Phó Cảnh Dung gọi điện thoại cho Lộ Tụng.
“Anh Cảnh Dung, không sao.” Lộ Tụng nói: “Cảm ơn anh đã quan tâm.”
Phó Cảnh Dung nghe thấy đích thân cậu ta nói không sao, thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt. May mà có đồng đội của cậu, nếu không sẽ bị treo rồi.”
Lộ Tụng nhìn Đàm Yến Phương ở xa cũng đang gọi điện thoại cho người khác, không nói rõ được tư vị trong lòng, cuối cùng cậu ta thấp giọng nói: “Vâng, em sẽ cảm ơn cậu ta.”
“Anh Cảnh Dung, anh xem bao giờ mọi người có thời gian, lúc trước không phải em nói muốn mời anh và nhóm người anh Khổng cùng ăn bữa cơm sao.” Cậu ta chuyển chủ đề.
Phó Cảnh Dung đồng ý, lại nói: “Tôi thấy trong tin tức, người đại diện của cậu rất quan tâm đến cậu.”
“Anh Đổng quả thật rất tốt với em.” Trong lòng Lộ Tụng có chút thả lỏng, giọng điệu cũng mang theo một chút vui mừng: “Anh ấy không chỉ sắp xếp cho em một đoàn đội, còn tìm cho em rất nhiều tài nguyên. Qua mấy ngày nữa em sẽ quay đại ngôn chân chính đầu tiên của em rồi!”
Phó Cảnh Dung nghe thấy vậy, trêu cậu ta: “Vậy anh ta quả thật rất tốt với cậu. Bây giờ cậu đã chắc chắn anh ta bởi vì tán thưởng cậu mới ký hợp đồng với cậu, mà không liên quan gì đến Đình Dịch rồi chứ?”
“Lúc trước anh ấy cũng là người đại diện của Chiêu Quang, là đồng nghiệp của người đại diện của cậu. Sau này anh ấy không làm người đại diện nữa, chuyển sang vị trí khác. Sau đó anh ấy nói với tôi, anh ấy biết người đại diện của cậu muốn ký với cậu, nên anh ấy coi như là trung gian giúp đỡ hai người. Cho dù lúc đó anh ấy không để người đại diện của cậu giúp đỡ, người đại diện của cậu sớm muộn gì cũng sẽ liên lạc với cậu.”
Lộ Tụng nghe thấy cậu chủ động nhắc đến người bạn thần bí kia, phản ứng đầu tiên chính là như Đổng Vô Tư nói “ít hỏi ít nói ít làm”. Nhưng trong đầu cậu ta lại không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ, lúc trước Đổng Vô Tư nói với cậu ta là “cấp trên”, nhưng Phó Cảnh Dung lại nói là “đồng nghiệp đã không làm người đại diện” nữa.
Trong lòng cậu ta cảm thấy kỳ lạ, không thể giải thích được bắt đầu lo lắng hoài nghi.
Nhưng cấp dưới quả thật cũng có thể gọi là đồng nghiệp, không chừng, vị “Đình Dịch” kia chính là do làm người đại diện được thăng chức lên thì sao... Lộ Tụng nghĩ như vậy, trong lòng yên tâm hơn nhiều.
Với sự tò mò đáng lẽ không nên nảy sinh này, Lộ Tụng không thể an ổn nói chuyện với Phó Cảnh Dung nữa, cậu ta sợ mình không nhịn được sẽ dò hỏi sâu hơn nguyên do “ít hỏi ít nói ít làm”.
“Anh Cảnh Dung, lát nữa em phải đi gặp nhân viên công tác cố ý làm em bị thương.” Lộ Tụng vội vàng nói: “Mấy ngày nữa chúng ta lại nói chuyện nhé.”
Phó Cảnh Dung: “Được. Cậu đi đi, chú ý an toàn.”
Cúp điện thoại, Lộ Tụng hít sâu một hơi.
Đàm Yến Phương thấy cậu ta cúp điện thoại, cũng cúp điện thoại, sải bước đi qua.
Đi đến trước mặt Lộ Tụng, nhưng giọng nói của Đàm Yến Phương lại không lớn bằng bước chân của cậu ta: “Tôi đã giúp cậu liên hệ với một luật sư có kinh nghiệm phong phú trong vụ án kiểu này, cố gắng để anh ta phán đoán được trọng điểm.”
Lộ Tụng muốn nói người đại diện sẽ giúp cậu đi xử lý, cuối cùng vẫn nuốt lời muốn nói xuống.
“Cảm ơn cậu đã cứu tôi.” Lộ Tụng căng thẳng nắm chặt tay, nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta, nghiêm túc nói cảm ơn.
Đàm Yến Phương im lặng một lúc, nói: “Lúc trước tôi có lỗi với cậu, cứu cậu là chuyện nên làm.”
“Hơn nữa.” Cậu ta nhẹ giọng nói: “Bây giờ chúng ta là đồng nghiệp.”
Lộ Tụng liếʍ đôi môi có chút khô khốc, vẫn nói: “Chuyện lúc trước là do đoàn đội của cậu làm, cho dù... cho dù có lỗi với tôi, cũng không bằng cậu cứu tôi một mạng.”
Đàm Yến Phương im lặng một lúc, nhìn cậu ta hỏi: “Vậy có thể hòa không?”
Lộ Tụng không hiểu ý của cậu ta lắm, nghi ngờ nhìn về phía cậu ta, bây giờ rõ ràng là mình đang nợ Đàm Yến Phương mà.
“Tôi không nợ cậu, cậu không nợ tôi. Chúng ta coi như chưa xảy ra chuyện gì cả, trở về quan hệ bạn bè lúc đầu.” Đàm Yến Phương tránh ánh mắt của cậu ta, mặc dù giọng nhẹ nhàng nhưng rất rõ ràng: “Được không?”
Lộ Tụng sững sờ tại chỗ, không biết nên trả lời thế nào.
“Tiểu Lộ, họ cho phép để em gặp riêng anh ta một chút.” Đổng Vô Tư ở phía xa gọi cậu ta.
Lộ Tụng nhìn Đổng Vô Tư, lại quay lại, nhìn chằm chằm Đàm Yến Phương.
Qua nửa phút, cậu ta thả lỏng tay, nói một tiếng “được” với Đàm Yến Phương.
Trên mặt Đàm Yến Phương xuất hiện vui mừng hiếm có, khóe miệng cậu ta cũng cong lên.
Lộ Tụng không dám nhìn cậu ta, bước nhanh về phía Đổng Vô Tư.
*
Nếu như nhân viên công tác chỉ là một antifan bình thường, chắc Lộ Tụng cũng không muốn đi tìm khó chịu cho mình, cứ phải muốn gặp một lần.
Nhưng người đó là Hoàng Sổ Lãng... người đại diện cũ của cậu ta.
Cậu ta không hiểu tại sao qua lâu như vậy rồi, Hoàng Sổ Lãng vẫn không chịu buông tha cho cậu ta, thậm chí còn đến mức muốn lấy mạng cậu ta.
“Tao không buông tha mày?” Hoàng Sổ Lãng đỏ mắt, cười giễu một tiếng: “Tao không bằng Lộ Tụng mày, có một túi da đẹp, thủ đoạn lại lợi hại. Không chỉ có thể móc nối với tổng giám đốc của Chiêu Quang, còn thuận lợi suôn sẻ lấy được C vị. Sau khi dùng đoạn ghi âm uy hϊếp tao chấm dứt hợp đồng, lại không nói lời nào tung đoạn ghi âm ra ngoài.”
Trạng thái của Hoàng Sổ Lãng kích động, nếu không phải bị còng tay, anh ta hận không thể xông lên đánh Lộ Tụng: “Mày thì sao, bây giờ phong quang kiếm được nhiều tiền! Nhưng tao lại bị ngành nghề phong sát, không tìm được công việc, chỉ có thể đi khắp nơi làm công nhân thời vụ!”
“Ghi âm không phải là tôi tung ra, tôi cũng chỉ là người bị hại của đoạn ghi âm này.” Lộ Tụng bình tĩnh nói: “Anh đừng có cho rằng anh tự mình dùng thủ đoạn vô liêm sỉ để leo lên trên, thì cho rằng người khác cũng đều như vậy. Hơn nữa, tôi có thể lấy được C vị là bởi vì tôi có năng lực, người hâm mộ yêu thích tôi.”
Hoàng Sổ Lãng “phi” một tiếng, dựa vào lưng ghế, lưu manh côn đồ cười: “Giả vờ, mày cứ giả vờ đi.”
“Lộ Tụng, bao nhiêu năm nay tao thật sự bị mày lừa rồi, còn thật sự cho rằng mày là bạch liên hoa kiên định không chịu khuất phục.” Anh ta cười hỏi: “Thật ra mày đã sớm móc nối với Tần tổng của Chiêu Quang rồi đúng không? Tao tận mắt thấy anh ta đi vào khu nhà mày ở. Tao đã nói sao mày có thể thuê được căn phòng tốt như vậy chứ? Lúc đó tao còn đi khuyên mày và giám đốc Tống, mày còn giả vờ rụt rè sợ hãi, thật ra đã nhìn trúng Tần tổng rồi đúng không?”
“Theo tao thấy, mắt nhìn của mày thật sự rất tốt. Giám đốc Tống sao có thể so được với Tần tổng chứ, nhà Tần tổng có thế lực lớn, trẻ tuổi còn là nhân tài. Nếu để tao chọn, tao cũng chọn Tần tổng.” Hoàng Sổ Lãng quái gở nói.
Lời của Hoàng Sổ Lãng dâng lên một làn sóng cực lớn trong lòng Lộ Tụng.
Bạn của anh Cảnh Dung là Tổng giám đốc của Chiêu Quang sao?
Tim Lộ Tụng đập mạnh, lẽ nào đây chính là nguyên nhân Đổng Vô Tư giữ kín như bưng sao?
Cậu ta ấn sâu móng tay vào lòng bàn tay mình, che giấu vẻ ngạc nhiên, bình tĩnh nói: “Tôi không quen Tần tổng mà anh nói.”
Hoàng Sổ Lãng hung ác nhìn cậu ta: “Mày đừng giả vờ nữa. Lúc đó tao còn tò mò người mày móc nối là ai. Liên tiếp hai ngày, tao đều tận mắt thấy anh ta ngồi xe từ Chiêu Quang vào khu nhà mày ở. Tao bị mày hại đến nỗi giống như con chuột qua đường, nhưng tao ở trong giới này bao nhiêu năm, người ta vẫn sẵn sàng nói với tao anh ta là Tần Đình Dịch Tổng giám đốc của Chiêu Quang! Nếu không tao còn chưa biết mày đã móc nối lên được một đại phật lớn như vậy đâu.”
“Đình Dịch.”
“Tần Đình Dịch.”
Khớp rồi.
Tim Lộ Tụng chùng xuống, im lặng nghe.
“Lần này không thể đập chết mày, là sai lầm của tao.” Mắt Hoàng Sổ Lãng đều là màu máu: “Nhưng mày đợi đấy đi, hoa nở thì phải tàn. Mày cho rằng mày sẽ luôn gặp may nổi tiếng như vậy sao? Mày chẳng qua cũng chỉ là một ngôi sao băng trong giới giải trí thôi!”
“Tôi có luôn gặp may nổi tiếng như vậy hay không, thì không cần anh phải nhọc lòng.” Lộ Tụng cảm thấy không cần phải nói nhiều với Hoàng Sổ Lãng này nữa, cậu ta đứng dậy, từ trên cao xuống nhìn Hoàng Sổ Lãng: “Nhưng tôi không hề có bất kỳ quan hệ nào với Tần tổng trong miệng anh nói, hôm nay tôi mới biết tôi đúng lúc ở chung một khu nhà với anh ta.”
Hoàng Sổ Lãng cười nhạo một tiếng, trông có vẻ như không hề tin, chỉ cảm thấy cậu ta đang giảo biện.
“Tôi vẫn là câu nói đó, đừng cho rằng anh là loại người thế nào, thì cảm thấy người khác cũng là loại người như vậy.” Lộ Tụng quay người, bước chân lại dừng lại một chút: “Chờ cải tạo tốt trong tù đi.”
Nói xong, cậu ta không hề do dự đi ra ngoài, chỉ lưu lại Hoàng Sổ Lãng đang thấp giọng gào thét trong phòng.
*
Đổng Vô Tư đợi cậu ta bên ngoài.
Cậu ta nhìn xung quanh, phát hiện không thấy bóng dáng Đàm Yến Phương.
“Vốn dĩ Đàm Yến Phương muốn đợi em, nhưng bị người đại diện của cậu ta đích thân qua đây đón đi rồi.” Đổng Vô Tư lập tức hiểu được suy nghĩ của cậu ta: “Nói chuyện với Hoàng Sổ Lãng thế nào rồi?”
Lộ Tụng gật đầu, biểu thị biết rồi.
Nghe thấy câu hỏi của Đổng Vô Tư, vẻ mặt của cậu ta bình thản: “Không phải người cùng đường, không thể nói rõ ràng. Sau này chỉ cần làm thủ tục pháp lý là được.”
Sau đó, cậu ta cùng Đổng Vô Tư lên xe riêng.
Trên xe, Lộ Tụng dựa vào ghế tâm tình không yên.
Nếu như người để Đổng Vô Tư ra mặt là tổng giám đốc, vậy tại sao anh Cảnh Dung và anh Đổng đều không nói chứ. Đặc biệt anh Đổng không những không nói với cậu ta, còn không cho cậu ta nhắc đến tổng giám đốc trước mặt anh Cảnh Dung.
Lẽ nào tổng giám đốc không muốn mình biết thân phận của anh ta?
Nhưng chuyện này cũng có phần bất thường. Đối với một nghệ sĩ, việc tổng giám đốc của công ty ra tay giúp đỡ có ý nghĩa khác hoàn toàn với việc nhân viên công ty ra tay giúp đỡ. Người sau sẽ khiến cậu ta nghĩ là lòng tốt của riêng một người, nhưng người thứ nhất lại có thể nâng cao đáng kể cảm giác thân thuộc và lòng biết ơn của nghệ sĩ đối với công ty.
Cho dù nhìn thế nào, tổng giám đốc đều không cần phải để Đổng Vô Tư che giấu thân phận của anh ta.
Trừ khi... có liên qua đến anh Cảnh Dung.
Lộ Tụng do dự một chút, vẫn lên tiếng hỏi: “Anh Đổng, lúc trước người để anh đến chương trình giúp em... là Tần tổng của công ty chúng ta sao?”
Đổng Vô Tư lập tức quay đầu qua, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên mặt anh ta.
Không cần anh ta lên tiếng, Lộ Tụng cũng biết câu trả lời của anh ta.
Đổng Vô Tư cũng nhận ra vẻ mặt của mình chính là câu trả lời rõ ràng cho câu hỏi của Lộ Tụng, anh ta thở dài một hơi.
“Tiểu Lộ...”
Lộ Tụng nhanh chóng truy hỏi: “Tại sao anh ta không muốn bại lộ thân phận, là sợ em nói với anh Cảnh Dung sao? Lẽ nào anh Cảnh Dung không biết thân phận của anh ta sao?”
Đổng Vô Tư cau mày, không biết Lộ Tụng biết được thân phận của Tần Đình Dịch từ đâu.
Đoàn đội đều là nhân viên lâu năm đã hợp tác rất nhiều năm, miệng rất chặt. Anh ta đã nhắc nhở qua, ở trước mặt nghệ sĩ ít nhắc đến chuyện cao tầng, tất nhiên sẽ không thể bị lộ. Lúc trước Lộ Tụng lại bị cao tầng công ty uy hϊếp quy tắc ngầm, cho dù là để tránh hiềm nghi hay là do ám ảnh tâm lý, cũng đều không thể chủ động đi thăm dò.
Nhưng suy nghĩ sâu về chuyện này cũng không có ý nghĩa gì nữa.
“Tiểu Lộ, em vừa với vào công ty, còn chưa có chỗ đứng vững chắc, phải suy nghĩ nhiều hơn về sự phát triển trong tương lai của mình, đừng có gây thêm rắc rối.” Đổng Vô Tư nghiêm túc nói: “Ít hỏi ít nói ít làm, biết chưa?”
Lộ Tụng không nói gì, cúi đầu nhìn ngón tay mình.
Đổng Vô Tư lo lắng nhìn cậu ta, chuyện này không bị lộ ở chỗ Vu Nhạn Phi đến trước, mà lại để Lộ Tụng đến Chiêu Quang sau biết được.
Hi vọng Lộ Tụng có thể hiểu rõ, cho dù niệm tình Tần tổng đã giúp đỡ cậu ta, cũng đừng nói cho cậu Phó biết.
*
Khi Phó Cảnh Dung xách hoa quả đi vào trong khu nhà, tình cờ gặp mặt Mễ Nha vừa mới vào ở.
“Hi, anh chủ nhà, chào buổi tối nha!” Mễ Nha cười hi hi chào hỏi với Phó Cảnh Dung.
“Chào buổi tối.”
Mễ Nha nhìn hoa quả trên tay Phó Cảnh Dung, tò mò hỏi: “Anh chủ nhà, anh mua hoa quả ở đâu vậy? Lát nữa tôi cũng muốn đi mua chút hoa quả ăn.”
“Cô đi từ cổng phía Đông của khu nhà ra, rẽ phải đi bộ một lúc, thì có thể thấy cửa hàng hoa quả rồi. Hoa quả nhà anh ta đều rất tươi ngon.” Phó Cảnh Dung vừa nói vừa lấy ra hai quả cam đưa cho cô.
Mễ Nha có chút xấu hổ, liên tục xua tay, Phó Cảnh Dung nhét thẳng vào tay cô.
“Cảm ơn!” Mễ Nha mỗi tay cầm một quả, cười ngốc: “An ninh của khu nhà chúng ta rất tốt, vốn dĩ tôi muốn đi cổng trước dành cho chủ nhà, lại bị chặn lại.”
Sau khi Lộ Tụng bị Tống Trường Nguyên quấy rối, Phó Cảnh Dung phản ánh lại với bên quản lý tài sản, lại đúng lúc ở khu nhà gần đó cũng xảy ra một vụ trộm, sau đó bên quản lý tài sản lập tức tiến hành đào tạo bảo vệ, khu nhà cũng theo đó mà tăng cường kiểm tra nhân viên ra vào hơn.
Phó Cảnh Dung cười nói: “Phí quản lý tài sản của cô không phải bỏ phí rồi.”
“Phí quản lý tài sản có hơi đắt.” Vừa nói đến chuyện này, Mễ Nha có chút đau lòng, có điều vẫn đồng ý nói: “Nhưng xanh hóa dịch vụ an ninh đều làm rất tốt, rất đáng tiền!”
Phó Cảnh Dung cười cười.
“Tôi quên mất!” Mễ Nha đột nhiên kích động nói: “Anh chủ nhà, hôm nay tôi nhận được tin tức, vai nữ ba lúc trước tôi đi casting được qua rồi! Đó là bộ phim được cải biên từ tiểu thuyết đặc biệt nổi tiếng trên mạng đấy! Quả nhiên ở đây có vận may cực tốt, tôi vừa mới chuyển vào, đã có một công việc tuyệt vời rồi!”
“Chúc mừng chúc mừng!” Phó Cảnh Dung hơi trợn mắt, thật lòng vui mừng cho cô, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ: “Có điều cô mới chuyển vào hai ba ngày, casting chắc là chuyện lúc chưa chuyển vào. Việc cô qua casting không hề có liên quan gì đến việc cô ở đây cả.”
Mễ Nha bĩu môi, vẫn vô cùng phấn khởi nói: “Dù sao cho dù thế nào, nơi đây cũng là đất lành của tôi! Tôi muốn thuê ở đây cho đến khi tôi có thể mua được nhà!”
Phó Cảnh Dung dở khóc dở cười lắc đầu, cổ vũ cô: “Vậy cô cố lên.”
*
Trở về phòng Tần Đình Dịch, Phó Cảnh Dung ngạc nhiên phát hiện Tần Đình Dịch không ở trong phòng khách.
Phó Cảnh Dung đặt hoa quả xuống, đi về phía phòng sách, Tần Đình Dịch quả nhiên ở trong đó.
Cậu gõ cửa.
Tần Đình Dịch quay đầu: “Cậu về rồi à.”
Phó Cảnh Dung thấy anh vừa nói, vừa nhanh chóng lấy tập tài liệu che đi đồ vật ở trước mặt, nhướng mày.
“Muộn vậy rồi, anh vẫn còn đang làm việc sao?” Phó Cảnh Dung cười nói.
Ánh mắt Tần Đình Dịch đảo qua, đứng lên bình tĩnh dẫn cậu đi về phía phòng khách: “Không có... Dung Dung, có muốn uống nước ép trái cây không?”
Từ sau khi Nhϊếp Cảnh đến, Tần Đình Dịch thuận thế thay đổi xưng hô với Phó Cảnh Dung thành “Dung Dung”.
“Vậy vừa rồi anh giấu cái gì vậy?” Chân của Phó Cảnh Dung vững vàng dẫm trên sàn, không nhúc nhích.
Giọng điệu của Tần Đình Dịch nhanh chóng thay đổi: “Không có gì, chỉ là một số đồ thôi.”
Mắt Phó Cảnh Dung đảo một chút, phồng hai má, cố ý nói giọng trẻ con: “Dịch Dịch, có phải anh có bí mật nhỏ gì giấu Dung Dung không? Chúng ta có còn là bạn nhỏ tốt nhất ở nhà trẻ nữa không?”
Nói xong, chính cậu đều không nhịn được cười ra tiếng.
Tần Đình Dịch bất đắc dĩ bóp sống mũi: “Được rồi, thật ra là quả sinh nhật của cậu.”
“Nếu như cậu muốn xem thì...” Anh ngập ngừng.
Mắt Phó Cảnh Dung sáng lên, nhanh chóng nói: “Tôi không xem, đợi đến sinh nhật tôi sẽ xem!”
“Dịch Dịch, cậu đối với Dung Dung thật tốt, còn chuẩn bị quà sinh nhật cho Dung Dung nữa.” Phó Cảnh Dung lại nói giọng trẻ con.
Tần Đình Dịch im lặng nhìn dáng vẻ hoạt bát của Phó Cảnh Dung, khóe miệng cong lên, nhẹ nhàng tiếp lời: “Bởi vì Dịch Dịch thích Dung Dung nhất...”
“Trong nhà trẻ.” Dừng lại một chút, anh lại bổ sung thêm một câu.
Phó Cảnh Dung không hề chú ý đến, còn giả vờ bất mãn nói: “Chỉ trong nhà trẻ thôi sao?”
Tần Đình Dịch rũ mắt: “Ngoài nhà trẻ... cũng vậy.”
Phó Cảnh Dung vui mừng, hỏi Tần Đình Dịch muốn ăn quả gì.
Nhưng Tần Đình Dịch lại tự mình lấy một quả táo, thành thạo gọt vỏ cắt miếng, chia cho Phó Cảnh Dung.
“Nếu như, tôi thật sự có chuyện gì đó giấu cậu, cậu có tức giận không?” Anh nhìn Phó Cảnh Dung đang nghiêm túc cắm que tăm cho miếng táo, hỏi.
Sinh nhật của Phó Cảnh Dung không còn xa nữa, nghĩa là thời gian nói thật của Tần Đình Dịch càng ngày càng gần.
“Hửm?” Phó Cảnh Dung ngẩng đầu, cười nói: “Chúng ta cũng không phải thật sự là bạn nhỏ ở nhà trẻ, người trưởng thành có bí mật là chuyện rất bình thường mà! Đình Dịch, lẽ nào anh biết mật mã thẻ ngân hàng của tôi sao?”
Tần Đình Dịch im lặng.
Thật ra che giấu cũng không chuẩn xác lắm.
“Vậy... nếu như có người bởi vì chuyện gì đó mà lừa cậu thì sao?” Tần Đình Dịch lại hỏi, ngón tay đặt bên cạnh túi quần nắm chặt lại.
“Vậy phải xem nó có gây ra tổn hại rất lớn gì cho tôi không đã.” Phó Cảnh Dung cười nói: “Không phải còn có một cách nói gọi là “lời nói dối thiện ý” sao?”
Trong lòng Tần Đình Dịch cũng có chút lo lắng, dù sao mình cũng không gây ra tổn hại gì cho Phó Cảnh Dung, nhưng cũng không phải là “lời nói dối thiện ý” gì.
Cảm xúc của anh dần dần hiện rõ trên cái nhíu mày của anh.
“Dịch Dịch, không phải anh thật sự có chuyện gì lừa tôi đấy chứ?” Phó Cảnh Dung nheo mắt, đánh giá Tần Đình Dịch: “Không phải quà sinh nhật mà anh nói là giả đấy chứ?”
Tần Đình Dịch bị câu hỏi của cậu dọa sợ, nghe đến lời nói phía sau thì thở phào nhẹ nhõm, bất đắc dĩ nói: “Quà sinh nhật là thật.”
“Mặc dù lúc trước tôi nói anh không cần phải đặc biệt chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi.” Phó Cảnh Dung có chút xấu hổ, nhìn trộm anh một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng nếu anh đã nói rồi, thì không thể để tôi hi vọng rồi lại thất vọng được.”
Tần Đình Dịch chỉ có thể lại cường điệu lần nữa: “Thật sự có quà sinh nhật.”
“Đây là lần đầu tiên tôi mong đợi quà sinh nhật của mình như vậy trong bao nhiều năm nay.” Phó Cảnh Dung cười cắn một miếng táo đưa cho Tần Đình Dịch, vẻ mặt tranh công: “Vốn dĩ Tiểu Lộ nói sẽ mời tôi đi ăn vào hôm sinh nhật tôi, cuối cùng vẫn phải hẹn trước một ngày. Bởi vì đã nói muốn trải qua sinh nhật với Dịch Dịch rồi!”
Tần Đình Dịch nhận lấy miếng táo, đồng thời nghe thấy lời cậu nói nở nụ cười, nhưng trong lòng không hiểu sao vẫn có chút lo lắng bất an.
*
Trong nhà Lộ Tụng vẫn là năm người lần trước ở nhà Khổng Tân.
Phó Cảnh Dung, Lộ Tụng còn cho ba MC của “Châu Châu cười haha”.
“Nhà đài đột nhiên bảo tôi đi cứu viện, bỏ qua hiện trường Tiểu Lộ của chúng ta lấy được C vị, thật sự quá buồn mà!” MC nữ bĩu môi nói.
Lộ Tụng ngượng ngùng lấy tay che mặt.
Sau khi MC nam thấy phòng tập mới sửa, liên tục tán thưởng: “Sau này anh cũng muốn làm một căn phòng đặc biệt, cho con cái anh dùng.”
Khổng Tân ngạc nhiên: “Nhưng mà anh, anh đến đối tượng còn không có mà.”
MC nữ nghe thấy vậy thì càn rỡ cười.
“Không sao, cho đứa ngốc như em dùng.” MC nam khẽ cười nói với Khổng Tân.
Khổng Tân: “...”
MC nữ cười càng to hơn.
Phó Cảnh Dung cười gọi họ: “Mọi người ăn trước đi.”
Sau một trận đùa vui ồn ào, cuối cùng mọi người cũng ngồi xuống, chúc mừng Lộ Tụng lấy được thành tích tốt, lại nghe Lộ Tụng nói một số chuyện thú vị trong chương trình.
Về sau, Khổng Tân gào lên nói không có rượu thì chúc mừng cái gì chứ, Lộ Tụng lấy rượu chuẩn bị từ trước ra.
Sau vài ly rượu, Lộ Tụng đỏ mặt, lại đỏ hoe mắt tâm sự.
Khổng Tân cũng bắt đầu say, ôm cậu ta khóc rưng rức.
“Tiểu Lộ, em không dễ dàng gì!”
“Anh rất đau lòng cho em!”
“...”
Thấy Khổng Tân bắt đầu phát điên, MC nam cũng uống chút rượu bất đắc dĩ kéo Khổng Tân về nhà, định ở nhà Khổng Tân một đêm.
Vốn dĩ Phó Cảnh Dung muốn đưa MC nữ về nhà, bị uyển chuyển từ chối.
MC nữ nháy mắt: “Vừa rồi tôi uống nước hoa quả, có thể tự mình lái xe. Tôi cũng muốn Cảnh Dung đưa tôi về nhà, đáng tiếc khu nhà mà tôi ở toàn là những nhân vật máu mặt, ngày ngày có một đám phóng viên tụ tập ở đó. Nếu không chụp được chính chủ, lại chụp được tôi, vậy tôi và Cảnh Dung phải “yêu đương” trên tạp chí lá cải rồi.
Phó Cảnh Dung nghe thấy cô không uống rượu, cũng không cưỡng cầu nữa.
Ba người khác đều đi rồi, Lộ Tụng ngây ngốc ngẩn ra nhìn Phó Cảnh Dung.
Phó Cảnh Dung không nhịn được bật cười: “Tiểu Lộ, cậu không sao chứ?”
Lộ Tụng im lặng gật đầu.
“Anh Cảnh Dung, cảm ơn anh.” Hơi rượu của Lộ Tụng hơi dịu đi một chút, ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Dung: “Nếu như không có anh, em sẽ không thể thoát khỏi uy hϊếp của giám đốc Tống, hóa ra công ty và chương trình cũng sẽ không ra mặt cho em. Dư luận trên mạng, mấy lần đều là anh giải quyết giúp em, nếu như không được làm rõ, duyên người qua đường của em nhất định sẽ không tốt như bây giờ. Hơn nữa làm rõ chuyện này ở một trình độ nào đó đã khích lệ fan vote cho em. Nếu như không phải là anh giúp em, em không nhất định sẽ debut, thậm chí lấy được C vị! Không có anh, sẽ không có em của hiện tại!”
Phó Cảnh Dung nhìn cậu ta càng nói giọng điệu càng cao hơn, bất đắc dĩ rót cho cậu ta một cốc nước.
Cậu nghiêm túc nhìn Lộ Tụng: “Lộ Tụng, sỡ dĩ cậu có được như bây giờ, không phải là vì tôi, cũng không phải vì ai, mà là vì chính cậu. Bởi vì cố gắng trước đây của cậu, bởi vì hăng hái trong chương trình của cậu. Cho dù dư luận trên mạng có bất lợi với cậu, cậu cũng nhất định có thể debut. Bởi vì cậu đủ chói mắt trên sân khấu, chói mắt đến nỗi hầu hết khán giả đều phát hiện ra cậu.”
Lộ Tụng ngẩn ra nhìn cậu.
“Hơn nữa.” Phó Cảnh Dung cười: “Nếu như không phải cậu, tôi sẽ không phát hiện ra người dì mà tôi biết đang gặp phải lừa dối và lợi dụng trong hôn nhân. Cậu chấm dứt hợp đồng rồi cũng tốt, công ty ra mặt cũng được, thật ra không phải không liên quan đến cậu.”
Lộ Tụng im lặng một lúc lâu, vẫn thấp giọng nói: “Nhưng không phải có lời của anh Cảnh Dung, họ nhất định sẽ không phát hiện ra nhanh như vậy, khiến giám đốc Tống rơi xuống, càng không quan tâm đến loại nhân vật nhỏ bé như em. Cho nên em vẫn phải cảm ơn anh Cảnh Dung. Không có anh Cảnh Dung, làm gì có em của hiện tại?”
Phó Cảnh Dung hít sâu một hơi, xoa xoa thái dương, có chút buồn cười nghĩ, sao Tiểu Lộ lại lải nhải như vậy chứ, đã nói quyết định đều nằm ở chính cậu ta, cứ phải ném công lao này lên người cậu.
Phó Cảnh Dung khổ não không phát hiện, hai tay Lộ Tụng đang nắm rất chặt, ánh mắt dần dần kiên định.
Mà câu cuối cùng của cậu ta thay vì để bày tỏ lòng biết ơn, không bằng nói là tự hỏi chính mình.
“Còn có.” Lộ Tụng nhìn hai tay mình, im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Nếu như không phải anh Cảnh Dung quen biết với tổng giám đốc của bọn em, để anh Đổng kéo theo danh nghĩa của Chiêu Quang thay em gây áp lực cho chương trình, không chừng chương trình sẽ không phát thanh mình rồi. Một thí sinh trong chương trình tuyển tú như em có giá trị bình thường, lúc đó lại chưa ký hợp đồng với Chiêu Quang, nếu như không phải nể mặt của anh Cảnh Dung, sao Tần tổng sẽ giúp đỡ chứ?”
Vốn dĩ Phó Cảnh Dung còn muốn khuyên cậu ta, nhưng lại bị lời nói của cậu ta đập cho mê man.
Cậu nhìn Lộ Tụng, ngập ngừng hỏi: “Tần... tổng?”
=====
EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN