Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Siêu Sao Đều Tranh Nhau Thuê Phòng Của Tôi

Chương 55

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngôn Mục và Phó Cảnh Dung ăn xong cơm, biết luật sư muốn đến nhà, cậu ta cũng không ở lại lâu.

“Tối nay tớ không ở cùng cậu được rồi.” Ngôn Mục vừa đi giày vừa nháy mắt nói: “Người ở bên cạnh chắc sẽ đến làm phiền cậu.”

Phó Cảnh Dung cười với cậu ta, trong nụ cười tràn đầy uy hϊếp.

Ngôn Mục nhanh chóng rụt vai, bổ sung: “Nếu như cậu không muốn gặp anh ta, anh ta còn quấy rầy cậu, cậu phải lập tức gọi điện thoại cho tớ, tớ đến đánh anh ta.”

Phó Cảnh Dung nghĩ về chênh lệch vóc dáng giữa hai người và lượng vận động bình thường, thở dài một hơi.

“Đi đường cẩn thận chút.”

“Yên tâm, tớ đã hỏi trước rồi, Bạch Du có việc, nhất định sẽ không gặp đâu.”

Bạch Du là bạn gái cũ có thân hình và tính cách đều nóng bỏng của Ngôn Mục, tình cờ cũng là khách thuê của Phó Cảnh Dung.

“...” Ý của Phó Cảnh Dung không phải như vậy, nhưng trong lòng nghĩ cách lý giải của Ngôn Mục cũng không phải không có đạo lý.

Chỉ là....

Phó Cảnh Dung lại thở dài một hơi.

Ngôn Mục đến bạn gái cũ còn không thể đánh lại, lấy dũng khí gì đến đánh Tần Đình Dịch chứ.

Ngôn Mục rời đi không lâu, luật sư của ông nội Phó đã đến.

Bắt đầu từ bây giờ, trên người Phó Cảnh Dung lại có nhiều thêm 2% cổ phần của Phó thị.

Luật sư không ở lại lâu, Phó Cảnh Dung gọi điện thoại cho ông bà Phó, nói chuyện một chút, cảm ơn món quà của họ.

Đợi nói chuyện xong với ông bà Phó, Phó Cảnh Dung lại lần lượt trả lời những lời chúc mừng sinh nhật của tất cả người thân và bạn bè trên điện thoại.

Lúc trước đã nói sẽ trải qua sinh nhật với Tần Đình Dịch, cậu uyển chuyển từ chối những lời mời khác, bây giờ lại không có chuyện gì để làm.

Một khi con người yên tĩnh, sẽ suy nghĩ lung tung. Trong đầu Phó Cảnh Dung toàn là những cảnh tượng ở chung với Tần Đình Dịch trong quá khứ, cùng dáng vẻ Tần Đình Dịch tỏ tình với cậu đêm qua.

Ngồi một lúc, cậu nghĩ, không thể cứ suy nghĩ lung tung như vậy được.

Vì vậy cậu dũng cảm, cẩn thận lấy món quà sinh nhật Tần Đình Dịch tặng cho cậu ra.

Phó Cảnh Dung chỉ vào bạn nhỏ Dịch Dịch trên trang bìa, tức giận hỏi: “Tại sao anh lại thích tôi chứ?”

Nếu anh không thích tôi... anh lừa tôi, tôi nhất định sẽ tức giận một lúc, nhưng sẽ tha thứ cho anh.

Phó Cảnh Dung âu sầu nhíu chặt mày, mạnh tay chọc vào cậu bé cười vui vẻ trên trang bìa.

“Bình thường rõ ràng là một mặt nghiêm túc, làm gì có cười vui vẻ như vậy chứ!” Phó Cảnh Dung nhỏ giọng lẩm bẩm.

Đột nhiên Phó Cảnh Dung nhận ra hình vẽ bằng tay có thể bị xóa đi, cậu vội vàng dừng lại, thở dài một hơi, lại cất quyển sổ cẩn thận.

Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Phó Cảnh Dung mở cửa ra, không ngờ lại là Tần Đình Dịch.

Tần Đình Dịch mím môi, hỏi: “Em đã ăn trưa chưa?”

Phó Cảnh Dung gật đầu, nhường chỗ cho anh: “Anh vào đi.”

Rõ ràng Tần Đình Dịch dao động, nhưng anh vẫn lắc đầu: “Anh không vào, anh đến lấy hộp đồ ăn.”

Tay Phó Cảnh Dung lúng ta lúng túng động đậy, sau đó quay người cầm hộp đồ ăn ra đưa cho anh.

“Anh.” Tần Đình Dịch nhận lấy, rũ mắt nói: “Tối nay anh sẽ lại đưa đến cho em.”

Trong khi Phó Cảnh Dung đang thất thần, Tần Đình Dịch đã bước nhanh trở về phòng bên cạnh.

Phó Cảnh Dung phản ứng lại, cậu đã đuổi theo Tần Đình Dịch đến cửa phòng bên cạnh.

“Dung Dung?” Tần Đình Dịch khó hiểu nhìn cậu, trên mặt lộ ra chút vui mừng.

Phó Cảnh Dung cắn răng, nói: “Tối nay anh không cần phải đưa cơm cho tôi đâu... Sau này cũng không cần phải đưa cho tôi nữa.”

Nét vui mừng trên mặt Tần Đình Dịch lập tức biến thành thất vọng, lộ ra nụ cười khổ: “Em muốn đuổi anh ra ngoài, cũng không muốn ăn đồ anh nấu. Anh quả nhiên thật sự khiến em chán ghét.”

Phó Cảnh Dung có chút hoảng hốt: “Không phải...”

“Nếu anh muốn ở, thì tiếp tục ở lại đi.” Cậu nắm tay, thỏa hiệp nói: “Chỉ là tôi sau khi biết anh có ý với tôi.... còn tiếp nhận ý tốt của anh được.”

Tần Đình Dịch cẩn thận nhìn cậu, thấy trong lòng Phó Cảnh Dung hoảng sợ.

“Dung Dung, em thật sự mềm lòng quá.” Tần Đình Dịch thở dài nói.

Trong lòng Phó Cảnh Dung không phải không ấm ức, nghe thấy vậy không nhịn được cao giọng nói: “Vậy thì bỏ đi, tháng sau anh vẫn nên chuyển đi.”

Tần Đình Dịch nghiêm túc nói: “Không, anh rất cảm kích. Dung Dung, em đồng ý cho anh ở lại, anh rất vui.”

Phó Cảnh Dung không thể nhìn thẳng vào ánh mắt anh, quay mặt đi.

“Hôm qua... là Lộ Tùng nói với em sao?”

Phó Cảnh Dung lập tức quay đầu lại, cảnh giác nhìn Tần Đình Dịch: “Ai nói với tôi quan trọng sao? Hay là anh muốn làm gì?”

“Dung Dung.” Ánh mắt đau thương của Tần Đình Dịch nhìn cậu một cái, cúi đầu khàn giọng nói: “Anh cho rằng ở cùng nhau lâu như vậy, em sẽ biết tính cách của anh. Anh chỉ là... chỉ là muốn nói nhiều thêm vài câu với em.”

Trong lòng Phó Cảnh Dung lập tức dâng lên áy náy, bối rối nói: “Đình Dịch, tôi không... tôi không có ý đó.”

“Em yên tâm, anh sẽ không làm gì Lộ Tùng cả. Ngược lại, chuyện này chứng minh phẩm hạnh của cậu ta rất tốt, không bởi vì tương lai của mình mà giấu em.” Giọng điệu Tần Đình Dịch bình thản, nhưng Phó Cảnh Dung rõ ràng cảm nhận được sự buồn rầu của anh.

Một tay Phó Cảnh Dung nắm lấy góc áo của Tần Đình Dịch đang định vào cửa: “Đình Dịch...”

Tần Đình Dịch làm ra vẻ muốn kéo tay cậu xuống.

Tay còn lại của Phó Cảnh Dung nhanh chóng bắt lấy tay anh, vội vàng gọi: “Dịch Dịch...”

Tần Đình Dịch nhìn tay nắm áo mình của Phó Cảnh Dung và tay hai người chạm nhau, lại nhìn về phía Phó Cảnh Dung.

Một tia ngại ngùng xẹt qua đầu Phó Cảnh Dung, cậu lập tức buông tay ra.

Lúc trước loại tiếp xúc ở trình độ này, Phó Cảnh Dung hoàn toàn không cần phải chú ý, nhưng bây giờ không giống như vậy.

Phó Cảnh Dung đặt tay phía sau, ngượng ngùng cuộn tròn các ngón tay lại.

“Em nghi ngờ anh cũng rất bình thường, dù sao anh lừa em lâu như vậy.” Tần Đình Dịch nhìn cậu nói.

Phó Cảnh Dung lắc đầu, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Đình Dịch, xin lỗi.”

“Anh tha thứ cho em.” Tần Đình Dịch nhìn cậu, nhẹ giọng nói.

Phó Cảnh Dung thở phào nhẹ nhõm.

“Tối nay...” Tần Đình Dịch lại nói: “Anh có thể trải qua sinh nhật với em không?”

Phó Cảnh Dung chớp chớp mắt, không ngờ chủ đề lại đột nhiên xoay chuyển rồi.

“Vì sinh nhật của em, anh đã mua rất nhiều đồ và hoa quả mà em thích, còn mua cả nguyên liệu làm bánh kem. Mặc dù trước đây anh chưa từng làm bánh kem cho người khác, nhưng mấy ngày trước anh đã thử qua mấy lần rồi, chắc là em sẽ thích.” Tần Đình Dịch trầm giọng nói.

Vốn dĩ Phó Cảnh Dung còn đang do dự làm thế nào để từ chối dưới tình hình cậu đang hiểu nhầm Tần Đình Dịch, vừa nghe thấy anh nói vậy trong lòng lại áy náy.

Cậu do dự một chút, gật đầu.

Tần Đình Dịch nở nụ cười. Mặc dù độ cong không lớn, nhưng mơ hồ có cảm giác giống như thấy Dịch Dịch đang cười vui vẻ trên trang bìa.

Anh nhanh chóng dùng chìa khóa mở cửa, dịu dàng nói với Phó Cảnh Dung: “Dung Dung, em vào đi. Em xem tủ lạnh đi, tối nay em muốn ăn cái gì, anh làm cho em.”

Phó Cảnh Dung luôn cảm thấy có chút không đúng, nhưng nếu cậu đã đồng ý rồi, cũng không thể lại hối hận được, vì vậy cậu vào nhà thay dép lê của mình.

Thấy Tần Đình Dịch đang lấy nguyên liệu trong tủ lạnh, Phó Cảnh Dung đột nhiên ngựa thần lướt gió tung mây nghĩ, đều nói một tiếng của bá tổng kiếm được rất nhiều tiền, lúc trước mỗi ngày Tần Đình Dịch đều lãng phí bao nhiều thời gian nấu cơm cho mình, nói chuyện với mình, không biết đã tổn thất bao nhiều tiền.

“Anh cũng không phải là người cuồng công việc, tất nhiên cũng có thời gian nghỉ ngơi.” Tần Đình Dịch nói.

Lúc này Phó Cảnh Dung mới phát hiện mình vô thức nói những lời trong lòng mình ra, không khỏi đỏ mặt.

Chỉ là cậu không biết, trước khi gặp cậu, Tần Đình Dịch quả thật là một người cuồng công việc. Nếu như lời này bị nhân viên cấp dưới của anh nghe thấy, nhất định sẽ phẫn nộ âm thầm bóc phốt.

“Quà sinh nhật...” Phó Cảnh Dung khẽ liếc anh một cái: “Chắc anh mất rất nhiều thời gian, vất vả rồi.”

Tần Đình Dịch quay đầu qua, đúng lúc bốn mắt nhìn nhau với cậu: “Em thích không?”

Phó Cảnh Dung dùng ngón trỏ gãi gãi mặt mình, cảm thấy trên mặt có chút nóng, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Rất thích, cảm ơn.”

“Em thích là được.” Tần Đình Dịch quay đầu lại, cúi đầu tiếp tục làm việc đang làm, giọng điệu phức tạp: “Thật ra... anh cũng có lòng ích kỷ của mình. Lần đầu tiên anh thấy Ngôn Mục, anh đã rất ngưỡng mộ cậu ta có thể cùng em trưởng thành. Nếu như không có trong hiện thực, vậy anh sẽ dùng một cách khác để đạt được.”

Phó Cảnh Dung cắn môi dưới, nhưng trong lòng có chút hối hận, vì không nghiêm túc đọc quyển truyện tranh.

“Em muốn ăn bánh kem socola hay là bánh kem trái cây?” Tần Đình Dịch hỏi cậu.

Suy nghĩ của Phó Cảnh Dung bị cắt ngang, cậu lấy lại tinh thần, nghiêm túc suy nghĩ, rốt cuộc là socola hay là trái cây.

Tần Đình Dịch thấy dáng vẻ nhíu mày không thể chọn được của cậu, ánh mắt mang theo ý cười: “Vậy thì đều làm hết, làm bánh kem rừng đen, đặt trái cây phía trên nhé?”

Mắt Phó Cảnh Dung sáng lên, xấu hổ hỏi: “Có phiền phức quá không?”

“Đặt dâu tây?” Tần Đình Dịch tự động bỏ qua câu hỏi đi ngược lại trái tim của cậu.

Phó Cảnh Dung dè dặt gật đầu.

Nhìn mặt nghiêng nghiêm túc của Tần Đình Dịch, Phó Cảnh Dung thầm thở dài.

Một người bạn như Đình Dịch quả thật quá khó tìm. Nếu như... nếu như Đình Dịch không thích cậu, thì tốt biết mấy.

“Dung Dung.” Tần Đình Dịch đột nhiên gọi cậu.

“Sao vậy?” Phó Cảnh Dung giật mình.

“Anh có thể theo đuổi em không?” Tần Đình Dịch quay người lại, nghiêm túc nhìn cậu.

Phó Cảnh Dung cảm thấy e rằng mình sắp bị thiêu đốt rồi, cậu mở miệng, nhưng không phát ra được âm tiết nào.

“Bây giờ em không thích ai đúng không?”

Phó Cảnh Dung do dự một chút, vẫn lắc đầu.

“Lúc trước em nói, em không muốn thành gia lập nghiệp, Ngôn Mục cũng nói trước kia em chưa từng yêu đương... em cũng không nhất định không thể tiếp nhận được đàn ông đúng không?”

Phó Cảnh Dung đứng ngồi không yên: “Chuyện này...”

“Anh biết lúc trước anh lừa em, khiến em rất buồn. Anh xin lỗi em, cũng đảm bảo với em, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không lừa em nữa.” Tần Đình Dịch chân thành nhìn cậu: “Nếu em không muốn đồng ý có thể không cần phải đồng ý, nhưng có thể cho anh một cơ hội không?”

Phó Cảnh Dung không biết phải làm sao, lúc này điện thoại đúng lúc reo lên, cậu giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng vậy: “Tôi đi nghe điện thoại.”

Tần Đình Dịch nhìn bóng lưng của cậu, đáy mắt lộ ra tia tiếc nuối.

“Anh Phó, bên tôi không thể liên lạc được với phòng 501.” Bên quản lý tài sản lo lắng nói: “Nhưng người đến thăm quả thật đã nói ra thông tin của khách thuê. Hơn nữa, bây giờ họ đang vừa kêu gào vừa làm ầm ĩ ở cửa.”

“Vừa kêu gào vừa làm ầm ĩ?” Phó Cảnh Dung ngẩn ra.

Quản lý tài sản rối rắm nhìn ba người khác đến thăm, một người phụ nữ trung niên trong số đó còn đang ngồi dưới đất khóc lóc om sòm: “Họ nói tiếng địa phương, tôi cũng không hiểu lắm. Vốn dĩ chúng tôi muốn khuyên họ liên lạc với khách thuê rồi hãy đến thăm, nhưng họ không chịu.”

“Tôi liên lạc với cô ấy trước đã.” Phó Cảnh Dung nói.

“Vậy thì làm phiền anh Phó rồi.”

Phó Cảnh Dung tìm thấy thông tin liên lạc với Mễ Nha trong điện thoại, ấn gọi.

Chuông kêu một lúc, may mà cuối cùng cũng được kết nối.

“Anh chủ nhà?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói tràn đầy năng lượng của Mễ Nha.

Phó Cảnh Dung hỏi: “Vừa rồi bên quản lý tài sản nói với tôi cô có khách đến thăm, nhưng không liên lạc được với cô.”

“Tôi vừa mới hoàn thành công việc xong.” Mễ Nha nói.

Sau đó, cô nhỏ giọng lẩm bẩm tự nói một câu: “Khách đến thăm? Mình làm gì có khách nào đến thăm chứ?”

Phó Cảnh Dung nói lại lời của bên quản lý tài sản, do dự hỏi: “Trông có vẻ giống như quen biết cô, cô có cần tôi đi xử lý không?”

“Không cần đâu!” Cậu còn chưa kịp dứt lời, Mễ Nha đã kích động nói ra lời từ chối.

Phó Cảnh Dung có chút ngạc nhiên: “Vậy... được.”

“Anh chủ nhà, tôi biết họ là ai rồi.” Mễ Nha cố gắng muốn nặn ra một nụ cười, nhưng vẫn không thể nặn ra được: “Tôi tạm thời không thể về được, tôi gọi điện thoại cho họ, để lần sau họ lại đến.”

“Được.” Phó Cảnh Dung nói: “Có chuyện gì nhớ nói với tôi.”

“Được, cảm ơn anh chủ nhà.” Mễ Nha cúp điện thoại, lông mày cau chặt lại, nét vui vẻ lúc trước hoàn toàn biến mất, vẻ mặt mệt mỏi rã rời.

Phó Cảnh Dung mở cửa ban công ra, bước vào phòng.

“Sao vậy?” Đúng lúc Tần Đình Dịch đi từ phòng bếp ra.

Phó Cảnh Dung cười, nói ngắn gọn: “Chuyện của khách thuê.”

Tần Đình Dịch gật đầu.

“Em đối xử thật sự rất tốt với những khách thuê đó. Cho dù là Vu Nhạn Phi, hay là Lộ Tùng, cũng đều rất tốt.” Qua một lúc, Tần Đình Dịch tiếp tục nói: “Anh cũng là khách thuê của em.”

Phó Cảnh Dung không hiểu anh muốn nói gì, nhưng trực giác nói cho cậu biết không nên nói lung tung. Vì vậy cậu cười, không trả lời.

Đáng tiếc Tần Đình Dịch lại lên tiếng, không muốn ra về tay trắng.

Anh nhìn Phó Cảnh Dung: “Anh rất ngưỡng mộ họ.”

Phó Cảnh Dung không dám nhìn anh: “Tôi đối xử với anh rất tốt, đưa đón anh đi làm, giúp anh tưới hoa cho cá ăn...”

“Nhưng sau này thì sao?” Tần Đình Dịch ngắt lời cậu: “Em còn muốn đưa đón anh đi làm, thay anh tưới hoa cho cá ăn, cùng anh đọc sách, vận động, cùng anh ăn cơm nói chuyện không?”

Phó Cảnh Dung im lặng.

Nếu như họ là bạn bè, tất nhiên có thể. Nhưng cậu đã biết Tần Đình Dịch không chỉ coi cậu là bạn bè.

“Dung Dung, anh không mong em tiếp tục đối tốt với anh.” Tần Đình Dịch khàn giọng nói: “Em có thể cho anh một cơ hội? Ít nhất để anh có một suy nghĩ.”

Im lặng một lúc lâu, Phó Cảnh Dung rũ mắt, khẽ gật đầu.

Tần Đình Dịch nhạy bén bắt được, khóe miệng không kiềm chế được nhếch lên: “Dung Dung, em đồng ý rồi!”

Hai má Phó Cảnh Dung đỏ bừng, đổi chủ đề: “Bánh kem làm thế nào rồi? Có cần tôi giúp không?”

Tần Đình Dịch cũng không vạch trần, trong mắt anh tràn đầy vui mừng nhìn cậu: “Em rửa dâu tây đi.”

Phó Cảnh Dung cúi đầu, xông vào phòng bếp, lấy dâu tây, bắt đầu rửa.

*

Sau vài tiếng bận rộn, cuối cùng hai người cũng ngồi xuống, bắt đầu ăn mừng sinh nhật.

Tần Đình Dịch thắp nến, tắt đèn trong phòng khách, chỉ để lại những chiếc đèn treo tường ấm áp.

“Ước một điều ước đi.” Dưới ánh sáng ấm áp của ngọn nến, vẻ mặt của Tần Đình Dịch càng trở lên dịu dàng hơn.

Phó Cảnh Dung nghe lời chắp hai tay lại, nhắm mắt, nửa phút sau cậu phồng má lấy hơi thổi tắt nến.

Tần Đình Dịch vỗ tay cho cậu, khen ngợi nói: “Dung Dung thật giỏi!”

Phó Cảnh Dung cảm thấy xấu hổ, thúc giục Tần Đình Dịch: “Bật đèn lên đi!”

Tất nhiên Tần Đình Dịch sẽ làm theo, trong phòng lại sáng lên.

“Chiếc bánh kem này thật là đẹp.” Mặc dù khi Tần Đình Dịch mới làm xong bánh kem, cậu đã khen ngợi kiệt tác của Tần Đình Dịch hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không nhịn được khen ngợi nó.

“Em thích là được.” Tần Đình Dịch cười mỉm, vừa cắt bánh kem vừa hỏi: “Dung Dung, em ước gì vậy?”

Phó Cảnh Dung ngẩn ra một chút, thành thật trả lời: “Mọi người đều có thể bình an khỏe mạnh, hạnh phúc vui vẻ, nguyện ước sẽ thành hiện thực.”

“Trong mọi người này có anh không?” Tần Đình Dịch nghiêm túc hỏi.

Phó Cảnh Dung cảm thấy hôm nay Tần Đình Dịch đặc biệt đa sầu đa cảm, nhanh chóng nói: “Tất nhiên có anh rồi.”

Mắt thường đều có thể thấy, bầu không khí toàn thân Tần Đình Dịch đều trở lên vui vẻ: “Vậy ước nguyện của anh chính là hi vọng có thể sớm theo đuổi được em.”

Phó Cảnh Dung lập tức đơ ra.

Sau đó, cậu đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng.

Thật không đúng rồi, Tần Đình Dịch hôm nay khác quá rồi.

“Thật ra hôm nay anh đặc biệt đến hỏi Lộ Tùng, sau đó giả vờ tức giận buồn rầu. Nói chuyện khách thuê cũng vậy, cũng là muốn tôi đồng ý để anh theo đuổi đúng không.” Phó Cảnh Dung một mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm Tần Đình Dịch.

“Hơn nữa hôm nay da mặt của anh dày hơn rất nhiều, nói chuyện thẳng thắn không có chút kín đáo nào!” Phó Cảnh Dung nói thẳng, dùng từ không chút nể nang nào.

Rõ ràng người ban đầu có lý chính là Phó Cảnh Dung mình mà, Tần Đình Dịch mới là người đã lừa dối cậu bao lâu nay.

Sao cuối cùng toàn là Tần Đình Dịch tủi thân, Phó Cảnh Dung vì dỗ anh mà không ngừng nhượng bộ giới hạn!

Đầu tiên là cho phép anh tiếp tục ở lại, sau đó là cùng trải qua sinh nhật, cuối cùng vậy mà còn đồng ý cho anh theo đuổi mình?

Tần Đình Dịch bị cậu nhìn, cuối cùng cũng bị đánh bại, thở dài.

“Là ba anh nói.” Trên mặt Tần Đình Dịch lộ ra chút xấu hổ và không tự tại hiếm khi thấy: “Theo đuổi người khác, điều kiện tiền đề là da mặt phải dày. Việc thể hiện điểm yếu một cách thích hợp sẽ có lợi cho việc kí©h thí©ɧ sự đồng cảm của đối phương, từ đó mà đạt được mục tiêu của mình.”

“....” Phó Cảnh Dung không nói nên lời: “Anh và ba anh không giống nhau”

Tần Đình Dịch suy nghĩ, bình tĩnh nói: “Mặc dù hồi nhỏ anh không vui khi giống ông ấy, nhưng gen của anh không thể thay đổi được, mọi người đều nói bọn anh rất giống nhau... Mẹ anh là mối tình đầu của ba anh, mẹ anh chỉ hướng Đông ông ấy không dám đi hướng Tây.”

Ý trong lời nói, anh cũng sẽ trung thành không thay đối, mãi mãi chung tình với Phó Cảnh Dung. giống như ba anh đối xử với mẹ anh.

Phó Cảnh Dung: “... Tôi sai rồi, anh và ba anh thật sự rất giống nhau.”

Chỉ có điều phương pháp và kỹ thuật không giống.

Vốn dĩ Phó Cảnh Dung có chút tức giận, nhưng nghĩ đến cảnh Tần Đình Dịch đứng trước mặt ba Tần nghiêm túc nghe ba Tần truyền thụ kinh nghiệm theo đuổi người khác, lại cảm thấy rất thú vị.

“Vậy ngoài những chuyện này ra, ba anh còn dạy anh cái gì nữa không?” Phó Cảnh Dung tò mò hỏi.

Tần Đình Dịch muốn nói lại thôi.

Phó Cảnh Dung đỏ mặt nói: “Người anh muốn theo đuổi là tôi, tôi không thể gặp chiêu phá chiêu sao?”

Từ “theo đuổi” nói giống như tiếng muỗi kêu vậy.

“Không còn nữa.” Cuối cùng Tần Đình Dịch vẫn thành thật thú nhận: “Tối qua khi anh gọi điện hỏi ông ấy, ông ấy vừa mới ngủ. Ông ấy nói anh quá vô dụng, theo đuổi người khác thì phải tự mình đến, ông ấy dạy anh hai chiêu để vượt qua khó khăn trước còn lại thì phải tự mình nhận ra.”

Phó Cảnh Dung có chút tiếc nuối vì không nghe được nhiều hơn, sau đó cậu nhận ra có gì đó không đúng, ngẩng đầu mở to mắt nhìn Tần Đình Dịch, không nhịn được mà cao giọng: “Tối qua?”

Tần Đình Dịch gật đầu: “Thật ra Nhϊếp Cảnh không đáng tin, chuyện lúc đầu đâm lao thì phải theo lao che giấu thân phận chính là chủ ý của cậu ta. Hơn nữa người có chuyện tình cảm thuận lợi nhất bên cạnh anh, hình như chính là ba anh.”

“Anh nói rõ hết mọi chuyện với họ rồi sao?” Phó Cảnh Dung ngượng ngùng mà xấu hổ hỏi

Tần Đình Dịch gật đầu, vẻ mặt bình thản.

“Không phải họ cũng biết.... giới tính của tôi rồi đấy chứ?” Phó Cảnh Dung do dự, cuối cùng vẫn lên tiếng.

Tần Đình Dịch vẫn nhẹ nhàng gật đầu như cũ.

Phó Cảnh Dung lo lắng: “Họ không mắng anh sao?”

Tần Đình Dịch nhớ đến chuyện Phó Cảnh Hành bị đập thương, nhạy bén tìm ra được nguyên nhân khiến cảm xúc của Phó Cảnh Dung kích động.

Cậu lo mình nói với ba người mình thích là đàn ông, trong nhà sẽ xảy ra xung đột.

Nhìn Phó Cảnh Dung lo lắng cho anh, anh không nhịn được nở nụ cười, an ủi nói: “Dung Dung, em đừng lo lắng, ba mẹ anh không mắng anh.”

“Không, là không có ý kiến gì với tính hướng của anh.” Tần Đình Dịch cẩn thận trả lời: “Mẹ anh nghiêm khắc phê bình hành vi anh giấu giếm em, còn bảo anh trịnh trọng xin lỗi em.”

“Con người mẹ anh rất tốt.” Phó Cảnh Dung ngũ vị tạp trần: “Họ nói thế nào về.... tính hướng của anh?”

“Mẹ anh vẫn luôn tin rằng anh có quyền lựa chọn cuộc sống của riêng mình, cũng có năng lực chịu trách nghiệm cho lựa chọn của anh.” Tần Đình Dịch nói: “Những thứ khác chỉ cần anh hạnh phúc là được.”

Phó Cảnh Dung không ngờ tính hướng lại là một phần nhẹ nhàng nhất trong chuyện này, cười.

Cậu nhìn Tần Đình Dịch, trong giọng nói có chút ngưỡng mộ: “Anh nhất định là trưởng thành trong môi trường rất hạnh phúc.”

Tần Đình Dịch nhìn vẻ mặt của cậu, biết có lẽ đã đâm trúng chuyện đau lòng của cậu rồi.

“Thật ra cũng có khi không vui.” Anh cắt xong bánh kem đưa cho Phó Cảnh Dung: “Mặc dù lần đầu chúng ta gặp nhau vào một ngày mưa, nhưng thật ra anh rất ghét sấm sét, cho nên lúc trước anh không hề thích trời mưa chút nào.”

Phó Cảnh Dung chớp chớp mắt, cảm thấy rất ngạc nhiên. Hoàn toàn không thể nhìn ra một người có thân hình cao lớn như Tần Đình Dịch lại sợ sấm sét trời mưa.

“Khi còn nhỏ trời mưa có sấm sét, trong nhà sẽ mất điện, anh rất sợ.” Tần Đình Dịch nhớ lại vẫn không khỏi nhíu mày: “Ba anh kể một câu chuyện trước khi đi ngủ cho anh, kể một câu chuyện kỳ dị mà người lớn nghe qua thấy rất hài hước, bắt đầu từ lúc ấy anh đã bị ám ảnh tâm lý.

“Tất nhiên, ba anh cũng bị mẹ anh hung dữ mắng một trận, yêu cầu ông nhất định phải nhận được sự tha thứ của anh.” Tần Đình Dịch bổ sung.

Vốn dĩ Phó Cảnh Dung nghe thấy vậy có chút đau lòng, nghe đến cuối không nhịn được hỏi: “Vậy bao lâu anh mới tha thứ cho ông ấy?”

Tần Đình Dịch nhíu mày, hình như rất không muốn trả lời: “Rõ ràng ông đã để lại ám ảnh tâm lý cả đời cho anh, nhưng lại dùng một món đồ chơi đã khiến đứa nhỏ ngày hôm sau tha thứ cho ông ấy.”

Phó Cảnh Dung cười “khúc khích” ra tiếng.

“Mặc dù lúc trước anh rất ghét trời mưa.” Tần Đình Dịch dịu dàng nhìn cậu nói: “Có điều sau khi gặp được em, anh cũng không còn ghét trời mưa nữa.”

=====

EDIT BY NHÁT THẾ AN YÊN
« Chương TrướcChương Tiếp »