Chương 53

Tần Đình Dịch vừa tắm rửa xong, nghịch điện thoại một chút, thì nghe thấy tiếng chuông cửa.

“Dung Dung, cậu uống rượu sao?” Tần Đình Dịch ngạc nhiên nhìn Phó Cảnh Dung vẫn còn đang mặc bộ đồ buổi sáng, mơ hồ ngửi thấy mùi rượu trên người cậu.

Phó Cảnh Dung không thích uống rượu.

Phó Cảnh Dung bình tĩnh nói: “Vốn dĩ không uống, nhưng sau đó có chút chuyện không nghĩ thông, muốn uống một chút. Tôi có thể vào không?”

“Tất nhiên có thể vào rồi, cậu không cầm chìa khóa phòng tôi sao?” Tần Đình Dịch nhanh chóng nhường vị trí.

Phó Cảnh Dung nhẹ giọng nói: “Cho dù thế nào, bây giờ anh cũng thuê căn phòng này. Cho dù tôi là chủ nhà, cũng không thể tùy tiện lấy chìa khóa vào phòng của anh được.”

“Dung Dung, xảy ra chuyện gì sao?” Tần Đình Dịch nghe thấy vậy, lập tức nhíu chặt mày.

Sao đột nhiên lại xa lạ như vậy?

“Anh nói...” Phó Cảnh Dung nhắm mắt hít sâu một hơi, mở mắt, nhìn thẳng vào Tần Đình Dịch: “Mấy ngày trước anh hỏi tôi, nếu như che giấu tôi hoặc lừa tôi chuyện gì đó, tôi có tức giận không?”

Tim Tần Đình Dịch chùng xuống, dự cảm không lành dần dâng lên.

“Vậy bây giờ tôi lại nghiêm túc trả lời anh một lần.” Vẻ mặt Phó Cảnh Dung bình tĩnh, nhưng tay phải đặt phía sau lại nắm chặt lại, hơi run rẩy, bốn mắt đối nhau với Tần Đình Dịch.

“Tôi sẽ.” Cậu nhấn mạnh phát âm, giống như đang nhấn mạnh từng câu từng chữ vậy: “Tôi sẽ vô cùng... vô cùng tức giận, đặc biệt khi tôi biết được người bạn mà tôi rất coi trọng, luôn che giấu hoặc lừa dối tôi.”

Tần Đình Dịch nhắm mắt che đậy cảm xúc phức tạp của mình, im lặng nửa phút, anh mới mở mắt ra.

“Dung Dung, cậu biết rồi đúng không?” Anh rũ mắt, thấp giọng hỏi.

Phó Cảnh Dung hỏi ngược lại anh: “Anh cảm thấy tôi nên biết cái gì sao?”

Tần Đình Dịch né tránh không trả lời: “Tôi rót cho cậu một cốc nước mật ong trước đã.”

“Chuyện đã đến nước này rồi mà anh còn muốn giấu tôi sao, Tần tổng?” Phó Cảnh Dung đứng sau anh, cảm thấy mình thật sự có chút say rồi.

Say đến nỗi hùng hổ dọa người.

Tần Đình Dịch khựng lại, vẫn im lặng không nói pha một cốc nước mật ong, đưa cho Phó Cảnh Dung.

Phó Cảnh Dung không nhận.

Tần Đình Dịch đặt cốc sang một bên, hít sâu một hơi.

“Dung Dung, xin lỗi.” Tần Đình Dịch chân thành nhìn Phó Cảnh Dung: “Vốn dĩ tôi muốn đợi sau sinh nhật của cậu sẽ nói thật với cậu, không ngờ ...”

Phó Cảnh Dung không lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía chậu cây “ngày ngày nở” đang đung đưa lá trong gió lạnh ở ngoài ban công.

“Vốn dĩ tôi không phải là người đại diện của Chiêu Quang, sau này cũng không chuyển đến vị trí quản lý gì cả. Từ đầu đến cuối tôi đều là người quản lý của Chiêu Quang.” Tần Đình Dịch chậm rãi nói: “Tôi cũng biết, lúc đầu là do cậu cảm thấy tôi là người đại diện sống không tốt ở Chiêu Quang, cho nên cậu mới cho tôi thuê nhà với giá thấp.”

Chuyện phía trước vẫn tốt, Phó Cảnh Dung đã biết rồi, câu nói phía sau trực tiếp khiến cậu vừa thẹn vừa giận.

Phó Cảnh Dung cười lạnh một tiếng: “Một công ty lớn như Chiêu Quang, Tần tổng giống như dáng vẻ không có chỗ ở sao? Anh hạ mình thuê căn phòng nát của tôi, thật sự khiến tôi vô cùng vinh hạnh.”

“Không.” Cậu lại lắc đầu, cúi đầu cười: “Là trí tưởng tượng của tôi quá phong phú, cho rằng anh là một người đại diện gặp khó khăn, tự mình đa tình cho rằng đang giảm bớt áp lực tiền thuê nhà cho anh, kết quả ngược lại để anh oan ức ở trong căn phòng nhỏ này lâu như vậy. Tôi nên xin lỗi anh mới đúng.”

Tần Đình Dịch nhìn dáng vẻ tự giễu của cậu, trong lòng khó chịu: “Dung Dung, cậu đừng nói như vậy. Là tôi, tôi lo sau khi cậu biết được thân phận của tôi, sẽ không muốn cho tôi thuê nhà. Cho nên, tôi vẫn luôn ôm tâm lý gặp may không chịu nói thật với cậu.”

Phó Cảnh Dung hoàn toàn không tin: “Tần tổng nói đùa rồi, tôi không biết nhà của tôi có chỗ nào thu hút anh cả.”

“Bởi vì người ở bên cạnh chính là cậu.” Ngón tay thon dài buông cạnh quần của Tần Đình Dịch khẽ động, anh lấy hết dũng khí thú nhận: “Cho dù lúc đầu muốn ký với cậu làm nghệ sĩ cũng được, hay là che giấu thân phận lừa gạt lấy thân phận hàng xóm của cậu cũng được, đều là bởi vì...”

Tần Đình Dịch đột nhiên im lặng.

Phó Cảnh Dung nhìn anh, trong mắt cậu là sự tức giận còn sót lại xen lẫn một chút mê man.

“Anh thích em.” Tần Đình Dịch im lặng một lúc, nhẹ giọng nói, ánh mắt anh nhìn Phó Cảnh Dung rất dịu dàng, lại mơ hồ mang theo chút kiềm chế.

Chuyện tình cảm là chuyện dễ nói nhất trên thế giới, cũng chính là chuyện khó thổ lộ nhất.

Anh lo nói quá nhiều, sẽ dọa người anh thích, lại lo lắng nói quá ít, Phó Cảnh Dung sẽ không thể nhận ra được tình cảm của anh đối với cậu.

Cuối cùng, anh chỉ nói ba chữ... ba chữ khắc chế.

Ba chữ này đập Phó Cảnh Dung đến nỗi đầu óc choáng váng, trong đầu trống rỗng.

Đình Dịch... người mà anh thích nhưng không thể ở cùng là cậu sao?

“Đúng, người mà anh luôn nói chính là em.” Tần Đình Dịch rủ rỉ nói ra hiểu lầm giữa Ngôn Mục và Nhϊếp Cảnh: “Lúc đó anh còn cho rằng em hoàn toàn là người dị tính. Lúc đó anh nghĩ, nếu như sau này em có bạn đời, anh sẽ rời đi, làm một người bạn bình thường của em.”

Anh nói đến “người bạn bình thường”, trong lòng giống như bị kim đâm vậy.

“Nhưng sau này em nói, em không muốn lập gia đình.” Tần Đình Dịch lại nói, sắc mặt tái nhợt dần dần có chút huyết sắc: “Anh rất vui. Cho dù em không thích anh, chúng ta cũng có thể ở bên nhau...”

“Cùng ở bên nhau đến già.” Tần Đình Dịch cười khổ một tiếng.

Phó Cảnh Dung ngẩn ra nhìn anh, há miệng không biết nên phản ứng thế nào.

Sao lại... sao Tần Đình Dịch có thể thích cậu chứ?

“Xin lỗi, Dung Dung.” Tần Đình Dịch chua xót nói: “Thật ra anh có rất nhiều cơ hội có thể thú nhận, nhưng anh không dám mạo hiểm một chút nào cả. Anh sợ sau khi anh chuyển đi, thì sẽ không có nhiều cơ hội ở chung với em nữa.”

“Nhưng mà...” Phó Cảnh Dung lẩm bẩm nói: “Anh thú nhận với tôi, với chuyện thuê nhà của tôi, tôi cũng sẽ không...”

Từ chối mà....

Lời nói đến một nửa, cậu lại dừng lại.

Tần Đình Dịch nên giải thích với cậu thế nào, anh có tiền nhưng vẫn luôn thuê nhà của cậu sao?

Bởi vì thích cậu?

Vậy e rằng đừng nói làm hàng xóm, quan hệ giữa họ rất khó có thể phát triển đến trình độ thân mật như bây giờ.

Căn phòng chìm vào im lặng, chỉ có tiếng gió thổi ngoài cửa sổ.

Điện thoại của Tần Đình Dịch phá vỡ sự im lặng.

“Dung Dung, sinh nhật vui vẻ.” Tần Đình Dịch tắt báo thức, nói với Phó Cảnh Dung.

Phó Cảnh Dung ngẩn ra một chút: “Tiếng chuông đó là?”

“Chuông báo thức không giờ.” Tần Đình Dịch mím môi nói.

Vốn dĩ anh muốn chúc mừng sinh nhật Phó Cảnh Dung đúng giờ, kết quả do sai sót ngẫu nhiên, anh lại có thể đích thân nói sinh nhật vui vẻ với cậu.

“Cảm ơn.” Phó Cảnh Dung cũng hiểu được ý trong lời nói của anh, im lặng một lúc, cúi đầu nói.

Tần Đình Dịch đi vào phòng sách, lấy quà sinh nhật đã chuẩn bị từ trước ra đưa cho Phó Cảnh Dung.

Giấy gói quà là màu xanh lam mà Phó Cảnh Dung thích.

Phó Cảnh Dung do dự một chút vẫn nhận lấy món quà, nói cảm ơn với Tần Đình Dịch.

“Dung Dung, anh còn có thể cùng trải qua sinh nhật với em không?” Tần Đình Dịch hỏi.

Phó Cảnh Dung quay đầu, né tránh ánh mắt của anh, không trả lời.

“Anh biết rồi.” Tần Đình Dịch kéo khóe miệng xuống, không cười ra tiếng, một tay ấn vào lưng sô pha.

“Uống nước mật ong đi.” Anh đi đến trước bàn, dùng tay chạm vào cốc, vẫn còn ấm, lại đưa cốc cho Phó Cảnh Dung: “Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, lần sau đừng uống rượu nữa.”

Tay Phó Cảnh Dung hơi run, vẫn nhận lấy.

Tần Đình Dịch nhìn cậu, lên tiếng: “Dung Dung, xin lỗi. Để cậu biết được chuyện này vào ngày trước sinh nhật, tôi là một tên nói dối vô liêm sỉ.”

Phó Cảnh Dung uống xong đặt cốc xuống. Nhìn dáng vẻ của Tần Đình Dịch, lông mi anh run lên, nhưng vẫn cắn răng làm ra quyết định.

“Đợi đến cuối tháng, anh chuyển ra ngoài đi.” Cậu không dám nhìn vào mắt Tần Đình Dịch, tàn nhẫn nói: “Tôi sẽ bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho anh.”

Căn phòng lại chìm vào im lặng.

“Lúc trước không phải em nói muốn cùng nhau già đi, đi nhảy quảng trường sao?” Phó Cảnh Dung không thấy vẻ mặt của Tần Đình Dịch, chỉ nghe thấy anh bình tĩnh hỏi.

Phó Cảnh Dung cúi đầu: “Lúc đó tôi còn chưa biết anh....”

Chưa biết anh thích tôi.

Cậu vẫn không nói hết lời này, quay người đi về phía cửa.

Tần Đình Dịch lẩm bẩm phía sau cậu: “Dung Dung, em không thể nhớ đến chỗ tốt của anh sao?”

Bước chân Phó Cảnh Dung dừng lại một chút, trong đầu đột nhiên vang lên lời Tần Đình Dịch đã từng nói.

“Vậy cậu phải nhớ kỹ chỗ tốt của tôi, không được đuổi tôi ra ngoài đấy.”

Cuối cùng, Phó Cảnh Dung vẫn không nói gì.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại.

*

Phó Cảnh Dung trở về nhà, dựa vào ghế sô pha nhìn những món quà được đặt trên bàn.

Cậu cảm thấy có lẽ mình vẫn còn say chưa tỉnh.

Cậu vậy mà lại nghĩ, nếu như Tần Đình Dịch không thích cậu, cậu không phải không thể tha thứ cho sự lừa dối của anh.

Qua một lúc lâu, cậu vẫn mở món quà đó ra.

Là một quyển sổ.

Trang bìa là hai cậu bé được vẽ bằng tay, trên đầu một đứa viết “Dịch Dịch”, một đứa viết “Dung Dung”.

Phó Cảnh Dung đột nhiên nhận ra đây có thể là một món quà nặng trịch.

Cậu run rẩy mở quyển sổ ra, mỗi một trang đều tràn đầy hình vẽ đơn giản, kể về câu chuyện của hai cậu bé... Dịch Dịch và Dung Dung là bạn thân quen biết từ nhỏ, họ làm bạn từ nhỏ đến khi trưởng thành.

Dung Dung bị ngã, Dịch Dịch sẽ giúp cậu phủi bụi trên người, ôm cậu.

_____ Khi ba mẹ Phó còn chưa ly hôn, Phó Cảnh Dung cũng đã từng là một cậu bé thích khóc.

Dung Dung muốn đi công viên giải trí, Dịch Dịch dành dụm tiền tiêu vặt rất lâu đưa cậu đi chơi.

______ Một ngày trước khi ba mẹ Phó ly hôn, họ cùng nhau đưa cậu đi đến công viên giải trí một lần. Sau này, Phó Cảnh Dung cũng không đi công viên giải trí nữa.

Dịch Dịch ôm Dung Dung, nói với cậu rằng Dung Dung đã là bạn nhỏ ngoan nhất thế giới rồi, có thể tùy hứng một chút.

_____ “Tôi nghĩ lại quá khứ của mình, cảm thấy hình như chỉ có một mục tiêu “trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời” này.”

Dung Dung tặng cho Dịch Dịch một chậu hoa.

Dịch Dịch làm một bàn thức ăn, Dung Dung vui vẻ cười lớn, nói rất ngon.

....

Dường như họ thật sự là bạn thân từ nhỏ đến lớn vậy, những thời thơ ấu giả thiết và hiện thực sau khi lớn lên không hề mâu thuẫn nối liền với nhau.

Như thể quỹ đạo trưởng thành của họ vốn dĩ chính là như vậy.

Dịch Dịch và Dung Dung từ bạn nhỏ chơi thân nhất trong nhà trẻ trở thành bạn bè có tình cảm kiên cố nhất sau khi trưởng thành.

Một giọt nước mắt rơi trên trang giấy, lại bị vội vàng lau đi.

Cậu không dám đọc nữa, vội vàng đóng quyển sổ lại, lại cẩn thận tỉ mỉ cất thật kỹ.

======

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN