Chương 54

“Dung Dung, sinh nhật vui vẻ!” Ngôn Mục bày ra vẻ mặt bất ngờ, hét lên với Phó Cảnh Dung.

Không ngờ mới sáng sớm mà Ngôn Mục đã đến, Phó Cảnh Dung ngủ muộn ngẩn ra một chút: “Sao cậu lại đến đây?”

Ngôn Mục xách một đống đồ chen vào cửa, vừa chen vừa nói: “Hôm nay là sinh nhật cậu đấy, sao tớ có thể không tới chứ.”

“Hơn nữa, hàng xóm của cậu đã sớm chuẩn bị quà cho cậu rồi, còn gọi điện thoại hỏi tớ...” Ngôn Mục nói được một nửa thì nghẹn lại, lương tâm cắn rứt hỏi: “Anh ta tặng quà cho cậu chưa?”

Phó Cảnh Dung cảm xúc lẫn lộn.

Hóa ra không phải là ảo tưởng của mình, nhưng tình tiết đó không phải là trùng hợp.

Phó Cảnh Dung đóng cửa lại, nhẹ giọng nói: “Anh ấy tặng tớ rồi.”

“Là cái gì vậy?” Ngôn Mục tò mò tiến lại trước mặt cậu hỏi.

Phó Cảnh Dung né tránh không trả lời, hỏi cậu ta: “Cậu mang cái gì đến vậy?”

“Bánh kem, hoa khô, còn có quà tặng cho cậu nữa.” Ngôn Mục thuộc như lòng bàn tay: “Đúng rồi, tớ còn sắp xếp một sưu tập ảnh về thời thơ ấu của chúng ta.”

“Tần Đình Dịch phí nhiều thời gian công sức chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu như vậy.” Cậu ta tiếp tục nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tớ là bạn từ nhỏ của cậu, không thể bị anh ta qua mặt được.”

Phó Cảnh Dung giả vờ không nghe thấy, nhận lấy đồ cậu ta đưa rồi cất đi.

“Có phải trưa nay qua nhà hàng xóm ăn cơm không?” Ngôn Mục hỏi.

Phó Cảnh Dung im lặng một lúc, nói: “Lát nữa tớ sẽ bảo nhà hàng mà cậu thích ăn giao đồ ăn đến.”

“Tại sao vậy?” Ngôn Mục chậm chạp nhận ra: “Cậu cãi nhau với Tần Đình Dịch sao?”

Phó Cảnh Dung lắc đầu, không nói nhiều.

Trong lòng Ngôn Mục hồi hộp, thăm dò: “Cậu biết anh ta...”

Vẻ mặt Phó Cảnh Dung lộ ra ngạc nhiên, đột nhiên nhìn về phía Ngôn Mục: “Cậu đã biết lâu rồi sao?”

Đến cả Ngôn Mục cũng đều biết thân phận thật sự của Tần Đình Dịch, chỉ có cậu không biết?

Ngôn Mục buột miệng nói ra: “Anh ta tỏ tình với cậu rồi?”

Phó Cảnh Dung mở to mắt, đồng thời tai cậu đỏ bừng lên.

“Chuyện này...” Cậu có chút lắp bắp, tức giận nói: “Sao cậu còn biết cả chuyện này nữa?”

Năm phút sau.

“Trời ơi!” Sau khi biết được sự thật, Ngôn Mục tức giận bất bình: “Anh ta sợ cậu ham tiền của anh ta sao? Dung Dung của chúng ta giống người thiếu tiền lắm sao? Ngược lại anh ta còn cọ ở cọ ăn cọ uống! Thật sự tớ chưa từng thấy người giàu có nào lại không có đạo đức, vô liêm sỉ, phẩm đức bại hoại như vậy!”

Phó Cảnh Dung không nhịn được nói: “Là do tớ hiểu nhầm anh ấy trước, giảm giá phòng rẻ cho anh ấy. Nấu cơm cũng luôn là anh ấy, xuống bếp rất vất vả...”

“Ồ ~” Ngôn Mục một mặt cười xấu nhìn cậu: “Dung Dung ~”

Phó Cảnh Dung lập tức ngậm miệng, nhàn nhạt liếc nhìn cậu ta một cái, mặt mang theo uy hϊếp.

Ngôn Mục cũng không dám nói đùa, nghiêm túc nói: “Chuyện này quả thật anh ta làm sai, nhưng nghĩ kỹ lại cũng không lạ.”

Vẻ mặt Phó Cảnh Dung lộ ra nghi ngờ.

Ngôn Mục lộ ra vẻ hoài niệm: “Năm đó tớ vì theo đuổi Quả táo nhỏ, tớ nói với cô ấy rằng nhà tớ rất coi trọng thành tích, mỗi lần bị rớt một hàng, sau khi về nhà sẽ bị đánh mười roi da, nhờ cô ấy dạy kèm tớ. Cho nên, vì để theo đuổi, nói dối một chút, cũng là rất bình thường.”

Phó Cảnh Dung: “...”

“Quả táo nhỏ” là biệt danh mà Ngôn Mục đặt cho ủy viên học tập cấp ba của họ. Quả táo nhỏ có dáng vẻ ngọt ngào, là người nhiệt tình, sau khi nghe thấy lời Ngôn Mục nói tất nhiên sẽ không thể từ chối dạy kèm cho cậu ta.

Lời nói dối này cho đến khi họp phụ huynh mới bị vạch trần. Cảm giác chính nghĩa của Quả táo nhỏ bùng lên, lấy hết dũng khí nói với ba Ngôn tham gia họp phụ huynh rằng Ngôn Mục đã rất cố gắng học tập rồi, làm ba mẹ thì nên quan tâm yêu thương cậu ta, mà không phải dùng bạo lực gây áp lực cho con cái.

Lúc đó ba Ngôn một mặt hoang mang, sau khi biết rõ mọi chuyện, Ngôn Mục được như ý nguyện, sau khi về nhà nhận được một trận đánh bằng roi.

Cuối cùng Quả táo nhỏ cũng biết được sự thật, cả thời cấp ba đều không nói với Ngôn Mục câu nào quá năm từ.

Phó Cảnh Dung xoa xoa huyệt thái dương, cậu còn cho rằng... dựa vào trải nghiệm tình cảm của Ngôn Mục, cậu ta còn có thể nói ra kiến nghị gì đó có tính thiết thực một chút.

Nhưng nghĩ kỹ, trải nghiệm tình cảm của Ngôn Mục hoàn toàn không đáng tin.

“Cậu muốn ăn gì?” Phó Cảnh Dung không muốn lãng phí thời gian với cậu ta nữa, chuẩn bị đặt thức ăn ở nhà hàng.

Vừa dứt lời, chuông cửa vang lên.

Phó Cảnh Dung đặt điện thoại xuống, đi mở cửa.

Ở cửa không có ai, chỉ có hai hộp đồ ăn ba tầng.

Ngôn Mục đi qua: “Đây là đồ ăn của nhà hàng nào vậy, trực tiếp đặt ở ngoài cửa sao?”

Trong lòng Phó Cảnh Dung mơ hồ có một suy nghĩ.

Cậu mở hộp thức ăn ra, đều là món cậu thích ăn.

Cũng chính là những món mà cậu nhắc đi nhắc lại bên tai Tần Đình Dịch muốn ăn vào sinh nhật.

Ngôn Mục tinh mắt nhìn thấy bên cạnh hộp thức ăn có một mảnh giấy, cậu ta cầm lên đọc từng chữ từng câu một: “Sinh nhật vui vẻ, ăn cơm đúng giờ____ Tần Đình Dịch.”

“Thật ra nếu như anh ta không lừa cậu, tớ cũng đã yên tâm giao Dung Dung của chúng ta cho anh ta rồi. Dù sao người ta cũng rất ưa nhìn, gia thế cũng được, tài nghệ nấu ăn lại ngon, cũng rất quan tâm đến cậu.” Ngôn Mục đưa mảnh giấy cho Phó Cảnh Dung, có chút tiếc nuối tình cảm chân thành.

Bản thân Ngôn Mục là một người thích náo nhiệt, nhưng cũng biết bạn bè không phải lúc nào cũng có thể ở bên cạnh nhau. Nếu như Phó Cảnh Dung là một người có tính cách thích hô hoán bạn bè, thu hút bạn đời, hoặc là thật sự thích yên tĩnh cũng không sao.

Nhưng đáng tiếc cậu chỉ là bởi vì hoàn cảnh lớn lên, mà không thích làm phiền người khác, cũng thích duy trì một khoảng cách thích hợp với người khác.

Hiếm khi Phó Cảnh Dung gặp được một người sẵn sàng “làm phiền”, cũng đồng ý cho đối phương bước vào không gian riêng tư của mình, vốn dĩ là một cơ hội tốt.

Mặc dù là một người đàn ông, nhưng ai quan tâm chứ?

Nếu như bên cạnh Phó Cảnh Dung có thể luôn có một người đồng hành với cậu, người bạn từ nhỏ lương thiện tốt bụng của cậu có lẽ sẽ không cô đơn như vậy.

Đáng tiếc ....

Ngôn Mục bình tĩnh thở dài một hơi.

Phó Cảnh Dung mím môi, cuối cùng vẫn đóng hộp thức ăn lại, cầm vào trong phòng.

=====

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN