Chương 58

Phó Cảnh Dung và Trần Phi Phi bước ra khỏi nhà Mễ Nha, đẩy xe hàng đợi thang máy lên lầu.

Giọng điệu Trần Phi Phi buồn bã: “Lúc trước tôi cho rằng trọng nam khinh nữ đã là chuyện của thời đại trước rồi, thời đại của chúng ta đã không còn nữa. Bởi vì cô chú bên cạnh tôi đều đối xử với con gái rất tốt. Tôi ở trong nhà cũng không ít hơn anh trai cái gì cả, thứ anh trai có tôi đều có, anh trai không có, tôi muốn cũng sẽ được. Không ngờ....”

“May là lời này của cô không nói trước mặt Mễ Nha.” Phó Cảnh Dung nhìn cô nói.

Trần Phi Phi tức giận nói: “Tôi cũng không phải là đồ ngốc, sao có thể khoe khoang trước mặt cô ấy, chọc vào chỗ đau của cô ấy chứ!”

Phó Cảnh Dung xin lỗi cô.

“Bây giờ nghĩ lại.” Trần Phi Phi cúi đầu nói: “May mà tôi may mắn trở thành con của ba mẹ tôi... Mặc dù họ không ủng hộ tôi vào giới giải trí, còn cắt phí sinh hoạt của tôi, anh trai cũng cùng một giuộc với họ ngăn cản tôi...”

“Nhưng tôi vẫn rất yêu họ.” Trần Phi Phi buồn bã nói.

Phó Cảnh Dung nghe cô bất bình kể về sự “đè nén” bấy lâu nay của mình, cậu không nhịn được cười.

“Cô rất thích diễn xuất sao?” Cậu nhìn về phía Trần Phi Phi.

Nhưng Trần Phi Phi lại không hề gật đầu, mà là lắc đầu: “Tôi cũng không biết... Chỉ là, tôi không muốn múa nữa!”

Nguyễn Lãm đặc biệt tiếc nuối miêu tả về thiên phú múa của Trần Phi Phi, từ nhỏ đến lớn cô đã trải qua vô số kinh nghiệm biểu diễn trên sân khấu, những chiếc cúp đoạt giải được treo đầy một mặt tường trong nhà, mỗi một giáo viên đều hết lời khen thưởng cô. Nếu như kiên trì bền bỉ, sau này cô chắc chắn có thể trở thành một vũ công nổi tiếng thế giới.

“Tại sao vậy?” Phó Cảnh Dung giống như thuận miệng tò mò hỏi: “Nếu là múa, nhất định là đã múa từ nhỏ, múa bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng lại dễ dàng từ bỏ, cam tâm sao?”

Trần Phi Phi rõ ràng do dự rồi.

Cô im lặng một lúc, không vui nói: “Dù sao tôi cũng không muốn múa nữa. Ba mẹ chỉ muốn tôi múa, sau này trở thành một vũ công, để họ có thể diện, hoàn toàn không quan tâm tôi muốn làm cái gì.”

“Vậy cô muốn diễn xuất sao?”

Trần Phi Phi mím môi: “Dù sao diễn xuất cũng được, làm cái gì cũng được, tôi chỉ là không muốn múa nữa.”

Phó Cảnh Dung hiểu rồi, tiến vào giới giải trí chẳng qua chỉ là một lựa chọn khác của cô ngoài việc múa. Không làm nghệ sĩ, cũng sẽ làm cái khác.

“Vậy cô phải suy nghĩ cho kỹ, xem mình thật sự muốn làm cái gì? Mà không phải cãi nhau với gia đình chỉ vì chuyện mà mình không thích.” Phó Cảnh Dung nói xong, lập tức ảo não phát hiện mình lỡ lời, Trần Phi Phi hoàn toàn không nhắc đến chuyện có mâu thuẫn với gia đình.

Nhưng Trần Phi Phi hoàn toàn không chú ý đến điểm này, chỉ là không vui bĩu môi.

“Tôi muốn làm cái gì họ cũng sẽ không ủng hộ đâu! Múa là họ chọn cho tôi, tôi muốn tự lựa chọn cuộc sống của mình.” Cô phồng má nói.

Phó Cảnh Dung cũng không dám nói nhiều nữa. Đúng lúc thang máy đến rồi, cậu đẩy xe hàng vào thang máy.

Sau khi giúp Trần Phi Phi đặt đồ xuống, trả lại xe đẩy hàng, Phó Cảnh Dung xuất phát đi đón Tần Đình Dịch tan làm.

Vừa đến dưới lầu Chiêu Quang, Tần Đình Dịch đã gửi tin nhắn cho cậu, tạm thời có một cuộc họp.

Trước lạ sau quen, lần đầu tiên là thư ký của Tần Đình Dịch đưa cậu lên, lần này Phó Cảnh Dung thành thạo tự mình đi thang máy lên.

Hai tiếp tân thấy Phó Cảnh Dung vào thang máy, một cô gái tóc dài trong đó ngưỡng mộ nói: “Mỗi ngày bạn của Tần tổng đều đến đón anh ấy, đã đón mấy tháng rồi. Bây giờ đến cả Tần tổng phải mở cuộc họp, cũng đợi anh ấy họp xong, lại đưa anh ấy về nhà. Ngưỡng mộ quá, nếu như mỗi ngày tớ tan làm cũng có người đến đón tớ về nhà, vậy thì phải tuyệt vời thế nào chứ!”

“Tần tổng cũng không phải không có tài xế.” Một cô gái tóc ngắn khác nhỏ giọng nói: “Cậu có nhớ tin đồn bạn gái của Tần tổng còn chưa bị ai thấy mặt ở trước công ty không?”

“Nhớ chứ.” Cô gái tóc dài cũng đè thấp giọng: “Bạn gái bạch phú mỹ.”

“Tớ cảm này mặc dù giới tính của vị này không đúng, nhưng cũng là bạch phú mỹ mà! Hơn nữa sau khi thấy, thật ra công ty cũng có lời đồn... Chỉ là không có ai dám nói thẳng ra mà thôi. Ánh mắt đó của Tần tổng khi ở cùng anh ấy, chậc chậc chậc, nếu không phải chúng ta biết Tần tổng là con một, tớ còn cho rằng anh ấy có anh em sinh đôi nữa đấy.”

Cô gái tóc dài ngạc nhiên: “Ý cậu là... Nhưng không chừng họ chỉ là có quan hệ đặc biệt tốt thì sao?”

“Bạn thân của cậu sẽ sẵn lòng ngày ngày đưa đón cậu sao?” Cô gái tóc ngắn liếc cô ta một cái.

Tóc dài lắc đầu: “Tớ bảo cậu ấy ngày ngày đi đón tớ, cậu ấy sẽ đánh chết tớ.”

“Cho nên...”

Cô gái tóc ngắn nhướng mày, bốn mắt nhìn nhau với cô gái tóc dài, trong ánh mắt đều mang theo khí tức bát quái nồng đậm.

Tất nhiên Phó Cảnh Dung không hề biết về chuyện bát quái của các cô gái tiếp tân. Sau khi cậu gọi vài cuộc điện thoại trong phòng làm việc của Tần Đình Dịch, thì ăn hoa quả, uống nước ấm, đọc tạp chí, bình tĩnh đợi Tần Đình Dịch họp xong.

Đợi đến khi Tần Đình Dịch họp xong, trời cũng đã tối rồi.

“Dung Dung, xin lỗi.” Tần Đình Dịch bước nhanh vào phòng làm việc, Phó Cảnh Dung đang buồn ngủ ngáp một cái.

“Không sao.” Phó Cảnh Dung chậm rãi đứng dậy, nở nụ cười nhẹ: “Tôi xem trên điện thoại thấy ở gần đây có một nhà hàng được đánh giá rất tốt, hay là chúng ta cùng đi ăn nhé?”

Tất nhiên Tần Đình Dịch đồng ý.

“Có cần gọi thêm cô thư ký không?” Phó Cảnh Dung đột nhiên dừng bước.

Tần Đình Dịch hỏi thẳng: “Dung Dung, em cảm thấy anh sẽ chủ động lắp thêm bóng đèn vào cuộc hẹn hò của chúng ta sao?”

Tai Phó Cảnh Dung nóng lên, ánh mắt không dám nhìn thẳng Tần Đình Dịch, nhấn mạnh: “Không phải là hẹn hò đâu.”

Có điều cậu cũng không nhắc đến chuyện gọi thêm thư ký nữa.

Cô thư ký vừa định gõ cửa hỏi xem mình đã có thể tan làm chưa:...

Quả nhiên tin bát quái của mọi người không hề sai, Tần tổng và anh Phó có tình cảm sâu đậm vượt qua tình bạn : )

Thư ký cũng không định gõ cửa làm phiền cấp trên yêu đương nữa, trong lòng rơi nước mắt của cẩu độc thân, nhanh chóng trở về vị trí làm việc của mình thu dọn đồ đạc.

Tần Đình Dịch và Phó Cảnh Dung đến nhà hàng gần đó, tình nhân có đôi có cặp, bầu không khí rất ấm áp, món ăn cũng rất ngon.

Tần Đình Dịch rất vui, Phó Cảnh Dung hơi xấu hổ.

“A, nơi này có nhiều cặp đôi quá.” Phó Cảnh Dung ngại ngùng nói.

Tần Đình Dịch ép xuống ý cười ở khóe miệng, nghiêm túc nói: “Vậy rất thích hợp với chúng ta.”

Phó Cảnh Dung hận mình mở miệng, cúi đầu nhìn thực đơn.

Sau khi gọi món, Tần Đình Dịch theo thường lệ hỏi hôm nay Phó Cảnh Dung làm gì.

Sắc mặt Phó Cảnh Dung trở lên nghiêm túc, nói với anh chuyện của Mễ Nha, cũng nói cả phương pháp giải quyết cho Tần Đình Dịch nghe.

Tần Đình Dịch nghe cậu nói, không nhịn được nhíu chặt mày, nghe đến cuối cùng mới giãn lông mày ra.

“Có cần anh giúp không?”

Phó Cảnh Dung lắc đầu, thoải mái nói: “Tôi đã nhờ một người bạn giúp đỡ rồi, chắc chuyện này sẽ nhanh chóng tiến hành.”

Tần Đình Dịch có chút thất vọng nhìn Phó Cảnh Dung: “Tại sao em không tìm anh chứ?”

“Tôi không muốn nợ anh.” Phó Cảnh Dung im lặng một lúc, trả lời.

Tần Đình Dịch im lặng một lúc, nói: “Nhưng anh cam tâm tình nguyện mà, em không nợ gì anh cả.”

Phó Cảnh Dung chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Ăn cơm trước đã.”

Lần này, Tần Đình Dịch không bị cậu dễ dàng dẫn dắt chủ đề đi, nghiêm túc nhìn cậu, giọng nói trầm thấp: “Dung Dung, em có thể dựa dẫm vào anh nhiều hơn một chút. Đừng bởi vì anh thích em, mà ngược lại càng xa cách hơn lúc trước, được không?”

Phó Cảnh Dung thở dài, Tần Đình Dịch lại đến rồi.

Bán thảm, tỏ ra yếu ớt, giả vờ tủi thân, vận dụng đến cảnh giới hoàn hảo.

Nhưng ai bảo cậu chỉ trúng chiêu này thôi chứ?

Phó Cảnh Dung kéo ra một nụ cười, nửa dỗ dành nửa cười đùa nói: “Được, sau này tôi có chuyện gì nhất định sẽ không khách sáo với anh.”

Nhưng Tần Đình Dịch lại không hề vì vậy mà trở lên vui vẻ.

Lúc này đúng lúc món ăn được dọn lên.

Tần Đình Dịch săn sóc gắp thức ăn cho Phó Cảnh Dung: “Em xem đây là món em thích ăn đúng không? Nếu em thích, cuối tuần anh học làm cho em ăn.”

“Được.” Phó Cảnh Dung cũng cầm đũa lên.

*

Mới sáng sớm ba mẹ nhà họ Mễ và Mễ Sơn đã chuẩn bị đi đến khu nhà Tinh Châu, tìm Mễ Nha đòi tiền.

“Tiểu Sơn, lần này để nó đưa tiền cho cháu trước đã. Chuyện kết hôn không cần phải vội, bác thấy con nhà nhà họ Lý đó cũng không ra sao cả, lúc trước còn từng yêu đương có bạn trai, chắc là đã không còn trong trắng nữa rồi. Bác nghĩ đợi thêm một hai năm nữa, để Mễ Nha mua nhà trong thành phố cho cháu, đến lúc đó cháu lấy một cô gái trong trắng trong thành phố!” Mẹ Mễ vui vẻ tính toán.

Ba Mễ đồng ý: “Hơn nữa con gái trong thành phố có tiền, Tiểu Sơn không cần phải vất vả nuôi gia đình.”

Mễ Sơn cười cười, nhưng cũng không phản đối.

Cậu ta không thi được vào cấp ba, là được ba Mễ mẹ Mễ dùng tiền nhét vào. Sau đó cũng không học hành đàng hoàng, cùng với một nhóm côn đồ ra ngoài gây rối. Nhưng cậu ta khoe khoang rằng không phải là mình không thông minh, mà là học hành cũng không có tác dụng gì, cậu ta không cần học sau này chắc chắn cũng có thể phát tài.

Lần này nói là tiền sinh lễ, những cậu ta không thích con gái quê, chỉ là nghĩ cách lấy được tiền sau đó ra ngoài chơi bời.

Lời của ba mẹ Mễ đúng lúc đâm trúng vào suy nghĩ trong lòng cậu ta.

Ba người hăng hái ra khỏi nhà nghỉ, ảo tưởng cuộc sống tốt đẹp sau này.

Không ngờ họ vừa ra cửa, đã có một nhóm người cầm máy quay và micro xông đến.

“Ông à, trước khi con gái hai người chạy trốn khỏi quê, hai người có hành hạ ngược đãi Mễ Nha con gái của hai người không?”

“Bà ơi, tại sao hai người tình nguyện nuôi dưỡng cháu trai, cũng không muốn chăm sóc con gái của chính mình cho tốt vậy?”

“Anh Mễ, có phải anh thật sự thường xuyên đánh chửi chị họ của anh không?”

“Hai người thật sự muốn bán con gái đổi lấy tiền sính lễ cho cháu trai sao?”

“Có thể nói một chút về suy nghĩ của hai người không?”

“......”

Ba người làm gì đã được thấy tình cảnh thế này, họ lập tức hoảng loạn.

Mẹ Mễ hoảng sợ hét lên: “Có phải con Mễ Nha đê hèn kia bảo các người đến đây không? Tôi là mẹ nó, tôi dạy dỗ nó là chuyện đương nhiên! Các người làm gì vậy?”

“Làm gì vậy? Các người thích bắt nạt người già chúng tôi sao?” Ba Mễ cũng hét lên, nhưng không hề uy hϊếp đến truyền thông.

“Cho nên các người thừa nhận rồi đúng không?”

“Các người có biết những hàng xóm của các người nghĩ gì về các người không?”

“Các người có biết cư dân mạng đánh giá các người thế nào không?”

“...”

“Tiểu Sơn, cháu mau trốn đi!” Mẹ Mễ hoảng rồi, vội vàng hét về phía sau, nhưng phát hiện Tiểu Sơn đã sớm thấy đâu nữa.

....

Có một số phóng viên chạy đến quê Mễ Nha, phỏng vấn các giáo viên của Mễ Nha, còn có hàng xóm ở khu vực lân cận.

“Mễ Nha, tôi nhớ thành tích của con bé rất tốt, nhưng người nhà đối xử với con bé không tốt lắm.” Giáo viên thở dài: “Vốn dĩ con bé có thể vào được trường cấp ba trọng điểm của huyện, nhưng người nhà con bé không cho. Tôi nói tôi bỏ tiền ra, nhưng ba mẹ con bé nói con gái học hành nhiều dễ có tham vọng, không bằng ở nhà làm việc nhà, đến lúc thì gả cho người ta.”

“Dốt nát!” Giáo viên nói tiếng địa phương, hận không thể rèn sắt thành thép.

“Bây giờ đã là thời đại nào rồi, con trai hay con gái đều giống nhau, nhà họ còn trọng nam khinh nữ.” Hàng xóm lắc đầu: “Con gái chính là áo bông nhỏ mềm mại, sao có thể vừa đánh vừa mắng được chứ? Người ngoài chúng tôi thấy đều đau lòng!”

“Nha à, cháu ở ngoài sống cho tốt, đừng trở về nữa. Ba mẹ cháu không xứng làm ba mẹ cháu! Cháu là một đứa con ngoan, nghe lời bà, đừng quay lại nữa!” Bà cụ nhà bên cạnh đứng ống kính, run rẩy, vội vàng nói.

Thấy gương mặt hiền từ nhân hậu của bà cụ, Mễ Nha ở trước màn hình cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ôm mặt bật khóc.

Trần Phi Phi lúng túng không biết phải làm sao, ngồi bên cạnh cô, dùng cách mẹ thường dỗ mình ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô.

Mễ Nha khóc một lúc, ngồi dậy vừa nức nở vừa nói: “Khi tôi còn đi học, giáo viên kể cho chúng tôi nghe một câu chuyện...”

“Con gái cãi nhau với mẹ bỏ nhà đi bụi, bụng đói không có tiền, bà chủ quán mì mời cô gái ăn một bát mì. Cô gái cảm động nói, bà chủ là một người xa lạ mà còn có thể đối xử với cháu tốt như vậy, không giống mẹ cháu chỉ biết nói cháu. Bà chủ quán mì nói bà chỉ là làm cho cô gái một bát mì, nhưng mẹ cô gái đã nấu mì cho cô gái bao nhiêu năm rồi! Cô gái hiểu ra, quay về làm hòa với mẹ.”

“Giáo viên kể câu chuyện này để nói cho chúng tôi biết, chúng ta thường bỏ qua những chỗ tốt của người bên cạnh mình, nhưng chỉ bởi vì một chút ân huệ của người ngoài mà đã yêu mến cảm động rồi.”

“Lúc đó có rất nhiều bạn học lớp tôi cũng rất cảm động.”

“Chỉ có tôi là nghĩ, mẹ tôi đã rất lâu rất lâu rồi không nấu mì cho tôi.”

Phó Cảnh Dung và Trần Phi Phi im lặng nhìn cô.

“Sau này cũng chứng minh tôi đúng là là một ngoại lệ.” Mễ Nha cười khổ một tiếng: “So với ba mẹ tôi, người ngoài và người xa lạ còn đối tốt với tôi hơn so với họ.”

Trần Phi Phi lau nước mắt giúp cô.

“Còn có rất nhiều người, giáo viên, cụ hàng xóm... họ đều hi vọng tôi được sống tốt.” Mễ Nha đỏ mắt nở nụ cười rạng rỡ: “Tôi sẽ không phụ kỳ vọng của họ, tôi phải sống cho tốt! Sau này kiếm được nhiều tiền, trở về xây dựng trường học!”

Phó Cảnh Dung không nhịn được nhếch khóe miệng, kiên định nói: “Cô nhất định sẽ làm được!”

Mễ Nha khóc lớn một trận, toàn thân vô lực, nhanh chóng đi nghỉ ngơi.

Sau khi sắp xếp cho Mễ Nha xong, Trần Phi Phi không nhịn được hỏi Phó Cảnh Dung: “Anh Phó, anh làm thế nào mà để chuyện này lên men nhanh vậy được?”

“Tôi có quen một người bạn, cô ấy tương đối chuyên nghiệp về lĩnh vực này.”

Thật ra chính là Lâm Duyến Thanh người đại diện của Vưu An Na.

Trần Phi Phi gật đầu: “Thật sự là tốt quá, bây giờ trên mạng đều là những video họ gây chuyện và muốn bán con gái, video phỏng vấn hàng xóm cũng sẽ đập chết họ, như vậy xem sau này ba mẹ cô ấy không thể dùng những lời nói lung tung ở trước mặt truyền thông đe dọa cô ấy được nữa!”

“Hơn nữa, tôi còn thấy có không ít người bình luận, nói Mễ Nha là một diễn viên quý giá bị ẩn giấu, nhưng không ngờ lại dựa vào cách này để mọi người nhận biết.” Cô thở dài.

“Hừ, xem ra diễn xuất của cô ta cũng rất được, còn có không ít người thích cô ta!” Trần Phi Phi đột nhiên nhớ ra mình còn có mâu thuẫn với Mễ Nha, nhanh chóng duy trì nhân cách của mình, lại không tự tại nói: “Nể mặt cô ta rất đáng thương, tôi không tính toán với cô ta nữa.”

Phó Cảnh Dung bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói: “Cô thay cô ấy bất bình bao nhiêu ngày, còn tràn đầy căm phẫn bao lâu như vậy...”

Trần Phi Phi thẹn quá hóa giận trừng cậu một cái, sau đó bĩu môi hờn giận.

“Thật ra không chỉ tránh được những nguy hiểm mà Mễ Nha có thể gặp phải trong tương lai.” Phó Cảnh Dung yên tâm cười nói: “Chuyện này cũng có thể nói cho những cô gái biết, họ cũng có thể giống như Mễ Nha, cố gắng thoát khỏi gia đình mình, theo đuổi thứ mà mình muốn có... Xã hội sẽ ủng hộ họ.”

Trần Phi Phi gật đầu, một lúc sau, đột nhiên cô lại nói một câu không đầu không đuôi: “Mẹ tôi làm miến trộn rất ngon đấy.”

“Vậy thì cô về nhà làm nũng với mẹ đi, để bà ấy làm bát mì cho cô ăn.” Phó Cảnh Dung cười nói.

Trần Phi Phi rất may mắn, mẹ cô làm mì cho cô bao nhiêu năm, dành cho cô bao nhiêu yêu thương.

“Nhưng họ nhất định sẽ đưa tôi ra nước ngoài, để tôi tiếp tục học múa.” Trần Phi Phi nói, nhưng giọng điệu không còn cứng rắn như lúc trước nữa.”

“Tại sao cô không thích múa nữa?” Phó Cảnh Dung hỏi.

Trần Phi Phi cắn môi dưới: “Tôi ghét họ coi tôi thành một công cụ để khoe khoang. Tôi rất có thiên phú... Không phải là tôi khoe khoang, là rất nhiều người nói như vậy. Tôi ghét họ nói với người khác, tôi nhất định sẽ trở thành vũ công nổi tiếng hàng đầu thế giới.”

Phó Cảnh Dung không nhịn được cười ra tiếng.

“Anh đang trào phúng tôi sao?” Trần Phi Phi mở to mắt, cảnh giác hỏi.

Phó Cảnh Dung lắc đầu: “Cô có từng nghĩ, không phải bởi vì cô có thiên phú, họ với khoe khoang cô với người khác. Mà là bởi vì cô là con gái của họ, họ mới muốn khoe cô với người khác không.”

Nói xong, Phó Cảnh Dung đột nhiên ngẩn ra.

“Cảnh Dung nhà chúng ta từ nhỏ đã ngoan ngoãn, thành tích lại tốt, so với ba thằng bé hồi nhỏ, giỏi hơn rất nhiều.”

“Chúng ta đều rất yên tâm, có một tấm gương tốt như Cảnh Dung ở trước mặt, sao Cảnh Hành có thể kém được chứ?”

“Anh Thiên Tuyết, thời gian trước tham gia cuộc thi cấp tỉnh, lấy được giải nhất, em gái thằng bé quấy nhiễu, thằng bé lấy huy chương ra cho em gái chơi, thật sự quá thương em gái quá.”

“....”

Những ký ức hỗn loạn đó đột nhiên tranh nhau chạy ra.

Giọng nói của Trần Phi Phi cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu: “Thật sao, vậy tại sao họ cứ phải bắt tôi múa chứ?”

“Vậy họ kiên quyết không cho cô múa, cô sẽ vui sao?” Phó Cảnh Dung thoát khỏi hồi ức, từ từ hỏi.

“Sao tôi lại không thể múa chứ?” Trần Phi Phi buột miệng nói ra, nhìn ý cười trên khóe miệng Phó Cảnh Dung, cứng rắn nói: “Tôi chỉ là không muốn họ quyết định cuộc sống của tôi.”

“Vậy cô muốn làm gì?”

Trần Phi Phi khựng lại, nhẹ giọng nói: “Tôi không biết. Bắt đầu từ khi tôi được năm tuổi, đã thề rằng sẽ làm vũ công số một thế giới. Tôi không múa... tôi không biết tôi muốn làm gì cả.”

“Trước kia tôi cũng không biết tôi muốn làm gì.” Phó Cảnh Dung cười: “Bạn tôi nói với tôi, nếu làm điều gì khiến tôi vui, thì tạm thời coi nó thành mục tiêu của tôi đi. Phi Phi, cô thật rất ghét múa sao? Không còn một chút thích thú nào sao?”

Trần Phi Phi vừa định nói, Phó Cảnh Dung đã lắc đầu: “Không cần phải nói với tôi, cô hãy tự hỏi mình, ước mơ khi cô năm tuổi đó có còn không? Chuyện này không liên quan gì đến tôi, cũng không liên quan gì đến ba mẹ cô.”

Trần Phi Phi sững sờ, cúi đầu chìm vào im lặng.

Phó Cảnh Dung nhếch khóe miệng.

Có ba mẹ không hề thương xót con cái chút nào, thay vì nói là ba mẹ, không bằng nói là sài lang hổ báo.

Mà có ba mẹ, còn hiểu con cái hơn chính bản thân con cái hộ, thà quyết tâm khiến con cái chịu khổ một thời gian, cũng không muốn để lại những tiếc nuối kéo dài trong cuộc sống sau này của con cái.

Có lẽ.... còn có ba mẹ, khó khăn trắc trở, thất tha thất thểu trong thử thách làm ba mẹ, rất khó dùng điểm số chính xác để phán định thành tích làm ba mẹ của họ.

*

“Thật đau lòng cho cô gái này rồi, thật thảm, ngoại trừ cô ấy ra thì cái nhà này toàn là súc sinh!”

“Các chị em, đã nhớ kỹ gương mặt của thằng em họ ghê tởm đó chứ? Cách xa nó ra một chút, nhà họ có hoàng vị cần phải thừa kế đấy!”

“....”

Mễ Sơn nhìn những bình luận trên mạng về họ, mặt âm u.

Mẹ Mễ rơi nước mắt nhìn cậu ta, cố gắng nói chuyện với cậu ta: “Tiểu Sơn...”

“Cháu ra ngoài mua bao thuốc.” Mễ Sơn trầm mặt đứng lên.

Mẹ Mễ lập tức im lặng.

Mễ Sơn đút tay trong túi quần đi trên đường vào đêm khuya, nghiến răng đọc tên của Mễ Nha.

“Ưʍ...”

Đột nhiên, cậu ta bị một người bịt miệng bịt mũi, khống chế chân tay kéo vào con hẻm tối đen bên cạnh.

Miệng mũi cuối cùng cũng được thả ra, Mễ Sơn vừa muốn hô lên kêu cứu, thì thấy một túi xách không kéo khóa rơi trước mặt cậu ta...

Bên trong đầy những tờ tiền trăm tệ giá trị lớn.

Mễ Sơn ngẩng đầu, phát hiện một thanh niên đeo dây chuyền vàng, vẻ mặt côn đồ đứng trước mặt cậu ta, phía sau còn có một hàng đàn ông cao lớn mặc đồ đen hung dữ.

Thanh niên ngồi xuống, một tay bóp mặt cậu ta nâng lên, vỗ nhẹ vào mặt cậu ta, cười nói: “Chào cậu, em họ. Không phải cậu nói chắc Mễ Nha sẽ quen biết vài ông chủ lớn sao? Tôi không phải ông chủ lớn gì, nhưng vẫn có ba trăm nghìn tệ.”

Trong lòng Mễ Sơn hoảng sợ, cậu ta đi theo đám côn đồ trong trường học, cũng biết một chút “đại ca” ngoài trường, nhưng họ chẳng qua cũng chỉ là lưu manh thất nghiệp, không có tư thế giống như người trước mặt này.

Cậu ta liếc nhìn túi xách, nuốt nước bọt nói: “Chị tôi không thể quen được... nhân vật lớn như ngài đâu! Tôi... tôi lấy được tiền, sau này sẽ không bao giờ đến làm phiền các người nữa!”

Nhưng thanh niên lại cười: “Cậu có rằng tôi đang mua Mễ Nha từ cậu sao? Tôi có số tiền này, nhưng tôi cũng thật lòng thích cô ấy, muốn lấy lòng cô ấy. Cho nên tôi quyết định... dùng phương pháp dứt khoát khác, thay cô ấy giải quyết rắc rối.”

“Cậu nói xem...” Thanh niên dán vào tai Mễ Sơn nói: “Nếu như một thằng em họ bắt nạt Mễ Nha từ nhỏ là cậu chết đi, cô ấy có vui mừng không?”

Mễ Sơn trợn to mắt, một thứ đồ lạnh băng dán lên huyệt thái dương cậu ta.

Toàn thân cậu ta run rẩy, hạ thân cậu ta nhanh chóng trở lên lạnh lẽo.

Mễ Sơn không khống chế được.

“Hả.” Thanh niên cười quay đầu nhìn đàn em của mình nói: “Bọn mày xem, nó tè rồi hahahaha.”

Đám đàn em lần lượt ném đi bộ mặt nghiêm túc, bắt đầu cười giễu.

Trong lòng Mễ Sơn càng lúc càng sợ: “Các người không sợ cảnh sát sao?”

“Hửm?” Thanh niên nắm lòng bàn tay, đám đàn em lần lượt im miệng, nghiêm túc trở lại.

Lực độ họng súng ở huyệt thái dương cậu ta càng sâu hơn một chút: “Em họ, cậu còn không thể thấy mặt trời ngày mai, không cần cậu phải quan tâm chuyện này.”

“Nếu như tôi chết, bác trai bác gái tôi nhất định sẽ làm loạn, Mễ Nha nhất định sẽ không được sống yên ổn, còn phải mang theo hiềm nghi là hung thủ gϊếŧ người trên lưng nữa!” Mễ Sơn không dám nói lớn, giọng nói run rẩy.

Thanh nhiên không có động tĩnh.

Một đàn em phía sau thanh niên tiến lên phía trước một bước, cũng khuyên nhủ: “Anh Long, dù sao chị dâu cũng là người bình thường, nếu như anh lấy tính mạng của người bên cạnh chị dâu, chị dâu nhất định sẽ sợ hãi.”

“Lẽ nào lại tha cho nó dàng dàng vậy sao?” Vẻ mặt anh Long tức giận, nói với đàn em.

“Sáng mai để nó và đôi vợ chồng kia cút về quê, nếu ngày mai còn ở lại nơi này...” Ánh mắt đàn em nguy hiểm nhìn Mễ Sơn.

Mễ Sơn liên tục gật đầu, hoảng sợ nói: “Ngày mai tôi sẽ rời đi, không bao gi lại gần Mễ Nha nửa bước.”

Cái đồ yêu tinh hại người Mễ Nha kia, vậy mà dám qua lại với loại nhân vật nguy hiểm này, sớm muộn gì cũng sẽ chuốc vạ vào thân!

“Còn có ba mẹ cô ấy nữa!”

Toàn thân Mễ Sơn toát mồ hôi lạnh, gật đầu: “Chúng tôi cùng nhau đi! Cùng nhau đi.”

Anh Long giống như rất không hài lòng dùng họng súng dí vào huyệt thái dương của cậu ta, uy hϊếp: “Nếu như mày dám ra ngoài nói lung tung...”

“Tôi không biết gì cả, tối nay tôi vẫn luôn ngủ trong nhà nghỉ!” Mễ Sơn lập tức nói.

“Tốt nhất là như vậy.” Anh Long lấy súng ra, đứng lên, hét lên với đàn em phía sau: “Để nó nhìn xem kết cục của người dám lừa tao.”

Một hàng người phía sau chia làm hai đột, lộ ra một chiếc xe màu đen, hai người đàn ông cao lớn mặc đồ đen tàn nhẫn kéo một người đàn ông toàn thân đầy máu, chân tay mềm oặt giống như bị đánh gãy đến chỗ Mễ Sơn.

Gương mặt đầy máu đó mang lại cho Mễ Sơn đả kích cực lớn, cơ thể cậu ta không nhịn được lại run rẩy, bắt đầu nôn khan.

Anh Long thấy dáng vẻ của cậu ta thì cười, đắc ý nói: “Người này dám đυ.ng vào hàng của tao, chạy? Chạy có ích gì chứ? Có chạy khắp ba tỉnh tao cũng bắt được nó về.”

“Anh Long, cho tôi được thoải mái đi...” Người mà Mễ Sơn cho rằng đang hôn mê đột nhiên mở mắt ra, yếu ớt muốn túm lấy ống quần anh Long.

“Không thể!” Anh Long đạp một cái, hung ác nói: “Người dám lừa tao, tao nhất định sẽ để nó sống không bằng chết.”

Mễ Sơn thấy cảnh này, thở hổn hển, nhưng vẫn có chút hết hơi.

Anh Long phất tay, người khống chế tay chân Mễ Sơn thả ta, nhưng Mễ Sơn không có sức lực đứng lên.

Anh Long lại cười vỗ mặt cậu ta: “Em họ, đã nhớ chưa?”

Mễ Sơn thở hổn hển, liều mạng gật đầu.

“Chúng ta đi thôi!” Anh Long cất súng đi, ngón tay ngoắc nhẹ một cái, tất cả mọi người đều có trật tự trở về xe của mình.

Nửa phút sau, xe đã đi xa, mọi thứ trở lại yên tĩnh.

Ngoại trừ cái quần ướt đẫm của Mễ Sơn, không hề để lại chút vết tích nào.

Thậm chí trên mặt đất cũng không bị nhiễm một giọt máu nào.

=====

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN