cậu chỉ xem qua loa.
Vì vậy sau khi Trần Phi Phi đi, cậu lấy quyển truyện tranh ra. Không biết tại sao, cậu đột nhiên đỏ mặt.
Mặc dù cậu chỉ xem qua quyển truyện tranh này, nhưng cậu đã chỉ vào Dịch Dịch trên trang bìa nói không ít lời.
Cậu hít sâu một hơi, mở quyển truyện tranh ra.
Nhìn trang đầu tiên, cậu bất giác phồng má... Món quà này của Đình Dịch thật sự rất dụng tâm, cho nên vô cùng nặng.
Phó Cảnh Dung lật xem từng trang một, khóe miệng không khỏi nở nụ cười... Nếu như họ là trúc mã, nhất định sẽ giống những gì Đình Dịch vẽ.
Cậu cứ lật từng trang một, cậu dừng lại ở một trang.
Dịch Dịch và Dung Dung trên trang giấy đang chơi game cùng nhau, trên màn hình máy tính của Dịch Dịch, trên đầu người nhỏ treo một biệt danh mơ hồ không rõ...
“Xuân Hòa.” Phó Cảnh Dung lẩm bẩm nói.
Tần Đình Dịch, Xuân Hòa là Tần*.
(Chữ Tần viết là秦, chữ Xuân 春 bỏ bộ Nhật日ghép với chữ Hòa禾 tạo thành)
Phó Cảnh Dung nghi ngờ có phải là mình nhớ sai không, cậu mở I-Cloud của mình ra, tìm ảnh chụp màn hình được lưu trong bộ nhớ của mình.
Khi cấp hai, có một thời gian ngắn cậu say mê game online, bởi vì trong game, cậu có thể không phải chịu áp lực từ “làm một đứa con ngoan”, cũng quen biết được không ít bạn bè trong game, thêm QQ, có nhóm bạn thân. Trong nhóm thỉnh thoảng sẽ có một số trò chơi nhỏ.
Hôm đó đang chơi trò nói thật hay mạo hiểm, tung xúc xắc điểm ít hơn thì thua, Phó Cảnh Dung thua.
【Người gần đó: Tôi chọn nói thật vậy.】
【Một quả bóng da: Chuyện cảm thấy đau khổ và buồn phiền nhất gần đây là chuyện gì?... Đối với gần đó là nói, là kiểm tra sao hahaha.】
“Người gần đó” cũng chính là Phó Cảnh Dung im lặng một lúc, thẳng thắn trả lời.
【Người gần đó: Không phải, chuyện đau khổ nhất chắc là làm trái lại ý muốn ban đầu của mình, vì không làm người khác thất vọng, mà đồng ý làm những chuyện mà mình không muốn. Đôi khi tôi thật sự rất muốn từ chối yêu cầu của người khác, nhưng không giúp họ, lại sợ họ thất vọng.】
【Một quả bóng da: Gần đó à, tôi nhớ cậu vẫn còn đang đi học đúng không, sao lại làm ra vẻ như người già vậy chứ? Có điều cậu quả thật có tính cách ông cụ non, rất dễ bị người khác bắt nạt.】
【Người gần đó: Cho nên tôi không biết nên làm thế nào? Mặc dù đôi khi giúp đỡ người khác cũng rất vui, nhưng tôi cũng rất ghét mình như vậy, nếu từ chối tất cả yêu cầu của người khác là được rồi.】
【Thích ăn táo nhất: Gần đó à, cậu đang gặp bế tắc đúng không hahahaha, trưa nay mọi người ăn gì vậy?】
Vấn đề lập tức bị chuyển đi, mọi người lần lượt thảo luận xem ăn gì. Phó Cảnh Dung đang trong thời kỳ bệnh trung nhị và phản nghịch không biết nên thở phào hay là có chút chán nản.
Lúc này, một ID rất ít khi nói chuyện trong nhóm hiện lên.
【Xuân Hòa: @Người gần đó, chuyện mình không muốn làm thì từ chối đi, tiền đề giúp đỡ người khác là phải đối xử tốt với chính mình. Cậu không đối xử tốt với mình, thì sẽ không có ai tôn trọng cậu.】
【Xuân Hòa: Ánh mắt của người khác không phải lúc nào cũng tập trung trên người cậu, những thứ tầm thường đó không bao giờ quan trọng hơn chính cậu đâu.】
【Xuân Hòa: Đừng bao giờ tự lừa dối chính cậu, muốn làm gì thì làm.】
【Xuân Hòa: Cũng không cần phải vì mắc nghẹn mà bỏ ăn, nếu như có một chuyện giúp đỡ người khác khiến cậu vui vẻ, vậy thì làm đi.】
【Xuân Hòa: Lòng tốt không bao giờ là sai cả. Nhưng tiền đề của lòng tốt là phải đối xử tốt với chính mình.】
....
Phó Cảnh Dung được khai não, khi muốn đi thêm bạn tốt với “Xuân Hòa”, thì ảnh đại diện của “Xuân Hòa” lại mờ đi.
Lời mời kết bạn mà Phó Cảnh Dung gửi qua vẫn luôn không được chấp nhận, câu “cảm ơn cậu” trong tin nhắn chờ vẫn luôn không được hồi đáp, “Xuân Hòa” thậm chí còn không vào nhóm nữa.
Phó Cảnh Dung thoát ra khỏi hồi ức, chỉ vào Dịch Dịch trên trang bìa, nhỏ giọng hỏi: “Xuân Hòa có phải là anh không?”
*
“Đình Dịch, khi anh còn đi học có từng chơi game online không?” Phó Cảnh Dung nhìn Tần Đình Dịch đang cầm điện thoại xem công thức nấu ăn, đột nhiên hỏi.
Tần Đình Dịch quay người lại, nhìn cậu trả lời: “Có chơi, sao vậy?”
Phó Cảnh Dung lắc đầu, do dự nói: “Hôm nay tôi xem kỹ món quà anh tặng tôi, trong đó có một trang vẽ đang chơi game.”
Tần Đình Dịch gật đầu: “Anh nghe Ngôn Mục nói khi em học cấp hai có một thời gian thích chơi game online, nhưng không biết là game gì, nên anh sử dụng tên trò chơi anh từng chơi thời cấp ba.”
Phó Cảnh Dung đột nhiên có chút căng thẳng, nắm chặt tay: “Vậy anh... tên trên mạng lúc đó của anh là gì?”
“Xuân Hòa.” Tần Đình Dịch cười: “Chính là Tần.”
Tim Phó Cảnh Dung không ngừng đập thình thịch, lẽ nào thật sự trùng hợp như vậy sao?
“Vậy anh.” Phó Cảnh Dung không dám chớp mắt: “Vậy trong ký ức của anh có người tên ‘Người gần đó’ không?”
Tần Đình Dịch thành thật trả lời: “Lúc đó bạn học anh kéo anh chơi, thật ra anh cũng rất ít khi chơi. Anh chỉ nhớ có ‘Người gần đó’ thôi.”
Anh tự cảm thấy mình đang nói một lời nói đùa nhạt nhẽo, không ngờ Phó Cảnh Dung lại không cười, ngược lại tủi thân mà thất vọng nhìn anh.
“‘Người gần đó’ làm sao vậy?” Tần Đình Dịch không biết làm sao.
Phó Cảnh Dung lấy điện thoại ra, cậu phóng to ảnh đại diện và tên nick trong ảnh chụp màn hình nhật ký trò chuyện rồi đặt trước mặt Tần Đình Dịch, hung dữ hỏi: “Cái này là anh đúng không?”
Tần Đình Dịch bị dọa giật mình, nhìn kỹ, do dự nói: “Là nick QQ phụ anh dùng để chơi game. Dung Dung... sao em lại biết?”
“Bởi vì “Người gần đó” là tôi đấy!” Phó Cảnh Dung đỏ mặt nói: “Anh có nhớ lúc trước tôi từng nói với anh vào lúc tôi gặp bế tắc thì gặp được một người lạ đánh thức tôi không.”
“Người đó...” Tần Đình Dịch ngẩn ra, nhìn Phó Cảnh Dung dần dần tỉnh táo lại: “Là anh sao?”
Vừa chỉ ra như vậy, Tần Đình Dịch mơ hồ nhớ lại, năm đó quả thật anh từng khuyên bảo một người bạn trên mạng bị trung nhị... giọng điệu còn rất nghiêm túc.
Ánh mắt Phó Cảnh Dung và Tần Đình Dịch đối nhau, gật đầu.
“Tôi vẫn luôn muốn cảm ơn anh, nhưng sau đó anh không hề online nữa.” Phó Cảnh Dung nói.
Tần Đình Dịch có chút tiếc nuối không thể nói rõ được, kiên nhẫn giải thích: “Vốn dĩ anh không có hứng thú với chơi game lắm, sau đó anh chuẩn bị thi đấu, nên hoàn toàn bỏ luôn.”
“Thật là kỳ diệu.” Phó Cảnh Dung nhớ đến những lời khuyên bảo của Tần Đình Dịch với cậu thời gian trước: “Không ngờ người đánh thức tôi nhiều năm trước là anh, người giải thích cho tôi nhiều năm sau cũng là anh.”
Tần Đình Dịch đè nén sự tiếc nuối trong đáy lòng, anh cũng cảm thấy kỳ lạ, dịu dàng nhìn cậu: “Có lẽ là duyên phận do Nguyệt Lão dẫn dắt.”
“Có... có lẽ vậy.” Hai má Phó Cảnh Dung đỏ bừng, tránh ánh mắt của anh, giống như cậu rất có hứng thú với hoa văn của giấy dán tường vậy.
Phản ứng của Phó Cảnh Dung nằm ngoài dự liệu của Tần Đình Dịch, anh sững sờ tại chỗ.
Ánh mắt Phó Cảnh Dung lơ lửng bất định, chỉ là không nhìn Tần Đình Dịch.
“Dung Dung...” Tần Đình Dịch nín thở, giọng nói nhẹ đến nỗi không thể nhẹ hơn: “Ý của em là ý mà anh đang nghĩ sao?”
Phó Cảnh Dung nắm chặt tay, đỏ mặt đột nhiên nhìn thẳng Tần Đình Dịch, sau đó gật mạnh đầu.
Tần Đình Dịch vui mừng dương cao khóe miệng, tay chân dường như không biết đặt ở đâu, Tần tổng hô mưa gọi gió ở công ty biến thành một tên ngốc trong tình yêu.
“Dung Dung, tại sao em đột nhiên đồng ý vậy?” Anh hạnh phúc hỏi.
Phó Cảnh Dung ngập ngừng nói: “Nếu như em không thích anh, sau khi biết anh thích em, em sẽ không tiếp tục để anh ở cạnh nhà em, ăn cơm anh làm, đưa đón anh đi làm, không hề giảm bớt cơ hội ở chung với nhau... Đây không phải gọi là cho anh cơ hội gì đó, mà là em đang tự lừa chính mình.”
“Anh từng nói với em ‘đừng bao giờ tự lừa dối mình’, cho nên em không muốn lừa dối em nữa.” Phó Cảnh Dung đỏ mặt, nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn thẳng Tần Đình Dịch.
Tần Đình Dịch cảm thấy bây giờ mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới.
Anh nhìn Phó Cảnh Dung, cố gắng kiềm chế sự xúc động của chính mình, cẩn thận hỏi: “Dung Dung, anh có thể ôm em không?”
“Dịch Dịch.” Mặt Phó Cảnh Dung đỏ bừng, còn muốn cố gắng giả vờ nghiêm túc: “Anh có thể hôn bạn trai anh.”
Tần Đình Dịch không dám tin vào những gì mà mình nghe thấy, ngẩn ra đứng yên tại chỗ.
Anh cảm thấy mình còn hạnh phúc hơn vừa rồi!
Phó Cảnh Dung nhìn Tần Đình Dịch không nhúc nhích một lúc lâu, quyết tâm, ôm lấy cổ Tần Đình Dịch, nhắm mắt nhẹ nhàng dán môi mình lên môi đối phương.
Rõ ràng trên người Đình Dịch có nhiều cơ bắp như vậy, nhưng môi anh lại mềm mại, giống như bánh pudding caramen mà anh làm cho mình vào cuối tuần vậy.
Phó Cảnh Dung khẽ mở mắt, tò mò muốn nếm một chút mùi vị, nhưng lại bị Tần Đình Dịch cướp trước cắn nhẹ lên môi cậu một miếng, lưu lại một dấu ấn nhỏ.
Phó Cảnh Dung lại nhắm mắt lại.
Tần Đình Dịch ôm chặt lấy cậu, hai người từ cẩn thận thăm dò, nụ hôn dịu dàng cho đến răng môi giao hòa, sợi chỉ bạc kéo dài lại bị anh tranh em cướp nuốt xuống, cuối cùng quay trở lại nụ hôn nhẹ nhàng lưu luyến.
......
“Không phải em vì Xuân Hòa mà mới thích anh đấy chứ?” Trong phòng yên tĩnh ám muội, Tần Đình Dịch đột nhiên phá vỡ bầu không khí.
“... Xuân Hòa là một người lạ tình cờ gặp phải thôi, em chỉ có cảm kích với Xuân Hòa.” Phó Cảnh Dung cảm thấy kỳ lạ, lại vừa xấu hổ vừa tức giận nói: “Tần Đình Dịch mà em thích là người biết nấu cơm cho em, đưa ra chủ ý cho em, đọc sách với em, còn thích kéo em đi tập thể dục!”
Khóe miệng Tần Đình Dịch không thể nhịn được nữa: “Dung Dung, anh thích em.”
“... Em cũng thích anh.” Phó Cảnh Dung nhỏ giọng trả lời.
Nhiệt độ trong phòng lại dần dần tăng cao, những tiếng hôn ám muội đứt quang vang lên, duy trì rất lâu, rất lâu.
==========
EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN
Giải thích đoạn cuối chương này, do đoạn hội thoại trong game ngày xưa, PCD muốn mình thành thật với lòng mình, thừa nhận tình cảm của mình với TĐD, chứ không phải vì TĐD là Xuân Hòa nên PCD mới đồng ý nhé.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Siêu Sao Đều Tranh Nhau Thuê Phòng Của Tôi
- Chương 59