“Nếu quan hệ giữa hai anh em tốt, thì đối xử với cháu trai cháu gái thành con ruột của mình, cũng không có vấn đề gì.” Tần Đình Dịch nhíu mày: “Chỉ bởi vì con mình là con gái, cháu trai là con trai, mà để con gái ruột của mình làm trâu làm ngựa cho cháu trai, thật sự là ngu xuẩn.”
Sau khi Phó Cảnh Dung biết được toàn bộ những chuyện là Mễ Nha gặp phải, cậu tự mình giải quyết rất lâu, vẫn cảm thấy vô cùng tức giận và ức chế, cho nên buổi tối gặp Tần Đình Dịch, cậu không thể không phát tiết.
“Em họ của Mễ Nha cũng vậy. Cậu ta đối với chị họ không đánh đập thì chửi mắng, cậu ta không hề biết xấu hổ; bác trai bác gái của cậu ta muốn bán chị họ để đổi lại tiền sính lễ cho cậu ta, cậu ta không biết xấu hổ; họ vừa khóc vừa làm loạn ở cửa tiểu khu, cậu ta không hề biết xấu hổ. Còn cảm thấy xấu hổ vì nói tiếng địa phương sao?” Phó Cảnh Dung nói.
Tần Đình Dịch nghe thấy vậy cũng không nhịn được lắc đầu: “Một cặp ba mẹ bị tư tưởng cặn bã tàn hại từ sâu bên trong lại không hiểu lý lẽ và một đứa em họ bị chiều hư không biết phân biệt đúng sai. Cô ấy có thể chạy ra ngoài, cũng là một chuyện tốt. Ít ra cô ấy có thể thoát ra, không cần phải sống những ngày tháng như vậy nữa, sau này cô ấy cũng sẽ không trở thành người giống như ba mẹ của cô ấy.”
“Nhưng cô ấy thật sự rất khó thoát khỏi ba mẹ, họ chỉ mong đợi hút máu cô ấy để cung phụng nam đinh kế thừa gia tộc của nhà họ thôi.” Phó Cảnh Dung không nhịn được trào phúng.
Tần Đình Dịch rất ít khi thấy cậu có giọng điệu này, biết cậu đang rất tức giận, lại không thể làm gì.
“Nhất định không thể đưa tiền cho họ.” Tần Đình Dịch suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Chắc chắn họ không nghĩ cô ấy có nhiều tiền như vậy, họ chẳng qua chỉ tìm một cái cớ để cô ấy trở về gả cho người ta đổi lấy sính lễ. Nếu như lần này cô ấy thật sự lấy ra nhiều tiền như vậy, họ sẽ càng không buông tha cho “cây rụng tiền” là cô ấy, thậm chí sau này sẽ càng đòi hỏi nhiều hơn thôi.”
Phó Cảnh Dung gật đầu, có chút đau đầu nói: “Cái cớ báo cảnh sát này không biết có thể dùng được trong bao lâu. Mễ Nha giống như không nhẫn tâm báo cảnh sát... Cho dù báo cảnh sát rồi, không có gia đình nào là không có rắc rối, cảnh sát nhiều nhất cũng chỉ có thể hòa giải thôi.”
Tần Đình Dịch: “Họ dám gây chuyện ở tiểu khu, chẳng qua chỉ là cậy to miệng, dưới tình huống trăm mắt theo dõi bên quản lý tài sản không dám làm gì họ. Họ vừa nghe thấy báo cảnh sát liền rời đi, thật ra cũng là người mềm nắn rắn buông. Chỉ cần nắm bắt được chuyện khiến họ sợ hãi, thật ra có thể khống chế họ.”
“Đánh rắn đánh dập đầu?” Phó Cảnh Dung nhìn về phía Tần Đình Dịch, nhưng không ngờ lại đυ.ng vào trong ánh mắt dịu dàng.
Tần Đình Dịch cười, khen ngợi nói: “Dung Dung thật thông minh.”
Phó Cảnh Dung cố gắng đè khóe miệng mình xuống, nhướng mày: “Tôi biết điểm yếu của họ là gì rồi.”
Tần Đình Dịch và cậu nhìn nhau cười, không nói ra đáp án trong lòng mình, nhưng họ không hẹn mà cùng cảm thấy, đáp án của họ nhất định là giống nhau.
Bàn bạc xong chuyện này, Tần Đình Dịch đẩy dâu tây đã rửa sạch đến trước mặt cậu: “Anh đi nấu cơm trước, em ăn tạm chút hoa quả đi.”
“Tôi giúp anh.” Phó Cảnh Dung đứng dậy, lại bị Tần Đình Dịch ấn trở về.
“Bây giờ anh đang theo đuổi em.” Tần Đình Dịch bình thản nói: “Em phải cho anh cơ hội toàn lực biểu hiện chính mình chứ.”
“...” Phó Cảnh Dung đỏ mặt, vừa nghe thấy anh nói như vậy, thì xấu hổ ngồi xuống: “Vậy anh tự nguyện muốn làm, thì đừng trách tôi không giúp anh.”
“Tất nhiên là không rồi.” Tần Đình Dịch cười, lại đột nhiên do dự nói: “Chiều mai anh có một cuộc họp, có lẽ không thể tan làm đúng giờ, anh bảo tài xế đón anh tan làm là được.”
Phó Cảnh Dung buột miệng nói ra: “Không sao, tôi đợi anh là được rồi.”
Nói xong, cậu lập tức thấy hối hận, sao lại giống như mình mong đợi đón anh tan làm vậy chứ.
“Anh đừng nghĩ nhiều.” Cậu ấp úng nói: “Anh làm cơm cho tôi, tôi đón anh tan làm, trao đổi ngang bằng.”
Trong lòng Tần Đình Dịch vui vẻ, tất nhiên cũng sẽ không nói gì khiến Phó Cảnh Dung thẹn quá hóa giận, anh quả quyết gật đầu: “Em có muốn đến phòng làm việc của anh đợi anh không?”
Phó Cảnh Dung ngẩn ra.
“Hoặc là anh để thư ký đưa em đi dạo Chiêu Quang, nếu như em đúng lúc có nghệ sĩ mà em thích đang ở đấy, em cũng có thể nói chuyện với họ.”
Giữa việc đợi Tần Đình Dịch trong phòng làm việc và việc đi dạo Chiêu Quang, Phó Cảnh Dung lập tức chọn vế trước, cậu không hề nghĩ đến còn có phương án ngồi đợi trên xe này.
“Tôi không thích nghệ sĩ nào cả.” Cậu do dự nói: “Tôi đến phòng làm việc của anh đợi anh vậy... Chắc phòng làm việc của anh không có thứ gì mà người ngoài không thể thấy đúng không?”
Tần Đình Dịch lắc đầu: “Không có.”
“Hơn nữa.” Anh dừng lại: “Em cũng không phải là người ngoài.”
Hai má Phó Cảnh Dung hơi nóng, cậu đổi chủ đề thúc giục Tần Đình Dịch: “Anh mau đi nấu cơm đi.”
Ánh mắt Tần Đình Dịch chứa ý cười nhìn cậu một cái, ngoan ngoãn làm theo chỉ thị của cậu đi vào phòng bếp.
Phó Cảnh Dung ăn hai quả dâu tây, thì điện thoại vang lên.
Là một người bạn tên Nguyễn Lãm.
Phó Cảnh Dung có đầu tư vài dự án nhà hàng do anh ta lãnh đạo. Nguyễn Lãm có nghiên cứu về ẩm thực, đầu óc kinh doanh cũng tốt, lợi nhuận trước mặt của vài dự án này đều rất khả quan.
“Cảnh Dung, chỗ cậu còn có phòng trống không?”
Phó Cảnh Dung có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn kiểm tra: “Có, sao vậy?”
Bạn của Nguyễn Lãm có một cô em gái, từ nhỏ đã rất có thiên phú trong lĩnh vực khiêu vũ, được bồi dưỡng trong học viện khiêu vũ số một số hai ở nước ngoài. Không ngờ sau khi về nước thăm họ hàng, đột nhiên kêu gào muốn thôi học vào giới giải trí làm diễn viên, không khiêu vũ nữa.
“Con bé được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, bình thường chuyện gì người nhà cũng đều chiều theo con bé, nhưng lần này thật sự tức giận rồi. Nhà con bé làm thủ tục nghỉ học cho con bé, lại dừng thẻ của con bé, để con bé ra ngoài chịu khổ.” Nguyễn Lãm thở dài: “Anh con bé lo lắng trên người con bé không có tiền sẽ bị bắt nạt, nhưng tài khoản của cậu ấy cũng bị người nhà theo dõi, sợ cậu ấy hỗ trợ con bé, cô gái nhỏ có tiền thì sẽ không nhận sai.”
Phó Cảnh Dung ngập ngừng hỏi: “Vậy cậu tìm tôi là ...?”
“Tôi nhớ phòng của cậu không phải có rất nhiều nghệ sĩ ở sao? Nếu con bé đã muốn vào giới giải trí, ở chỗ cậu chắc tương đối an toàn. Anh con bé muốn nhờ cậu giúp đỡ, báo giá thuê phòng thấp xuống một chút, bình thường thì chăm sóc để ý con bé một chút... Cũng không cần phải bận tâm quá nhiều, đừng để con bé bị người ta lừa là được.”
Phó Cảnh Dung nhớ đến Thư Thiên Tuyết, nếu như con bé đơn phương độc mã ra ngoài lang thang, trên người lại không có nhiều tiền. Cậu nhất định cũng không thể yên tâm được, vì vậy đồng ý.
Nguyễn Lãm do dự một chút, vẫn nói: “Phi Phi... Con bé tên là Trần Phi Phi, từ nhỏ người nhà đã cưng chiều cô như là công chúa, con bé rất ngoan, có lẽ sẽ có chút nóng tính. Cậu khoan dung hơn chút, có điều cũng đừng dung túng con bé. Anh con bé cũng nói, không thể chiều theo tính công chúa của con bé được.”
Nghe những lời trước sau mâu thuẫn của Nguyễn Lãm, Phó Cảnh Dung dở khóc dở cười, cũng đồng ý.
Cũng không biết nhóm người Nguyễn Lãm thao tác kiểu gì, cô nhóc tên Trần Phi Phi nhanh chóng gọi điện thoại hỏi Phó Cảnh Dung có phải cho thuê nhà không.
Phó Cảnh Dung báo giá thuê đã bàn bạc từ trước, hình như đối phương có chút bất ngờ, đến cả việc đến xem phòng trước cũng đều bỏ qua, lập tức quyết định thuê nhà.
Ngày Trần Phi Phi chuyển đến, Phó Cảnh Dung nhớ đến việc Nguyễn Lãm nhờ cậu chăm sóc Trần Phi Phi, cậu còn lái xe đi đón cô, tình cờ thấy nhà nghỉ mà Trần Phi Phi đang ở.
Cuối cùng Phó Cảnh Dung cũng hiểu tại sao anh trai Trần Phi Phi lại nhờ Nguyễn Lãm tìm một nơi ở có hoàn cảnh thích hợp với em gái cậu ấy. Nghe Nguyễn Lãm miêu tả, Trần Phi Phi chính là một đại tiểu thư không có tính cảnh giác gì, mà gần nhà nghỉ này xảy ra không ít chuyện ẩu đả đánh nhau.
Trần Phi Phi thấy cậu, đặt hành lý không nhiều của mình vào trong cốp xe: “Anh Phó, cảm ơn anh đã đến đón tôi.”
“Không cần khách sáo.” Phó Cảnh Dung cười.
Trần Phi Phi lên xe chưa bao lâu, thì không nhịn được nói chuyện với Phó Cảnh Dung: “Anh Phó, nghe nói tiểu khu đó của các anh có không ít nghệ sĩ ở đấy đúng không?”
Phó Cảnh Dung “ừ” một tiếng.
“Vậy có những ai vậy?” Trần Phi Phi tò mò hỏi, mở to mắt.
Phó Cảnh Dung cười nói: “Chuyện này thì tôi không thể nói được.”
Trần Phi Phi “ồ” một tiếng, cũng không truy hỏi nữa.
Phó Cảnh Dung nghĩ, thật ra cô cũng rất ngoan, trông có vẻ nghe lời hơn Thư Thiên Tuyết.
Kết luận này bị Trần Phi Phi đích thân phá vỡ sau nửa tiếng.
“Không phải nói nơi này đều là nghệ sĩ ở sao?” Trần Phi Phi nhìn Mễ Nha âm dương quái khí trào phúng: “Bây giờ diễn viên đóng vai phụ đều có thể coi là nghệ sĩ sao?”
Phó Cảnh Dung đột nhiên không kịp phản ứng lại, sao tiểu công chúa vừa rồi trông rất nghe lời lại biến thành bệnh công chúa vậy chứ.
Mễ Nha cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, lập tức đáp trả: “Mặc dù không biết sao cô lại biết được chuyện này, nhưng tôi là diễn viên đóng vai phụ đã là chuyện của một hai năm trước rồi, những bộ phim mà tôi tham diễn đã được phát sóng vài bộ rồi. Hơn nữa... diễn viên đóng vai phụ so với người chưa từng diễn một bộ phim nào càng được coi là nghệ sĩ đúng không?”
Trần Phi Phi tức đến nỗi mặt đỏ bừng, “cô” nửa ngày cũng không nói ra được lời nào.
Phó Cảnh Dung ngập ngừng hỏi: “Hai người... quen biết sao?”
“Anh chủ nhà!” Mễ Nha nheo mắt thành trăng lưỡi liềm, cười trả lời: “Lúc trước bọn tôi cũng ở ...”
“Cô im miệng!” Trần Phi Phi vô cùng tức giận nói.
Mễ Nha bất đắc dĩ xuôi tay về phía Phó Cảnh Dung, gương mặt mang theo nụ cười ngậm miệng không nói.
“Tức chết tôi rồi, sao cô ta lại có thể ăn nói tốt như vậy chứ?” Trần Phi Phi vừa mở cửa phòng mình ra, đã không nhịn được phát tiết trút giận.
Phó Cảnh Dung im lặng nhìn cô, xin lỗi Thư Thiên Tuyết.
Thư Thiên Tuyết ngoan hơn cô nhiều.
“Hai người có mâu thuẫn gì sao?” Phó Cảnh Dung hỏi.
Bây giờ Trần Phi Phi mới nhớ ra, hiện tại không chỉ có một mình mình, cô vừa thẹn vừa tức đỏ mặt, bĩu môi nói: “Cô ta cướp vai diễn của tôi.”
Phó Cảnh Dung ngạc nhiên, Mễ Nha không giống loại người như vậy mà.
Trần Phi Phi thấy cậu không tin, khó chịu giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Bước ngoặc để cô tiến vào giới giải trí là khi cô đang đi dạo phố. Có một đạo diễn ngăn cô lại, nói cô rất phù hợp với vai nữ ba trong bộ phim với của ông ta, mời cô đi thử vai.
Kết quả hôm thử vai, cô thấy một diễn viên nam, không nhịn được phàn nàn mấy câu về quần áo của đối phương, kết quả bị chính chủ nghe thấy.
Mặc dù Trần Phi Phi không thích diễn viên nam đó, nhưng đối phương lại mang theo vốn vào đoàn phim, thử vai chẳng qua chỉ là phông nền thôi.
Không cần nghĩ cũng biết, cuối cùng Trần Phi Phi không được chọn.
“Chuyện này không liên quan gì đến Mễ Nha mà?” Phó Cảnh Dung bất đắc dĩ nói: “Cô ấy chẳng qua chỉ là đi thử vai bình thường lấy được vai diễn đó thôi.”
Trần Phi Phi tức giận nói: “Lúc đó đạo diễn nói với tôi, diễn viên nam đó nói có anh ta thì không có tôi... Có tiền thì hay lắm sao, một tháng trước tôi cũng có rất nhiều tiền đấy?”
“Mễ Nha nghe thấy lời đạo diễn nói thì chạy qua an ủi tôi.” Trần Phi Phi nhìn ánh mắt Phó Cảnh Dung, nhận ra mình lạc đề rồi, không tình nguyện nói lời tốt của Mễ Nha: “Cô ta nói với tôi cô ta xuất thân từ diễn viên đóng vai phụ, bây giờ cũng có thể thử vai đại chế tác rồi. Người vừa mới bắt đầu đã có thể thử vai đại chế tác như tôi, sau này nhất định sẽ càng lợi hại.”
Phó Cảnh Dung mỉm cười: “Chuyện này không phải rất tốt sao?”
“Nhưng mà!” Trần Phi Phi tức giận nói: “Vốn dĩ tôi cho rằng cô ta là một người tốt, kết quả vài ngày sau tôi phát hiện cô ta lấy được vai diễn mà tôi thử vai!”
“Cạnh tranh công bằng, cô ấy quả thật không làm gì sai cả.” Phó Cảnh Dung dừng lại một chút: “Mặc dù cô bất ngờ bị loại trước, nhưng nếu như cô bị người khác tùy ý bình phẩm, cô cũng sẽ không vui.”
Trần Phi Phi quay người đi, không vui nói: “Dù sao chính là cô ta cướp vai diễn của tôi.”
Hình như Phó Cảnh Dung có chút hiểu tâm trạng của cô gái nhỏ.
Vốn dĩ cho rằng bạn muốn làm bạn tốt với tôi, kết quả bạn chỉ là lòng thương xót của người chiến thắng và người thất bại.
Mặc dù lúc đó Mễ Nha cũng không cho mình là người giành chiến thắng.
“Lúc đó người ta còn an ủi cô, kết quả cô vừa gặp mặt đã khıêυ khí©h cô ấy, giống với việc khi cô thử vai, cô tùy ý bình luận cách ăn mặc của người khác thế nào vậy, đều là không đúng.” Phó Cảnh Dung nói.
Trần Phi Phi không vui nói: “Cô ta lấy vai diễn của tôi, lẽ nào tôi còn phải xin lỗi cô ta sao?”
Phó Cảnh Dung gật đầu.
Trần Phi Phi không nói gì.
“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, thật ra tôi không nên khoa tay múa chân với cô.” Phó Cảnh Dung thở dài, gương mặt mang theo xin lỗi nhìn Trần Phi Phi: “Tôi có một người em gái, nhỏ hơn cô mấy tuổi, không nhịn được nói nhiều hơn mấy câu. Phi Phi, phải xin lỗi cô, xin lỗi.”
Trần Phi Phi đỏ mặt một chút, lầu bầu: “Không sao, anh tôi cũng thường xuyên dài dòng như vậy, tôi quen rồi.”
Phó Cảnh Dung cười.
Đồ của Trần Phi Phi ít, Phó Cảnh Dung dứt khoát dẫn cô đi mua nhu yếu phẩm.
Sau khi mua một đống đồ, Phó Cảnh Dung mượn một chiếc xe đẩy hàng từ siêu thị, đẩy về tiểu khu.
Trần Phi Phi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lúc trước không nhận ra lại không nỡ tiêu tiền như vậy.”
Phó Cảnh Dung cười, vừa muốn nói chuyện với Trần Phi Phi, kết quả thấy bóng dáng đang Mễ Nha vội vàng bước qua.
“Mễ Nha!” Phó Cảnh Dung gọi cô một tiếng.
Trần Phi Phi bĩu môi: “Tôi không muốn xin lỗi cô ta.”
Phó Cảnh Dung coi như không nghe thấy, đẩy xe hàng đi qua, Trần Phi Phi “ai” một tiếng, cũng nhanh chóng đi theo.
“Anh chủ nhà.” Mễ Nha dừng chân, nhưng cô lại nghiêng người không nhìn thẳng Phó Cảnh Dung, giọng nói cũng có chút không đúng.
“Cô bị người ta đánh sao?” Trần Phi Phi đi tới bên kia, thấy khuôn mặt Mễ Nha, ngạc nhiên hô lên.
Tim Phó Cảnh Dung chùng xuống, đi qua nhìn Mễ Nha.
Mặt phải Mễ Nha rõ ràng sưng đỏ, mắt đỏ bừng, trên mặt còn có mấy vết dài giống như bị móng tay cào. Nhìn kỹ, mới phát hiện đầu tóc cô rối loạn thắt nút, quần áo cũng có nhiều nếp nhăn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Phó Cảnh Dung nhanh chóng nhíu mày: “Ai bắt nạt cô.”
“Đúng vậy? Sao dám đánh người giữa thanh thiên bạch nhật như vậy chứ? Đánh người sao còn đánh mặt chứ, diễn viên chính là dựa vào mặt để kiếm cơm đấy!” Trần Phi Phi cũng vội vàng truy hỏi: “Vừa rồi khi cô gặp bọn tôi, không phải còn rất tốt sao?”
Nghe thấy sự quan tâm trong giọng điệu của hai người, nước mắt quay tròn trong viền mắt Mễ Nha đột nhiên rơi xuống.
Năm phút sau.
Trần Phi Phi dùng cốc mới mua rót nước cho Mễ Nha, lại lấy băng dán cá nhân muốn dán cho Mễ Nha.
Mễ Nha vừa lau nước mắt vừa cảm động từ chối: “Không chảy máu, không cần dán.”
Trần Phi Phi cứng lại, “ờ” một tiếng ngồi xuống, liếc mắt ra hiệu cho Phó Cảnh Dung nói chuyện.
“Là ba mẹ cô sao?” Phó Cảnh Dung suy nghĩ, cũng chỉ có loại khả năng này.
Mễ Nha đỏ mắt gật đầu.
Vừa rồi cô đυ.ng phải hai người Phó Cảnh Dung, chính là muốn đến trung tâm quản lý tài sản gặp ba mẹ nhà họ Mễ lại đến gây sự.
Trong trung tâm quản lý tài sản, Mễ Nha rất bình tĩnh kể lại những ngày tháng đã qua với ba mẹ... Không có quần áo mới để mặc, không có thức ăn tươi ngon để ăn, chỉ có thể bận rộn từ sáng đến tối, còn phải né tránh đánh đập mắng chửi của ba mẹ và Mễ Sơn.
“Nếu như các người còn gây sự hoặc là muốn cưỡng chế đưa tôi đi, tôi sẽ báo cảnh sát.” Mễ Nha nói.
“Mày dám?” Mẹ Mễ nghiến răng nói: “Tao sinh ra mày nuôi lớn mày, kết quả lại nuôi ra một con sói mắt trắng!”
Mễ Nha nói: “Ơn sinh ra đã biến mất gần hết trong những trận đòn roi và chửi bới hàng ngày rồi. Ơn nuôi dưỡng, coi như những ngày tháng tôi làm trâu làm ngựa cho Mễ Sơn, để mặc cho nó bắt nạt tôi, để trả lại ân tình cho các người đi. Sau này các người già rồi, tôi cũng sẽ phụng dưỡng các người. Nhưng tôi tuyệt đối không cho Mễ Sơn một đồng nào, cũng sẽ không để các người bán tôi đi.”
“Mày nói cái rắm gì đấy!” Mẹ Mễ đột nhiên bổ nhào đến dùng sức tát Mễ Nha một cái, dùng móng tay cào mặt cô, nắm tóc cô muốn đập vào tường.
Bên quản lý tài sản vội vàng xông lên, tách hai người ra, nhân tiện cũng ngăn cản ba Mễ đang muốn xông lên.
“Mày là đồ chó, tiểu súc sinh, đồ hạ tiện, Mễ Sơn là nam đinh duy nhất của nhà họ Mễ bọn tao, mày cho thằng bé tiền là tất nhiên rồi!” Mẹ Mễ bị giữ lại, còn không quên mắng chửi: “Mày có thể gả ra ngoài đổi lại chút tiền là chuyện tốt, xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, nói dễ nghe thì là diễn viên, ai biết có phải là làm bồ nhí cho ông chủ lớn nào đó không? Có người muốn mày coi như là tốt rồi!”
Bên quản lý tài sản cũng có nhân viên là nữ, không ngờ một người mẹ ruột có thể nói ra lời này với con gái, tức đến nỗi đỏ mắt: “Bà à, cho dù cô ấy là con gái bà, bà cũng không thể tùy ý sỉ nhục như vậy, đây là phạm pháp đấy!”
“Báo cảnh sát đi!” Ba Mễ đột nhiên gào lên: “Mày là đồ súc sinh, mày có bản lĩnh thì tống ông mày vào tù đi, tao xem mày có bị sét đánh không! Nếu như mày không có bản lĩnh, thì mày đợi bọn tao ngày ngày gào thét bên ngoài, đến nơi mày làm việc gào! Để mọi người đều biết, cái loại sói mắt trắng như mày muốn tống ba mẹ mày vào tù.”
Mễ Nha đỏ mắt nắm chặt tay.
“Ông à!” Cuối cùng viên quản lý tài sản cũng không nhịn được nữa: “Các người luôn làm loạn ở cửa tiểu khu chúng tôi, chúng tôi nể mặt các người là người thân của cô Mễ, vẫn luôn không báo cảnh sát. Nếu như các người lại cứ tùy ý gây rối như vậy, chúng tôi không báo cảnh sát, những chủ nhà khác cũng sẽ báo cảnh sát.”
“Bác trai bác gái, đừng ồn ào nữa.” Mễ Sơn đột nhiên lên tiếng.
Ba mẹ nhà họ Mễ nghe thấy lời Mễ Sơn nói, hơi dừng lại một chút, không vui hất nhân viên đang khống chế họ ra.
Mễ Sơn cười nói với Mễ Nha: “Chị, bây giờ chị có tiền đồ rồi, lúc trước khi chị nhặt thức ăn thừa trên đất sao lại không báo cảnh sát đi hahahahaha.”
Mễ Nha nắm chặt tay, đỏ mắt nhìn chằm chằm Mễ Sơn.
“Chị có thể báo cảnh sát!” Mễ Sơn lưu manh nói: “Bây giờ chị là ngôi sao đúng không? Ngôi sao nữ đầu tiên tống ba mẹ vào cục cảnh sát, chậc chậc chậc. Vậy cậu phải nói với đám nhà báo, lại nói với họ chuyện bị lấy trộm tiền nữa.”
“Ai ya, tôi quên mất, bây giờ chị còn chưa nổi tiếng, không chắc người ta đã có hứng thú.” Cậu ta cười hì hì nói: “Mấy ngày nay tôi đã tìm hiểu qua rồi, ngôi sao không nổi tiếng cũng kiếm được không ít tiền. Tôi cũng không muốn chị về nhà gả cho người ta, những con quỷ nghèo trong thôn chúng ta làm gì xứng với ngôi sao lớn của chứ. Chị đưa cho tôi 300.000 tệ, tôi và bác trai bác gái sẽ lập tức rời đi, sau này sẽ không làm phiền chị nữa.”
Nhân viên bên quản lý tài sản thương xót nhìn Mễ Nha tức đến nỗi run rẩy.
“Chị, tôi cho chị thời gian ba ngày.” Mễ Sơn chỉnh sửa lại quần áo, nâng mắt cười nhìn Mễ Nha hỏi: “Chị làm ngôi sao bao nhiêu năm nay, chắc cũng quen biết một số ông chủ lớn có tiền đúng không? Không đủ thì đi mượn họ đi.”
......
“Thật sự làm gì có cái lý đó chứ? Mặt dày không biết xấu hổ!” Trần Phi Phi tức giận nói.
Mễ Nha cúi đầu: “Qua mấy ngày nữa là phải khai máy rồi, nếu như họ thật sự chạy theo tôi đến đoàn phim, vậy mọi người nhất định sẽ nhìn tôi với ánh mắt kỳ dị, thậm chí....”
Cô ấy lẩm bẩm: “Tôi thật sự rất thích vai diễn này, tôi không dễ gì mới lấy được vai nữ ba...”
“Họ muốn đi, thì cô lấy ra khí chất khi cô tức giận với tôi nói ra những chuyện không biết xấu hổ mà họ đã làm đi!” Trần Phi Phi hận không thể rèn sắt thành thép nói.
Mễ Nha im lặng không nói.
Phó Cảnh Dung lắc đầu với Trần Phi Phi.
Cho dù đoàn làm phim biết rõ mọi chuyện, cũng nhất định không thể chịu được một diễn viên có rắc rối.
“Em họ kia của cô thật sự không biết xấu hổ, sao dám mở miệng ra đòi 300.000 tệ chứ.” Trần Phi Phi nói.
“Lúc trước còn nói mấy trăm nghìn tệ.” Mễ Nha cười khổ.
“Vậy phải làm sao đây?” Trần Phi Phi lo lắng nói, nhìn Phó Cảnh Dung.
Phó Cảnh Dung không ngờ nỗi lo lắng của mình lại thành sự thật, cách báo cảnh sát đã không có tác dụng uy hϊếp với hai vợ chồng đó nữa rồi, thậm chí Mễ Sơn còn có thể đe dọa ngược lại Mễ Nha.
“Nếu như cậu ta muốn làm ầm lên truyền thông, thật ra ra tay trước thì chiếm được lợi thế.” Phó Cảnh Dung nói: “Nói cho mọi người biết tất cả những chuyện mà họ làm.”
“Chuyện này?” Mễ Nha ngạc nhiên nhìn cậu.
“Cô ngốc sao, bây giờ cô vẫn còn nghĩ đến thể diện của họ sao!” Trần Phi Phi mắng cô: “Nếu họ quan tâm đến cô, thì sẽ không gả bán cô đi, đòi cô mấy trăm nghìn tệ, làm ầm lăn lộn ở cổng tiểu khu!”
“Hơn nữa nếu như họ ra tay trước, chiếm được tiên cơ... Cô còn chưa nổi tiếng, trong mắt người khác chính là một con sói mắt trắng trộm tiền! Tôi ủng hộ cách của anh Phó.” Trần Phi Phi tiếp tục nói.
Mễ Nha ngập ngừng: “Nhưng tôi không biết.... liên hệ với truyền thống thế nào?”
Phó Cảnh Dung nhìn cô, qua một lúc mới lên tiếng: “Mễ Nha, cô chắc chắn muốn làm như vậy sao? Tôi có thể giúp cô, nhưng một khi tên đã lên cung thì không quay lại đầu nữa, cô và ba mẹ cô chắc chắn sẽ xé rách mặt nhau trên mạng.”
“Tôi không biết...” Mễ Nha do dự nói.
Trần Phi Phi lớn tiếng nói: “Cô cũng không bịa chuyện linh tinh, chỉ nói ra những chuyện mà họ đã làm! Cô nghĩ đến họ, nhưng họ có đối xử với cô như con gái không?”
Mễ Nha nhắm mắt, nghĩ đến những từ ngữ hôm nay họ dùng để gọi cô.
“Tiểu súc sinh” “Đồ hạ tiện”...
Gia đình của cô, trước giờ chỉ có một mình cô.
Mễ Nha mở mắt ra, cắn chặt môi dưới: “Anh chủ nhà, làm phiền anh!”
Phó Cảnh Dung nhìn dáng vẻ của cô, mềm lòng nói: “Nếu như cô không muốn dùng cách này... Vốn dĩ tôi muốn dùng một cách khác khiến họ biết khó mà lui.”
Hai cô gái nhìn về phía cậu.
“Đánh rắn phải đánh dập đầu, “đầu” của ba mẹ cô chính là em họ cô.”
Mắt Trần Phi Phi sáng lên: “Anh Phó, anh muốn đánh em họ của cô ấy một trận sao?”
Phó Cảnh Dung lắc đầu: “Bây giờ là xã hội pháp trị, chúng ta không thể làm chuyện vi phạm pháp luật được.
Trần Phi Phi thất vọng nhìn cậu.
“Bây giờ cậu ta đã nghĩ đến việc bôi nhọ Mễ Nha rồi, nếu chúng ta thật sự ra tay với cậu ta, ngược lại là đưa đằng chuôi vào trong tay cậu ta.” Phó Cảnh Dung dừng lại một chút: “Chỉ cần để cậu ta tin, phía sau Mễ Nha có người, cho dù cậu ta bị.... cũng không có ai có thể cứu được cậu ta.”
Trần Phi Phi hiểu rồi, cô kích động bổ sung: “Khi dọa cậu ta, không được nói quá rõ ràng, để cậu ta tự mình suy nghĩ, nghĩ càng nhiều càng đáng sợ càng tốt. Dù sao chúng ta là “rắn địa phương”, cậu ta không biết rốt cuộc chúng ta có bản lĩnh gì!”
Phó Cảnh Dung cười khen ngợi cô: “Thông minh!”
Trần Phi Phi đắc ý vênh mặt lên: “Tôi cảm thấy hai cách này đều là tốt nhất! Như vậy cũng không cần lo lắng ngày nào đó Mễ Nha nổi tiếng, họ lại chạy đến đánh một trận nói Mễ Nha bất hiếu!”
“Chuyện này phải tùy thuộc vào quyết định của Mễ Nha.” Phó Cảnh Dung nhìn Mễ Nha.
Trần Phi Phi cũng nhìn theo ánh mắt của cậu, ánh mắt tập trung trên người Mễ Nha.
======
EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN