Sau khi tỏ tình, Tần Đình Dịch giống như được đả thông hai mạch Nhậm Đốc, không chỉ sử dụng một số thủ đoạn nhỏ khiến Phó Cảnh Dung không thể chống đỡ được, còn không hề bỏ qua bất kỳ cơ hội nào bày tỏ tấm lòng mình, khiến Phó Cảnh Dung đỏ mặt tía tai.
Cuối cùng bữa tiệc sinh nhật cũng đã kết thúc, Phó Cảnh Dung giúp đỡ dọn dẹp đống lộn xộn xong, vội vàng trở về nhà mình, dựa vào ghế sô pha giống như sống sót qua tai nạn vậy.
Vừa ngồi xuống, Phó Cảnh Hành đã gọi điện thoại đến.
“Anh, sinh nhật vui vẻ!” Phó Cảnh Dung cao giọng chúc mừng.
Phó Cảnh Dung nhìn thời gian, cười khẽ nói: “Còn một phút nữa là qua ngày hôm nay, cảm ơn lời chúc của em.”
Phó Cảnh Hành lẽ thẳng khí hùng: “Đây không phải là do em lo lắng có quá nhiều người chúc mừng anh, không cướp được vị trí đầu tiên, vì vậy mới làm người chúc mừng anh cuối cùng trong ngày hôm nay sao.”
Phó Cảnh Dung khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Chỉ có em có đạo lý này.”
“Vốn dĩ chính là vậy.” Phó Cảnh Hành không hề cảm thấy xấu hổ, lớn tiếng nói: “Anh, hôm nay anh có vui không?”
Phó Cảnh Dung nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng thả lỏng lông mày: “Cũng rất tốt.”
“Vậy thì tốt rồi!” Phó Cảnh Hành cười hì hì nói.
Phó Cảnh Dung nghe thấy âm thanh náo nhiệt bên phía Phó Cảnh Hành: “Em vẫn còn ở bên ngoài... đang hẹn hò sao?”
“Anh, anh thật thông minh!” Phó Cảnh Hành cười haha khen ngợi.
Phó Cảnh Dung: “Xem ra em và bạn trai em sống chung với nhau rất tốt.”
“Đó là tất nhiên rồi.” Phó Cảnh Dung đắc ý nói: “Cậu ta đối xử với em rất tốt, hôm nay lạnh như vậy, cậu ta còn xếp hàng mua Takoyaki cho em nữa... Anh, anh và anh Tần ở sống thế nào rồi?”
Phó Cảnh Dung cảm thấy kỳ lạ, sao đột nhiên Phó Cảnh Hành lại hỏi chuyện của cậu và Tần Đình Dịch.
“Rất tốt.” Phó Cảnh Dung kiên nhẫn trả lời: “Vừa ăn cơm với nhau.”
Chỉ là ăn cơm mà cảm xúc của anh cũng đã dao động cực lớn.
Phó Cảnh Hành im lặng một lúc, sâu xa nói: “Anh, em mãi mãi là em trai thân yêu nhất của anh. Cho dù anh xảy ra chuyện gì, có chuyện gì phiền não, anh đều có thể tìm em nói chuyện.”
“Sao em lại đột nhiên trữ tình vậy?” Phó Cảnh Dung cảm thấy kỳ lạ, lại cười an ủi em trai: “Em yên tâm, anh không có chuyện gì phiền não muốn làm phiền em cả.”
“Bây giờ anh không có, qua hai ngày nữa nhất định sẽ có!” Phó Cảnh Hành buột miệng nói ra, sau khi nhận ra mình lỡ lời, cậu ta lại ổn định lại cảm xúc tình thâm ý thiết của mình nói: “Anh, em đã là người lớn rồi, đáng để anh dựa vào.”
Phó Cảnh Dung nghe thấy vậy, vừa cảm động vừa cảm khái, cuối cùng cười an ủi Phó Cảnh Hành: “Em yên tâm, anh rất tốt, cái gì mà nhất định...”
Nói được một nửa, Phó Cảnh Dung đột nhiên liên tưởng đến việc Phó Cảnh Hành hỏi tình hình của cậu và Tần Đình Dịch, cảm thấy có chút vi diệu.
Lại nghĩ đến việc Ngôn Mục cũng biết chuyện Tần Đình Dịch có tình cảm với mình, trực giác của Phó Cảnh Dung cảm thấy Phó Cảnh Hành nhất định cũng biết chút gì đó.
Cậu nheo mắt lại, hỏi thẳng cậu ta: “Phó Cảnh Hành, có phải em biết chuyện gì mà không nói với anh không?”
“Anh, anh đang nói gì vậy?” Phó Cảnh Hành hoảng loạn một chút, lại nhanh chóng bình tĩnh lại, lập tức giả ngốc.
Phó Cảnh Dung bình thản nói: “Chuyện có liên quan đến Tần Đình Dịch, anh ấy đã thành thật giải thích với anh rồi. Có phải em đã biết chuyện này rồi không?”
“Anh, anh Tần có chuyện gì vậy? Em không biết gì cả.”
Phó Cảnh Dung: “Vậy ngày mai anh đi hỏi anh ấy, nếu như để anh biết em...”
Trong giọng điệu của cậu tràn đầy uy hϊếp.
Phó Cảnh Hành bán tín bán nghi: “Anh, anh đừng lừa em. Nếu như anh ta nói trước với anh, anh còn muốn ăn cơm với anh ta nữa sao? Vậy anh ta cũng quá tốt số rồi, còn không phải rất gần với những chuyện anh ta mong muốn sao?”
“Xem ra em đã sớm biết thân phận của anh ấy rồi, thậm chí không chỉ biết thân phận của anh ấy.” Phó Cảnh Dung nghe cậu ta nói xong, xác định suy đoán của mình là chính xác, lạnh lùng nói.
Đầu óc Phó Cảnh Hành tối tăm, nhanh chóng tát vào miệng mình một cái, đầu lưỡi luôn linh hoạt bắt đầu lắp bắp: “Anh.... chuyện này, chủ yếu là, bây giờ chuyện này không quan trọng!”
“Quan trọng chính là, anh xem anh ta nói ngon nói ngọt toàn miệng đều là nói dối, vừa nhìn đã biết không đáng tin rồi!” Phó Cảnh Hành nhanh chóng khôi phục tài hùng biện của mình, tận tâm khuyên nhủ: “Anh, anh không thể tùy tiện đồng ý với anh ta được! Em còn trẻ, có thể chịu được ba đánh, anh thì không thể chịu được...”
“Không chỉ giấu anh, còn nói anh già.” Giọng điệu của Phó Cảnh Dung bình thản: “Phó Cảnh Hành, anh đã rất mong đợi kỳ nghỉ của em rồi.”
Phó Cảnh Hành im lặng, trong điện thoại chỉ còn lại âm thanh quảng cáo náo nhiệt của cửa hàng và tiếng nói chuyện của người qua đường.
“Anh, chắc quà sinh nhật ngày mai sẽ đến, chúc anh một tuổi mới bình an thuận lời phát tài. Đối tượng của em trở về rồi, em cúp máy trước đây, mua mua ta!” Phó Cảnh Hành ríu ra ríu rít nói xong, cũng không dám đợi Phó Cảnh Dung trả lời, trốn tránh cúp điện thoại.
Phó Cảnh Dung: “....”
Nửa đêm dễ xúc động, Phó Cảnh Dung càng nghĩ càng tức ngực.
Ngôn Mục biết Tần Đình Dịch thích cậu, Phó Cảnh Hành nhìn qua có vẻ đều biết cả hai chuyện thân phận thật sự của Tần Đình Dịch và Tần Đình Dịch thích cậu.
Chỉ có cậu, là không biết gì cả!
Phó Cảnh Dung tức giận lại lấy sách tranh ra, chỉ vào Dịch Dịch cười vui vẻ trên trang bìa tức giận: “Nói dối tinh, kẻ lừa gạt, bạn nhỏ không thành thật sẽ có mùi dài!”
Trưa hôm sau.
Tần Đình Dịch cầm hộp cơm bấm chuông cửa nhà Phó Cảnh Dung, anh ngạc nhiên phát hiện, sắc mặt Phó Cảnh Dung không dễ gì mới chuyển biến tốt lại trở lên lạnh nhạt.
“Không phải bảo anh đừng làm nữa sao.” Phó Cảnh Dung hỏi.
Lần này Tần Đình Dịch không giả vờ không nhìn vào cửa nữa, đặc biệt chủ động thay dép lê của anh.
Tần Đình Dịch vừa xếp đĩa vừa nói: “Anh đang theo đuổi em mà, không phải là phải nắm bắt được dạ dày của em trước sao?”
Phó Cảnh Dung vừa nghe thấy vậy, cũng không thể giữ được khuôn mặt lạnh lùng nữa.
“Hôm qua Phó Cảnh Hành gọi điện thoại cho tôi, anh đoán xem nó nói gì?”
Tần Đình Dịch ngẩn ra một chút, sau đó khóe miệng nhếch lên nhìn cậu: “Nói chuyện của anh sao?”
Phó Cảnh Dung bình thản nhìn anh: “Ngôn Mục biết... thì thôi đi, sao đến cả Phó Cảnh Hành cái gì cũng biết vậy? Còn không nói với tôi?”
“Cảnh Hành là quan tâm em, mới điều tra anh. Khi lật bài với anh, chúng anh đã thỏa thuận rồi.” Tần Đình Dịch giải thích rõ ràng mọi chuyện họ ước định lúc đó.
Phó Cảnh Dung miễn cưỡng bị thuyết phục, liếc Tần Đình Dịch: “Hôm qua nó mắng anh là toàn miệng đều nói dối đấy.”
...Mặc dù mình cũng thầm mắng.
“Anh còn nói đỡ cho nó sao?”
Tần Đình Dịch rộng lượng nói: “Cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ mà, chúng ta làm anh trai, phải bao dung với cậu ấy.”
“Lại bắt đầu tâm cơ.” Phó Cảnh Dung nhìn anh, làu bàu một câu.
Em trai nhỏ nhen, người theo đuổi bao dung đại lượng, khác biệt rõ ràng.
Tần Đình Dịch bị vạch trần, cũng không xấu hổ, giọng điệu như bình thường: “Hữu dụng là được.”
“Sao anh lại biết hữu dụng?” Phó Cảnh Dung liếc anh: “Tôi còn đang tức giận đấy.”
Lần này Tần Đình Dịch thật sự ngẩn ra, thật tâm thật ý xin chỉ bảo: “Vậy phải làm sao? Anh phải làm gì, Dung Dung mới không tức giận nữa? Anh nhất định sẽ làm.”
Phó Cảnh Dung nhíu mày, nghĩ nửa phút, chậm chạp cảm thấy có chút không đúng.
“Anh lừa tôi, anh còn muốn tôi cho anh ý kiến. Đình Dịch, da mặt anh thật sự dày hơn rất nhiều mà.” Phó Cảnh Dung nhìn anh.
Dù sao Tần Đình Dịch vẫn còn trẻ, vừa bị người mình thích nói như vậy vẫn có chút xấu hổ.
Anh giơ tay ra, ngón tay thon dài rắn chắc có khớp xương rõ ràng, cho dù làm thức ăn mấy tháng cũng không lưu lại vết tích gì, vừa nhìn đã biết là con nhà giàu sống trong nhung lụa.
Phó Cảnh Dung nhìn tay anh, cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng trên người Tần Đình Dịch có rất nhiều chỗ không hợp lý, tại sao mình lại chưa từng nghi ngờ chút nào chứ?
Cho dù là cơm ăn, áo mặc, nhà ở, dáng vẻ đi lại, đều không phù hợp với dáng vẻ một nhân viên bình thường nên có.
Có điều cũng không thể trách cậu...
Ai đang yên đang lành sẽ nghi ngờ bạn mình giả nghèo chứ?
“Anh giơ tay ra làm gì?” Phó Cảnh Dung cảm thấy kỳ lạ nhìn Tần Đình Dịch.
Tần Đình Dịch: “Cho em đánh, trút giận.”
Phó Cảnh Dung nhìn Tần Đình Dịch, Tần Đình Dịch nhìn Phó Cảnh Dung.
“Thật sự cho đánh sao?” Phó Cảnh Dung hỏi.
Tần Đình Dịch nhìn cậu, kiên định gật đầu, giọng điệu dịu dàng: “Đánh xong thì đừng tức giận nữa.”
Vừa nghe thấy anh nói như vậy, Phó Cảnh Dung liền không khách sáo nữa.
“Bốp!”
...Nói dối tinh.
“Bốp.”
...Đồ lừa gạt.
“Bốp.”
...Mũi dài.... cái này vẫn nên bỏ đi.
Tần Đình Dịch: “Đánh ba cái xong không đánh nữa sao?”
“Tay tôi đánh đau rồi.” Phó Cảnh Dung nhàn nhạt nói.
Tần Đình Dịch gật đầu, không biết là nhìn ra hay là không nhìn ra.
“Mau ăn cơm đi, hôm nay cũng làm những món em thích ăn.”
Phó Cảnh Dung nhỏ giọng bóc phốt: “Có ngày nào mà anh không làm món tôi thích ăn chứ.”
Tần Đình Dịch nghe thấy vậy, khóe miệng không nhịn được nhếch lên: “Em xem tối nay em thích ăn gì thì nói với anh, anh làm rồi đưa đến cho em.”
Phó Cảnh Dung nhìn anh một lúc, cho đến khi Tần Đình Dịch có chút không tự tại nhìn về phía cậu.
“Tối nay vẫn nên làm ở chỗ anh đi, tôi rửa rau giúp anh.” Phó Cảnh Dung mím môi.
Đồng tử Tần Đình Dịch mở rộng, không kiềm chế được niềm vui của mình: “Dung Dung...”
“Để báo đáp, sau này tôi vẫn sẽ đưa đón anh đi làm.” Phó Cảnh Dung cúi đầu nghịch đũa.
Tần Đình Dịch cảm thấy mình giống như đang uống rượu vậy, bay bổng lơ lửng, không nhịn được cười: “Được.”
“Ăn cơm thôi.” Mặt Phó Cảnh Dung hơi đỏ, quay mặt đi không nhìn anh.
Không phải nói cho anh cơ hội sao? Đây chắc coi như là cơ hội rồi... đúng không?
*
Phó Cảnh Dung đưa Tần Đình Dịch đi làm xong, đậu xe ở gara ngầm, nhớ đến tối hôm qua thấy trong tủ lạnh của Tần Đình Dịch không còn nhiều dâu tây nữa, nên cậu đi mua một chút ở cửa hàng hoa quả cạnh khu.
Khi cầm dâu tây trở về, cậu đυ.ng phải viên quản lý tài sản đang trông rất lo lắng gấp gáp.
“Anh Phó, may quá gặp anh.” Quản lý tài sản do dự một chút: “Vị khách lần trước đến thăm cô Mễ ở phòng 501 lại đến rồi, sau khi nghe thấy cô Mễ nói cô ấy không có khách đến thăm, họ đang làm ầm ở cửa.”
“Thật ra cũng không phải là lần đầu tiên.” Động tĩnh họ làm ra quá lớn, người trong ngoài khu nhà đều đang nhìn chằm chằm. Tuổi tác họ cũng lớn. Anh biết đấy, bây giờ mọi người đều thích quay video ngắn, tin tức được truyền đi rất nhanh, nếu như bị người khác chụp được xuyên tạc đăng lên mạng... Thật ra đây là công việc của chúng tôi, chúng tôi không nên nói với anh, nhưng dù sao anh cũng là chủ nhà của cô Mễ.
Phó Cảnh Dung nhíu mày: “Tôi cùng anh đi xem sao.”
“Làm phiền anh rồi.” Quản lý tài sản nở nụ cười: “Anh cũng không cần phải ra mặt, chỉ cần chuyển lời lại chuyện này, rồi thuyết phục cô Mễ. Đó chắc là ba mẹ cô Mễ, có câu tục ngữ tất cả mọi chuyện ba mẹ làm đều đúng. Cho dù... cô Mễ có chuyện gì khó giải quyết, cũng nên đóng cửa lại giải quyết với nhau.”
Phó Cảnh Dung thở dài, đi theo người viên quản lý tài sản ra cửa.
“Đây là nơi ở của con gái tôi, con nhỏ khốn nạn đó là do tôi sinh ra, còn cần nó cho phép hay không cho phép cái gì chứ! Hết ăn lại *a, tôi nuôi nó lớn lên, bây giờ đến vào nhà nó còn phải nhận được sự đồng ý của nó, đây là thói đời gì vậy. Cái con tốn tiền nuôi lớn xong chẳng được ích lợi gì chết tiệt này, để ba mẹ của nó ở bên ngoài chịu gió lạnh, nó ở bên trong hưởng phúc, tôi phi!”
Phó Cảnh Dung vừa đến, đã nghe thấy một bà cụ mắng chửi nhân viên của bên quản lý tài sản rất khó nghe, phun nước bọt đầy trời.
Viên quản lý tài sản thở dài, bất đắc dĩ nói đùa với Phó Cảnh Dung: “Anh cũng thấy đấy, tình hình này... vừa mới bắt đầu chúng tôi không hiểu bà cụ này nói gì, còn phải nhờ một đồng nghiệp cùng quê nơi với bà ấy đến phiên dịch. Bà cụ đến thêm mấy lần nữa, e rằng chúng tôi có thể biết nói mấy câu chửi mắng tiếng địa phương của bà cụ mất.”
Phó Cảnh Dung cũng không hiểu bà cụ nói gì lắm, nhưng hình như nó tương tự với tiếng địa phương của bạn cùng phòng ký túc xá thời đại học của cậu. Bạn cùng phòng ký túc xá của cậu thường gọi điện cho người nhà, khi hứng thú cũng sẽ dậy họ vài câu.
Vì vậy ít nhiều gì cậu cũng có thể hiểu được... Cho dù không hiểu, cũng có thể nghe ra những lời bà cụ nói không phải lời gì tốt đẹp.
Phó Cảnh Dung nhìn ông cụ trông có vẻ thành thật không nói gì ngồi bên cạnh bà cụ, còn có một thanh niên ánh mắt thờ ơ đút tay vào túi đứng cách xa họ.
Viên quản lý tài sản nhìn theo ánh mắt của cậu một chút: “Đó là bạn đời và con trai của bà cụ đúng không?”
Phó Cảnh Dung gật đầu.
Giọng nói của bà cụ càng ngày càng lớn, gần đó càng ngày càng có nhiều người tụ tập hơn. Viên quản lý tài sản nói một tiếng “xin lỗi không tiếp được” với Phó Cảnh Dung xong thì bước nhanh qua.
Phó Cảnh Dung cũng lặng lẽ tiến lại gần tâm điểm của cuộc cãi vã, người vây xem không ít, hành động của cậu cũng không có ai chú ý.
“Bà à, chúng tôi đã hỏi người thuê rồi, cô ấy không có khách nào đến thăm cả. Bà có thể liên lạc với con gái bà một chút, xem có phải là nhầm địa chỉ rồi không. Nếu như lại làm ầm ở đây, làm phiền đến những chủ nhà khác, chúng tôi sẽ phải báo cảnh sát đấy.” Viên quản lý tài sản cười nhẹ nói.
Bà cụ ngẩn ra, sau đó hét lớn: “Người trong thành phố các người bắt nạt người già từ quê lên như chúng tôi, đến cả con gái cũng không để tôi gặp.”
Viên quản lý tài sản nói với đồng nghiệp: “Tiểu Trương, báo cảnh sát.”
Tiểu Trương làm ra vẻ lấy điện thoại ra.
“Tôi phi!” Đợi đến khi tôi gặp được con gái tôi, tôi nhất định sẽ khiếu nại các người với nó, để các người không được yên ổn.” Bà cụ lập tức hoảng sợ kéo chồng muốn đi, trong miệng còn không ngừng nói tiếng địa phương khó nghe khó hiểu, nhìn vẻ mặt thì biết là lời chửi bới mắng người.
Bà cụ và ông cụ nhanh chóng đi đến bên cạnh cậu thanh niên, thay đổi dáng vẻ cay nghiệt chanh chua vừa rồi, ôn tồn nói: “Tiểu Sơn à, con chị không biết xấu hổ của cháu kia không chịu gặp chúng ta, cháu đợi bác trai bác gái lôi con nhỏ đó ra. Cháu yên tâm, cháu là nam đinh duy nhất của nhà họ Mễ chúng ta, chuyện cháu kết hôn là chuyện đại sự, chúng ta sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cháu.”
Ông cụ trông thành thật cũng gật đầu, nói như đương nhiên: “Đúng vậy, Tiểu Sơn, cháu yên tâm. Nếu như nó không nghe lời chúng ta, xem bác có đánh gãy chân nó không.”
Cậu thanh nhiên không kiên nhẫn liếc trắng mắt, đối mắt với Phó Cảnh Dung đang nhíu mày.
Cậu ta nhíu mày, nói bằng tiếng phổ thông với bà cụ: “Bác gái, cháu đã nói với bác bao nhiêu lần rồi, vào thành phố thì phải nói tiếng phổ thông, nếu không người khác sẽ xem thường chúng ta.”
“Được được được.” Bà cụ bị ghét bỏ, cũng không tức giận, ngược lại còn vui vẻ đổi thành tiếng phổ thông sứt sẹo.
Họ dần dần đi xa, âm thanh nói chuyện với nhau cũng dần dần không nghe rõ nữa.
Nhân viên của bên quản lý tài sản dùng thái độ hòa nhã giải tán nhóm người vây xem xung quanh, Viên quản lý tài sản thở dài, đi về phía cậu.
“Anh Phó, cứ kéo dài như vậy sẽ có ảnh hưởng không tốt lắm với quản lý và hình tượng của tiểu khu.” Viên quản lý tài sản nhìn cậu nói: “Hơn nữa cô Mễ là nghệ sĩ... nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, cũng sẽ không tốt với danh tiếng của cô ấy.”
Phó Cảnh Dung gật đầu, đau đầu nói: “Tôi sẽ nghĩa cách nói chuyện với cô ấy.”
“Làm phiền anh Phó rồi.” Viên quản lý tài sản vừa áy náy vừa thở phào nhẹ nhõm.
Phó Cảnh Dung vừa lên lầu vừa nghĩ xem nên nói thế nào với Mễ Nha.
Lần trước khi hỏi Mễ Nha, giọng điệu của cô ấy rõ ràng rất chống đối, Phó Cảnh Dung thật sự không biết phải nói thế nào với cô ấy.
Không ngờ vừa mới đặt dâu tây vào tủ lạnh của Tần Đình Dịch, thì cậu nhận được tin nhắn của Mễ Nha.
Mười phút sau.
Phó Cảnh Dung đưa cốc nước cho Mễ Nha, hai tay Mễ Nha lo lắng đặt trên đầu gối, hết sức lo sợ nói cảm ơn, hoàn toàn không hề có dáng vẻ hoạt bát vui vẻ khi họ gặp nhau lần đầu.
“Xin lỗi anh Phó, nghe nói bên quản lý tài sản còn tìm đến anh, gây thêm phiền phức cho anh.”
Phó Cảnh Dung lắc đầu, do dự nói: “Nếu như cô muốn.... có thể nói với tôi.”
Mễ Nha cắn răng, cuối cùng hít sâu một hơi.
Vẻ mặt cô mệt mỏi, lại giống như tìm được một nơi để dốc bầu tâm sự, cô có chút thả lỏng: “Hôm nay tôi đến đây, là vì chuyện của ba mẹ tôi và em họ của tôi.”
Mễ Nha sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ.
“Mẹ tôi không dễ gì mới mang thai, không ngờ lại sinh ra một đứa con gái, họ rất thất vọng.” Mễ Nha nói: “Mấy năm đầu, họ còn muốn sinh nữa, cũng coi như không thấy tôi, nhưng dù sao họ cũng cho tôi ăn uống.”
“Bây giờ nghĩ lại, đó vậy mà lại là mấy năm tôi trải qua thoải mái nhất.”
“Sau này, họ đến bệnh viện, không biết là vấn đề của mẹ tôi hay ba tôi, dù sao họ cũng không thể sinh con được nữa. Họ liền oán hận tôi, hận tôi không phải là một đứa con trai.”
Mễ Nha lộ ra nụ cười khổ.
“Lại sau này, họ nhớ đến nhà họ Mễ còn có một bảo bối kế thừa gia tộc nữa, cũng chính là em họ tôi Mễ Sơn.”
Sau khi ba mẹ nhà họ Mễ từ bỏ sinh cho mình một đứa con trai, họ coi con của em trai ba Mễ thành châu báu. Mỗi năm Mễ Sơn đều dành phần lớn thời gian ở nhà họ Mễ, ăn mặc ở đi học đều là tiên của ba mẹ nhà họ Mễ bỏ ra.
Về phần Mễ Nha, tuổi thơ bi kịch của cô chính thức bắt đầu.
“Rau tươi và thịt ngon đều phải để Mễ Sơn ăn trước, thức ăn còn thừa của nó mới đến lượt tôi ăn. Mỗi ngày tôi đều phải nấu cơm giặt quần áo cho nó, có khi còn phải làm bài tập cho nó. Một khi nó không vui sẽ đánh mắng tôi, ba mẹ tôi thấy cũng sẽ không can thiệp, ngược lại còn mắng tôi. Bởi vì nhất định là do tôi không nghe lời, chọc cục cưng của họ tức giận. Cho dù nó muốn ăn quả dại mọc trên con dốc nhỏ dựng đứng trên núi, tôi cũng phải đi hái cho nó... Trên chân còn có một vết sẹo, chính là vì chuyện đó mà lưu lại.”
Mễ Nha một mặt bình tĩnh nói.
Sau này, bác gái nhà bên cạnh nói với cô, cơ duyên của cô ở bên ngoài, cô cũng không muốn chịu đựng sự áp bức của Mễ Sơn nữa, nên lấy trộm hai trăm đồng trong nhà chạy ra ngoài.
Phó Cảnh Dung im lặng không nói, thật ra cái gọi là cơ duyên, e rằng chỉ là hàng xóm bên cạnh không thể nhìn nổi nữa, mới tìm một cái cớ để Mễ Nha rời khỏi căn nhà đó.
“Những ngày tháng làm diễn viên rất khổ, nhưng tôi rất vui, đó là chuyện mà tôi muốn làm.” Mễ Nha lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Đáng tiếc thời gian vui vẻ không kéo dài được lâu, ba mẹ Mễ Nha thông qua một người cùng thôn, nhanh chóng tìm được cô.
“Họ nói muốn tôi đi lấy chồng, lúc đó tôi còn chưa đầy mười tám tuổi, càng đừng nói đến tuổi hợp pháp để kết hôn... Nhưng dưới quê mà, uống rượu mừng sinh con trước rồi đến tuổi lại đi lĩnh chứng sau.”
Phó Cảnh Dung nắm chặt tay.
Mễ Nha lại cười an ủi cậu: “May mà ở đoàn phim có một chị gái trang điểm, chị ấy nói với ba mẹ tôi, nếu như tôi trở thành một ngôi sao nổi tiếng, kiếm được hàng chục nghìn chỉ là hàng đơn vị thôi, còn nhiều hơn tiền sính lễ. Ba mẹ tôi tin, họ lấy hết ba nghìn tệ toàn bộ tiền tiết kiệm lúc đó của tôi rồi đi.”
“Chị gái trang điểm đó rất thông minh, cũng rất tốt bụng.”
Phó Cảnh Dung nói.
Mễ Nha liều mạng gật đầu: “Sau đó chị ấy đến nói với tôi phải kiếm thật nhiều tiền. Tôi không có chỗ dựa, chỉ có thể dựa vào chính mình.”
“Vậy mấy ngày nay ba mẹ cô đến tìm cô là vì...” Phó Cảnh Dung do dự hỏi.
Mễ Nha cắn răng: “Bởi vì Mễ Sơn muốn kết hôn, muốn sính lễ mấy trăm nghìn.”
Lần này chuyển nhà, Mễ Nha rất cẩn thận, không nói với bất kỳ người nào khác. Nhưng ba mẹ Mễ Nha trải qua bao nhiêu khó khăn, vẫn biết đoàn phim vừa mới hơi khô thẻ tre của cô.
Họ lấy cớ là lo lắng cho con gái, lấy được thông tin địa chỉ mà cô giao cho đoàn phim từ nhân viên công tác của đoàn phim.
Mễ Nha nở nụ cười còn khó nhìn hơn khóc: “Thật sự xin lỗi, gây thêm phiền phức cho mọi người. Nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể trốn trong nhà thôi.”
Ba mẹ nói, hoặc là cô bỏ ra mấy trăm nghìn tệ, hoặc là trở về quê gả cho người ta đổi về sính lễ cho Mễ Sơn.
Cô chạy trốn ra ngoài chính là vì không muốn làm trâu làm ngựa cho Mễ Sơn. Nếu như đưa không tất cả số tiền mà cô vất vả chăm chỉ tiết kiệm được cho Mễ Sơn, vậy có khác gì với việc không chạy trốn ra ngoài chứ?
Phó Cảnh Dung đưa khăn giấy cho cô.
“Anh chủ nhà, anh đừng lo lắng, tôi sẽ trả tiền vi phạm hợp đồng, lại tìm phòng khác.” Mễ Nha nhận lấy khăn giấy, nghẹn ngào nói.
“Không phải cô rất thích ở đây sao?” Phó Cảnh Dung nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Người làm sai không phải là cô, tại sao cô phải chuyển đi chứ?”
Mễ Nha do dự: “Nhưng mà ...”
“Cô nói với họ rằng nếu như họ dám đến làm loạn, cô sẽ báo cảnh sát.”
“Hả?” Mễ Nha ngẩn ra.
Phó Cảnh Dung nói với cô phương pháp xử lý của bên quản lý tài sản hôm nay.
“Cũng không phải thật sự muốn báo cảnh sát.” Phó Cảnh Dung nhìn ra tâm lý do dự của Mễ Nha, bổ sung: “Chắc họ vẫn rất sợ cảnh sát.”
Mễ Nha lau nước mắt gật đầu, cười nói: “Anh chủ nhà, tôi không muốn chuyển đi! Tôi rất thích ở đây! Anh coi như vừa rồi tôi chưa nói gì nhé.”
Phó Cảnh Dung cười nói: “Tất nhiên.”
“Gần đây cô ở một mình thì phải cẩn thận, đừng để họ...” Phó Cảnh Dung do sự một chút, cậu vẫn nói thẳng với cô: “Có cơ hội đơn độc đưa cô đi.”
Mễ Nha khẳng định gật đầu: “Nếu như họ thật sự muốn tìm người đưa tôi đi, tôi sẽ gây sự, dùng sức đập phá đồ đạc. Thà rằng sau đó bồi thường đồ đạc cho người ta, cũng sẽ không để họ dễ dàng đưa tôi trở về gả cho người ta đổi lấy tiền được.”
Phó Cảnh Dung biết, đây là biện pháp khi một cô gái gặp phải bọn buôn người.
Nhưng bây giờ lại dùng để phòng bị ba mẹ cô.
Nhưng ba mẹ nhà họ Mễ đối với Mễ Nha cũng không khác gì bọn buôn người cả.
Trước khi đi, Mễ Nha hỏi Phó Cảnh Dung: “Anh chủ nhà, giới tính thật sự quan trọng như vậy sao?”
Rõ ràng cô học giỏi hơn Mễ Sơn, nhưng họ luôn nói con gái không cần phải học nhiều như vậy, biết làm việc nhà là được rồi, cuối cùng kết hôn sinh con cho người ta, là hoàn thành sứ mệnh của một người phụ nữ.
Nhưng mà, rõ ràng không phải như vậy.
Sau khi cô trốn ra ngoài, mới phát hiện có rất nhiều cô gái đều sống giống như trong mơ của cô vậy, tự do tự tại không bị gò bó, dũng cảm theo đuổi mơ ước của họ. Tại sao, tại sao cô không thể là một người trong số họ chứ?
Phó Cảnh Dung nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô: “Giới tính không hề quan trọng chút nào, cho dù là con trai hay con gái, tất cả đều có quyền lợi làm bất kỳ chuyện gì và nhận được sự đối xử bình đẳng.”
“Mễ Nha, thật ra cô đã một thành viên trong những cô gái đó rồi, bây giờ cô đã và đang theo đuổi ước mơ của mình, có đúng không?”
Mễ Nha bật cười, dùng sức gật đầu: “Đúng, tôi đã là một thành viên trong số họ rồi!”
Phó Cảnh Dung tiễn cô đến cửa, đóng cửa lại, nhưng lại âm thầm thở dài.
Dùng biện pháp báo cảnh sát dọa đôi vợ chồng kia, chỉ có tác dụng nhất thời. Người có thể dùng sự vô liêm sỉ thành vũ khí, chỉ có càng ngày càng trắng trợn hơn thôi.
Nhất định phải dùng cách khác, cắt đứt một lần mới được.
=============
EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN