Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Siêu Sao Đều Tranh Nhau Thuê Phòng Của Tôi

Chương 41

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phó Cảnh Hành đi tắm trước, sau đó kéo áo lên lộ vai ra để Phó Cảnh Dung bôi thuốc giúp cậu ta.

Phó Cảnh Dung nhìn bờ vai xanh tím chói mắt của cậu ta, đổ một chút dầu thuốc lên: “Bình thường không phải em nhanh nhẹn lắm sao, sao có cái này cũng không tránh được thế?”

“Chậc _____Anh, anh nhẹ chút.”

Phó Cảnh Dung: “Nặn ra sẽ khỏi nhanh hơn, đau một lúc có thể ít đau mấy ngày.”

Phó Cảnh Hành gào khóc, điện thoại của cậu ta vang lên. Cậu ta nhìn màn hình, sắc mặt cứng đờ.

“Mẹ?” Cậu ta cẩn thận thăm dò.

Phó Cảnh Dung thấy thế thì thu tay lại, đi rửa sạch dầu thuốc trên tay.

“Ba đánh con, đánh đến nỗi vừa xanh tím, không biết có đánh trúng xương không.” Phó Cảnh Hành oan ức cáo trạng: “Vừa rồi anh con bôi thuốc cho con _____ Đúng, anh con cứu con, đưa con về nhà. Nếu không chắc tối nay ba sẽ đuổi con ra khỏi nhà _____ Mẹ mắng con làm gì, con cũng không nói sai cái gì.”

Phó Cảnh Hành tiếp tục nói với điện thoại, giọng điệu dần dần cao lên: “Con với bạn trai con thể hiện tình cảm ở ngoài đường thì có gì sai? Ba chính là cảm thấy còn làm ba mất mặt. Nếu mẹ cũng cảm thấy con làm mẹ mất mặt, mẹ cũng quay lại lấy đồ đập con một chút là được!”

Phó Cảnh Dung trừng cậu ta một cái, cơn tức giận của Phó Cảnh Hành lập tức yếu đi.

“Mẹ, con không nổi giận với mẹ. Con thích con trai hay con gái thì đều là con của mẹ. Ba con không hiểu con, lẽ nào mẹ cũng không hiểu con sao?” Giọng điệu Phó Cảnh Hành dần dần tủi thân, làm nũng nói.

Cậu ta lại ừm ừm mấy câu, đưa điện thoại cho Phó Cảnh Dung: “Anh, mẹ em muốn nói mấy câu với anh.”

“Dì Phan.”

Phan Cẩm dịu dàng nói: “Cảnh Dung, làm phiền cháu chăm sóc Cảnh Hành rồi. Bây giờ dì đang thư giãn với bạn ở ngoài, chắc ngay mai sẽ về. Làm phiền cháu khuyên nhủ Cảnh Hành, đừng để nó cứng đầu với ba nó nữa.”

“Cháu sẽ làm, dì Phan yên tâm, cháu sẽ nói chuyện với Cảnh Hành.” Phó Cảnh Dung đồng ý.

Phó Cảnh Hành nhận lấy di động cúp điện thoại, ảo não nói: “Nói cái gì chứ, em không sai.”

Phó Cảnh Dung vỗ đầu cậu ta, cười mắng: “Em không sai chút nào sao? Không nói chuyện đàng hoàng, cứ muốn chọc ba giận sao?”

Phó Cảnh Hành hừ một tiếng, làu bàu: “Em nói thật.”

“Cảm xúc của dì Phan có thể rất ổn định, chắc sẽ chấp nhận tính hướng của em.” Phó Cảnh Dung chuyển đề tài.

Phó Cảnh Hành thở dài: “Mẹ em không cổ hủ như ba chúng ta _____ Hơn nữa, gần đây mẹ em đang dành hết tâm lực đi cùng dì Kha, tạm thời không có thời gian mắng em.”

Phó Cảnh Dung gật đầu, trong đầu hiện lên dáng vẻ người phụ nữ được bảo dưỡng rất tốt, nhưng trong mắt lại hiện rõ vẻ mệt mỏi. Cậu có chút ấn tượng với dì Kha trong miệng Phó Cảnh Hành, là bạn rất thân của mẹ Phó Cảnh Hành.

“Anh, anh có nhớ khi em học lớp một, mẹ em dẫn em đến nhà dì Kha, dì Kha nói để em làm con trai cô ấy. Em khóc rất to, nói không được. Vốn dĩ mẹ em vừa buồn cười vừa cảm động, kết quả em cứ phải đi tìm mẹ, nói con không làm con của nhà dì Kha đâu, con muốn làm con của nhà họ Phó, nếu không anh sẽ không phải là anh con nữa.” Phó Cảnh Hành đột nhiên nhớ đến một chuyện thú vị, kể cho Phó Cảnh Dung nghe.

Phó Cảnh Dung mơ hồ có chút ấn tượng, cười ra tiếng: “Em còn không biết xấu hổ mà nói? Lúc đó anh vừa học xong lớp piano thì bị tài xế vội vàng đưa đi tìm em, thấy em đang lăn lộn gào khóc trên đất, chỉ là không thấy giọt nước mắt nào.”

Phó Cảnh Hành cười hì hì, lại thở dài: “Mấy năm nay, dì Kha bởi vì không có con, tinh thần ngày càng kém. Thật ra em không hiểu, con cái quan trọng như vậy sao? Lần trước trong tiệc tốt nghiệp, em còn nghe thấy dì ấy nói với mẹ em muốn thử thụ tinh ống nghiệm.”

Phó Cảnh Dung vỗ đầu cậu ta, biểu thị an ủi. Qua một lúc, Phó Cảnh Hành cũng không thấy tay cậu bỏ ra khỏi đầu mình, không nhịn được muốn lên án, nhưng phát hiện sắc mặt Phó Cảnh Dung nghiêm túc, trong ánh mắt tràn đầy sắc bén.

Phó Cảnh Hành ngẩn ra nhìn cậu, có chút không phản ứng lại. Trong ấn tượng của cậu ta, Phó Cảnh Dung rất ít khi xuất hiện loại biểu tình này.

“Cảnh Hành.” Phó Cảnh Dung nghiêm túc nhìn cậu ta: “Chồng của dì Kha đó tên là gì?”

Cậu nhớ đến bữa tiệc tốt nghiệp của Phó Cảnh Hành, người đàn ông đứng cạnh dì Kha đó _____

Rất quen.

Phó Cảnh Hành không hiểu ra sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Em nhớ hình như tên... Tống...”

“Tống Trường Nguyên?”

“Đúng, chính là Tống Trường Nguyên.” Phó Cảnh Hành đột nhiên nhớ ra, sau đó càng thêm nghi ngờ: “Anh, sao anh lại biết?”

Sắc mặt Phó Cảnh Dung càng nghiêm trọng hơn.

Tối đó, Phan Cẩm ngồi chuyến bay đêm trở về.

*

Hai người Lộ Tụng và Đàm Yến Phương trốn trong ký túc xá của Đàm Yến Phương. Thấy Đàm Yến Phương quen thuộc tắt máy quay, Lộ Tụng cũng tắt thiết bị ghi âm như thường lệ.

Đàm Yến Phương nhìn cậu ta một cái, lắc đầu: “Lộ Tụng, cậu học hư rồi.”

“Cái này học từ ai chứ?” Lộ Tụng cười nói.

Đàm Yến Phương không nói gì, sau đó nói: “Mấy ngày trước sau khi công diễn lần một được phát sóng, fan của cậu vừa vui mừng khi cậu lấy được hạng ba, lại đau lòng khi cậu bị người khác vu oan, điên cuồng vote cho cậu, bây giờ số phiếu của cậu tăng lên rất nhanh.

“Thật sao?” Lộ Tụng trợn tròn mắt, vui mừng hỏi: “Tái ông mất ngựa không biết là phúc hay họa, xông bừa đánh bậy còn trở thành chuyện tốt sao?”

“Công diễn mấy ngày sau, chỉ cần cậu không xảy ra sơ xuất gì lớn, cậu có thể ổn định trong top 3 ____ thậm chí cũng có thể lên hạng hai.”

Lộ Tụng cười ngây ngô, sau đó trêu chọc đυ.ng Đàm Yến Phương một cái: “Top1 của chúng ta, cậu có cảm giác nguy cơ không?”

Mấy ngày nay, Lộ Tụng và Đàm Yến Phương cùng ra cùng vào, trong lòng Lộ Tụng Đàm Yến Phương nhanh chóng thăng cấp thành bạn tốt không có chuyện gì là không nói, cũng biết thật ra nội tâm của Đàm Yến Phương không có lạnh lùng như biểu hiện bên ngoài.

“Có.” Nhưng Đàm Yến Phương lại cho ra một đáp án ngoài dự liệu.

Lộ Tụng ngẩn ra, sau đó không dám tin nói: “Đừng nha, Đàm thần? Số phiếu của cậu là tuyệt đỉnh đấy, sao có thể cảm thấy nguy cơ với tớ được chứ.”

Đàm Yến Phương im lặng một chút: “Lộ Tụng, cậu còn lợi hại và mạnh hơn cậu tưởng tượng nhiều. Tôi chỉ là một người bình thường, không thể không cảm thấy nguy hiểm được.”

“Hóa ra người tài giỏi như cậu cũng sẽ sợ sao!” Lộ Tụng vỗ vai cậu ta, cười lộ răng trắng: “Yến Phương đừng lo lắng, cậu lợi hại như vậy, C vị nhất định là của cậu!”

Đàm Yến Phương liếc cậu ta một cái, cúi đầu, ánh mắt phức tạp ừm một tiếng.

=========================

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN
« Chương TrướcChương Tiếp »